Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 20: Truyền thông phỏng vấn 1


Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi – Chương 20: Truyền thông phỏng vấn 1

Vu Thiện tức giận quay lại ngồi vào ghế trong phòng, ngón tay vô ý vặn chặt, giận tâm tình mình thay đổi nhanh như vậy, người đàn ông thích phóng túng như Âu Dương Lãnh, chắc chắn là đi tìm phụ nữ rồi.

Vu Thiện mơ màng ngủ trên giường, trong giấc mơ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh không ngừng nhích lại gần mình, bất kể mình né tránh như thế nào cũng không thể được. Còn hơi thở Âu Dương Lãnh càng lúc càng tới gần, khiến cô từ trong giấc mơ tỉnh lại, cô đưa tay vỗ trán, nhìn cách trang trí chỗ này, thì ra mình đang nằm mơ. lqduydon

Cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ, cũng tầm bốn năm giờ sáng, Âu Dương Lãnh vẫn chưa về, anh ta đi đâu? Vu Thiện tự nói với mình, cô chỉ là muốn biết tung tích của mẹ nên mới quan tâm anh ta đi đâu như vậy.

Hiện giờ cô không muốn quay về ngủ nữa, chọn ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Biệt thự nhà họ Âu Dương xây ở giữa lưng chừng núi, thỉnh thoảng gió từ trong rừng cây thổi tới khiến cô tỉnh táo hơn nhiều. Cô đang suy nghĩ Vu Thành muốn lợi dụng mình để chen chân vào tập đoàn Âu Dương, chẳng lẽ Âu Dương Lãnh không nhìn ra dã tâm của Vu Thành?

Suy nghĩ lúc lâu cũng không nghĩ ra điều gì, cô bỏ qua không nghĩ tiếp nữa, chỉ biết rằng ngoại trừ bảo vệ mẹ ra cô còn phải bảo vệ chính mình, trên tay cô đã có đủ tiền để cô và mẹ không phải lo vấn đề cơm áo, cho dù rời khỏi đây tới chỗ khác sinh sống cũng không có vấn đề gì.

Trời sáng, cô nghe thấy tiếng xe trở về từ sân truyền tới, cô đứng lên nhìn xuống, thấy Âu Dương Lãnh từ trên xe bước xuống, quần áo trên người có chút xốc xếch, giống như từ trong đám phụ nữ bước ra.


Quả nhiên anh ta đi tìm phụ nữ, cô chỉ biết trái tim mình rất khó chịu, Âu Dương Lãnh ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng Vu Thiện, thấy trước cửa sổ phòng cô có bóng người thấp thoáng, cô thức dậy sớm như vậy à?

Một đêm không nghỉ ngơi nhưng Âu Dương Lãnh một chút mệt mỏi cũng không có, tinh thần vẫn sáng láng như cũ. Đêm hôm qua trong bang xảy ra chút chuyện, vốn không cần anh tự mình ra mặt, nhưng anh đột nhiên muốn trở về xem tình hình thế nào, đã lâu lắm rồi anh không xuất hiện.

Nếu như không phải nhớ ra ngày hôm nay anh phải tham dự buổi truyền thông phỏng vấn thì chưa chắc anh trở về. Âu Dương Lãnh bình tĩnh bước đi lên lầu hai, thím Lan xuất hiện trong phòng, vốn là muốn gọi thiếu gia nhưng thấy anh đi lên lầu, cho rằng anh mệt mỏi nên không quấy rầy.

Âu Dương Lãnh đi tới phòng Vu Thiện nhìn cánh cửa, chỗ này là do anh tạm thời thiết kế lại, chỉ vì anh muốn cho cô một căn phòng thuộc về mình mà không phải trong căn phòng nhỏ hẹp như phòng cũ.

Không biết tối qua cô ngủ như thế nào? Có mơ thấy ác mộng hay không? Bên trong cửa, Vu Thiện không biết Âu Dương Lãnh đứng bên ngoài, trong lòng cô dường như có một cây gai nhọn, nhắc nhở mình, Âu Dương Lãnh là một người có máu lạnh.

Quên đi, vẫn không nền quấy rầy cô, chắc hẳn bây giờ vẫn chưa muốn gặp lại mình. Âu Dương Lãnh xoay người đi vào phòng mình, anh muốn tắm rửa cả người dơ bẩn rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó hẹn gặp truyền thông.

Nghe tiếng đóng cửa ở gian phòng bên cạnh, Vu Thiện biết Âu Dương Lãnh đã về phòng, trong lòng không khỏi tỉnh táo lại, không quên mình vẫn còn ở nhà Âu Dương, phải cẩn thận mọi thứ.

“Cô Vu, cô đã dậy chưa? Đến giờ ăn sáng rồi.” Giọng thím Lan vang lên ở cửa, bà biết chuyện lát nữa thiếu gia cùng cô Vu hẹn gặp truyền thông, còn hôm qua thiếu gia cũng đã sớm dặn dò mình, chăm sóc tốt cho cô Vu. 

“Vâng, cháu đã dậy.” Vu Thiện vội mở cửa ra, ở chỗ này thím Lan là người đối xử tốt với mình nhất, cô cũng không tiếc cho bà vẻ mặt tươi cười.

“Cô Vu đến đây đi, tôi làm cháo tổ yến, đẹp da.” Thím Lan cười híp mắt nói, nghe nói phụ nữ ăn cháo tổ yến rất tốt cho da, còn cô Vu xinh đẹp như vậy, ăn vào càng tốt hơn.


“Vâng, cảm ơn thím Lan.” Vu Thiện mỉm cười với bà, lúc này Âu Dương Lãnh cũng đi ra ngoài, ba người sáu con mắt nhìn nhau, thím Lan lúng túng dời tầm nhìn, mình cản trở thiếu gia và cô Vu nói chuyện rồi.

Còn Vu Thiện và Âu Dương Lãnh nhìn nhau, đối với chuyện Âu Dương Lãnh biến mất vào tối hôm qua, Vu Thiện chỉ cúi đầu không tỏ vẻ gì cả, Âu Dương Lãnh thấy sự khinh bỉ trong mắt cô, trong lòng cũng đầy nghi ngờ, cô sao vậy?

“Thiếu gia, ăn sáng đi.” Thím Lan thấy bọn họ không nói gì, cũng không có động tác gì, cố ý lên tiếng, haizzz, bọn họ đang làm cái gì vậy?

“Ừm, đi thôi.” Âu Dương Lãnh dẫn đầu đi xuống, khi lướt qua bên người Vu Thiện mang đến mùi nước hoa, đối với hành động quyến rũ phụ nữ bên ngoài của Âu Dương Lãnh, trong lòng Vu Thiện lại càng không đếm xỉa tới.

Mấy người đi xuống lầu, còn Vu Thiện vẫn không thèm nhìn Âu Dương Lãnh, yên lặng ăn xong bữa sáng. Còn Âu Dương Lãnh cũng không có khẩu vị, vội vã xúc mấy ngụm rồi lôi kéo Vu Thiện rời đi, vì buổi phóng vấn sắp bắt đầu.

Buổi họp báo đc sắp xếp ở phòng tiếp khách dưới lầu một của tập đoàn Âu Dương, chỗ đó có thể tụ tập không dưới 100 người, còn hôm nay phóng viên cũng có tầm khoảng 100 người. Cả đám người khiến Vu Thiện cau mày, cô không muốn gặp truyền thông, trong lòng cô thầm nghĩ, chỉ cần qua truyền thông, qua TV, sau này sẽ trở thành tiêu điểm chú ý, cô không muốn như vậy.

Hắc Mộc thấy Âu Dương Lãnh đi tới lập tức báo cáo với Âu Dương Lãnh: “Tổng giám đốc, tất cả đã làm xong, mời anh qua ngồi bên này trước ạ.” Hắc Mộc cung kính mời Âu Dương Lãnh và Vu Thiện ngồi xuống. Còn đám phóng viên kia nhìn thấy Âu Dương Lãnh và Vu Thiện có mặt, nhao nhao ảo tưởng chọc thủng hàng bảo vệ.


Vu Thiện nhìn thấy đám người nhiệt tình trước mắt, trong lòng căng thẳng nắm chặt bàn tay, sắc mặt tái nhợt, những người này thật là khủng khiếp! Mọi người thoạt nhìn như muốn tiêu diệt hết cảm giác của mình, trên tay bọn họ là thiết bị chụp ảnh khiến cô càng thêm sợ.

Âu Dương Lãnh phát hiện cô hoảng hốt, đưa bàn tay to lớn của mình ra nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, anh hơi nhíu mày nhìn cô, tay cô lạnh như băng, có phải khó chịu hay không? “Em làm sao vậy?”

“Tôi… Không sao.” Phát hiện tay Âu Dương Lãnh nắm mang tới cảm giác cực kỳ ấm áp khiến cô không khỏi muốn dựa vào gần hơn, nhưng cô chống chọi không để mình mềm yếu trước mặt Âu Dương Lãnh.

“Tay của em rất lạnh, nên đi khám bác sĩ!” Âu Dương Lãnh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô nói, bộ dạng thoạt nhìn rất mệt mỏi.

“Không cần, tôi chỉ hơi choáng thôi.” Giả vờ nói mượn cớ rút tay nhỏ bé của mình về, cô chỉ là không có thói quen đứng trước mặt truyền thông mà thôi. Hơn nữa cô không biết tại sao Âu Dương Lãnh lại để ý mình, hai ngày nay Âu Dương Lãnh rất dịu dàng, làm cho cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

“Thật sao?” Âu Dương Lãnh là ai? Liếc thấy Vu Thiện đang nói dối, trong lòng tức giận vì cô phòng bị mình quá chặt, dường như mình là một người thối tha, chuyên môn bắt nạt cô! Nhưng anh sẽ không thừa nhận mình từng bắt nạt cô!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.