Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 85: Cùng Nhau 1


Bạn đang đọc Tổng Giám Đốc Người Ta Lại Chạy Mất Rồi FULL – Chương 85: Cùng Nhau 1


Sáng sớm Vũ Thanh An nằm trên giường tận hưởng ánh nắng sớm mai vô cùng ấm áp, tấm chăn theo cử động xoay người của cậu để lộ ra tấm lưng trần đầy dấu hôn ngân, bên cổ còn hơi hằn vết tay đủ biết đêm qua diễn ra cuồng nhiệt thế nào.
Từ đêm cầu hôn Vũ Thanh An thành công, Ngụy Âu Dương cười nhiều hơn, hắn đã xử lý xong hết mấy vụ hợp đồng mới, phần còn lại đều là của đám nhân viên cấp dưới nên không cần phải đi họp xã giao gì nữa.

Mỗi ngày đến công ty nhàn nhã xem qua mấy tập tài liệu rồi về nhà ôm người yêu mình.

Không hiểu vì sao hắn càng lúc càng quá phận, ngày nào cũng đòi hỏi Vũ Thanh An quá độ, sắc dục ngập tràn trong căn hộ này.
Ngụy Âu Dương nói rằng bữa tiệc cuối tuần này sẽ chuẩn bị cho cậu rất chu đáo.
“Anh là chủ bữa tiệc mà?” Vũ Thanh An nằm úp trong lòng hắn, thực mệt mỏi.
Người đàn ông hôn rồi lại hôn cậu một cái, “Muốn công khai em đứng cùng anh, cho em một danh phận không kẻ nào dám khinh thường”.
Vũ Thanh An phì cười, “Anh đừng coi em như phụ nữ chứ”.
Hắn lắc đầu bác bỏ, “Anh đâu có, đều là những thứ em xứng đáng”.
Vũ Thanh An “à” bâng quơ một tiếng rồi nhắm mắt tính xoay vào trong tiếp tục ngủ, ai ngờ cổ tay bị bắt lấy xoay lại người vào trong vòng tay của nam nhân này.

Nguỵ Âu Dương áp sát vào người cậu, đè eo cậu hạ sát phần dưới của hắn.

Vũ Thanh An lắc đầu tỏ vẻ không muốn, nhưng hắn hiểu rõ cậu vào buổi sáng rất mẫn cảm, khẽ cười hôn lên sau gáy cậu, thấy người trong lòng khẽ rùng mình thì hôn dần lên phần cần cổ, hàm răng thi thoảng cắn nhẹ một cái.
“Âu Dương em còn chưa có..” Vũ Thanh An còn chưa nói hết câu, Nguỵ Âu Dương đã phủ đầu nói “Không sao cả”, tay đưa lên kéo cằm cậu bắt đầu hôn.
Vốn ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ, cuối cùng lại thành dây dưa quấn quít lấy nhau.
Dưới ánh nắng chiếu lên thân thể thon gầy, đường cong mềm dẻo cùng làn da tuyết trắng, mái tóc hơi ánh nâu cùng khuôn mặt ửng đỏ toát lên tư thái mê hoặc điên đảo lòng người, hết thảy đều tựa như bức tranh vô cùng xinh đẹp.

Điều này thoáng chốc kích động tâm tư trong lòng Ngụy Âu Dương, hắn chợt sợ hãi, lực đạo thoáng chốc mạnh hơn.
Cảm nhận được sự vội vã của người đàn ông ấy, Vũ Thanh An mơ màng ở dưới thân hắn vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bên gò má hắn.
Nở nụ cười nhẹ, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến.
“Dương, em vẫn ở đây..”
Dây thần kinh trong lòng hắn như giãn ra thả lỏng bởi câu nói này, ánh mắt hình như đã có tiêu cự hơn, không còn vẻ mờ mịt vài giây trước đó nữa, Vũ Thanh An hài lòng, xoáy trong đôi mắt xanh kia như tấm gương nhìn thấy được hình ảnh của chính mình.
Ngụy Âu Dương bất chợt đổi tư thế kéo cậu ngồi lên người hắn, khiến Vũ Thanh An không kịp thích ứng nhẹ nấc lên một tiếng, rất nhanh liền bị người kia áp sát lại hôn.

“Không có sự cho phép của anh, em sẽ không đi đâu hết..” Vũ Thanh An ngồi trong lòng hắn, ở bên tai hắn nhẹ giọng an ủi.
Ngụy Âu Dương từ đầu tới cuối vẫn lặng im không nói gì cả, nhưng hàng lông mày đã giãn ra, chỉ lặng lẽ hôn cậu biểu thị cho việc nói rằng hắn không sao.
Vũ Thanh An không phiền, Ngụy Âu Dương tâm lý vẫn chưa được ổn định lại, Văn Lam trước khi đi đã dặn cậu một tuần này để làm hắn an tâm hơn, tiện cho việc điều trị sau này.

Cậu biết đây là chứng rối loạn ám ảnh sợ hãi, cậu không hiểu vì lý do gì, nhưng có những lúc nhìn cậu biểu tình của hắn đột nhiên thay đổi, Ngụy Âu Dương nghĩ rằng đây không phải thực.
Tay cậu bắt lấy bàn tay hắn, từng ngón tay đan xen vào nhau nắm thật chặt, để cho hắn cảm nhận được điều này.
Mãi không xa rời.
Tối cuối tuần ở Ngụy gia đặc biệt đông người, so với những bữa tiệc lần trước, lần này đặc biệt xa xỉ, người đến rất nhiều, cánh nhà báo báo chí cũng tới, nhưng chỉ những ai có vé mời mới được bước vào.

Trước đây Ngụy Âu Dương đặc biệt ghét mấy đám này, tiệc của mình tuyệt nhiên không có ai đến phá đám, lần này hắn để bọn họ tùy tiện chụp ảnh bên ngoài.
Mỗi lần Ngụy gia mở tiệc đều sẽ trải thảm cho khách mời dọc cầu thang từ ngoài kéo tận vào trong sảnh, đèn ốc lung linh nhìn vô cùng hoành tráng, những nghệ sĩ diễn viên người nổi tiếng ăn mặc sang trọng hoa mỹ tới đứng ngoài tạo dáng trước ống kính như trên thảm đỏ thực sự.
Ngụy San vẫn đúng giờ xuất hiện, xe đỗ trước cửa, cô ngồi trong đang mở gương chỉnh lại vẻ ngoài, Vũ Thanh An nhìn thấy một đám phóng viên thì giật mình, “Thì ra là thế?”
Ngụy San mặc áo lông vào nhìn cậu cười, “Chứ sao nữa, cậu thực sự nghĩ anh ấy tin vào mắt thẩm mỹ của tớ chọn đồ hơn sao?”
Đám phóng viên này mời đều là vì Vũ Thanh An.
Đúng giờ bọn họ trở về Ngụy gia, bảo an tiến tới mở cửa xe, Ngụy San cúi đầu bước ra ngoài trước.
Nhị tiểu thư của Ngụy gia là một đại mỹ nhân, nét lai tóc vàng mắt xanh chính hiệu, bởi vì cô hoạt động nghệ thuật không liên quan mấy tới truyền thông nên rất ít xuất hiện, lần này đám nhà báo lại có dịp đưa cô ra công chúng.
Ngụy San nay mặc một chiếc đầm đuôi cá màu đỏ mận, thiết kế kéo dài xuống phần đuôi đính thêm họa tiết rất tinh xảo, phía trên tạo hình cổ chữ V xẻ ngực quyến rũ, mái tóc vàng hơi cuộn tôn lên cần cổ cao gầy cùng xương quai xanh nữ tính, cô không trang điểm quá đậm, chỉ có son môi cùng tone màu với chiếc đầm nổi bật.
Màu đỏ luôn là màu yêu thích của cô.
Mọi ống kính rất nhanh chuyển tới phía cô, thậm chí còn tập trung hơn vào người còn lại trong xe.
Vũ Thanh An ở phía sau xe ra ngoài, bắt đầu cùng Ngụy San bước lên phía sảnh chính.
Vũ Thanh An so với những năm trước thay đổi không quá nhiều, thế nhưng tin tức của năm đó sớm đã chìm sau sự biến mất của Ngụy Âu Dương, lần này cậu xuất hiện thoáng đầu mọi người không nhận ra được chàng trai trẻ tuấn mỹ đi bên cạnh Nhị tiểu thư nhà Ngụy này, thậm chí còn lầm tưởng là bạn trai cô.
Ngụy San thừa hiểu mọi người nghĩ gì, nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn vào ống kính, bỏ ngoài tai những lời hỏi của phóng viên, kéo tay Vũ Thanh An ý cả hai chụp cùng nhau.
Cậu không bài xích gì, chỉ đơn giản đứng cùng Ngụy San chụp vài tấm ảnh rồi tiếp tục đi vào sảnh, mới nãy ánh flash chớp liên tục khiến cậu không thích ứng kịp.
“Thoải mái đi, sẽ vui lắm.” Ngụy San ôm lấy cánh tay cậu, lộ ra vẻ tinh nghịch khác với khi nãy đối cậu cười.
Bọn họ đã không còn phải lo nghĩ gì hết.
Ở trong Ngụy Âu Dương đi qua từng người chào hỏi, ly rượu vang không biết đã rót đến bao lần thế nhưng hắn lại vô cùng thanh tỉnh, có lẽ là do thói quen uống rượu những năm gần đây.


Đi qua một đám người tìm một khu bàn riêng ngồi xuống, lập tức có hai tên vệ sĩ áo đen đứng ở hai bên canh giữ.
Chợt ở bàn bên kia vang lên tiếng cười của phụ nữ làm Ngụy Âu Dương chú ý, vừa lúc cô nàng kia nói, “Vừa nãy ở ngoài cửa tôi gặp Ngụy San, cô ấy đi cùng một người nữa, tuy không cao lớn nhưng khí chất chính là một tinh anh xã hội đó, lại vô cùng đẹp trai nha”.

Đoạn nàng còn khoa trương đưa tay bưng mặt.
“Liệu có phải bạn trai không?”
“Có lẽ vậy, nghe nói anh ta họ Vũ, quả là cực phẩm đó.”
Ngụy Âu Dương lặng yên ngồi nghe bọn họ nói, khóe miệng hơi nhếch lên cười nhấp một ngụm rượu.
Đúng là cực phẩm.
Vừa lúc phòng lớn đang ồn ào thì cửa lớn bị đẩy ra, thu hút rất nhiều ánh nhìn của người xung quanh, Ngụy San bước vào, đi phía sau là một người nữa.
“Anh ấy là ai?”
“Cậu ta là ai, sao chưa nhìn qua bao giờ?”
Vũ Thanh An tối nay mặc một bộ vest màu trắng hoàn toàn nổi bật với những người khác ở đây, mái tóc đen tùy ý vuốt ra sau lộ vẻ bất cần, đường nét trên khuôn mặt mang vẻ trung tính đẹp mắt, đôi mắt nâu khẽ híp lại, cánh môi cười như không, cả người cậu từng cái giơ tay nhấc chân đều toát ra phong thái ưu nhã tinh anh, xen lẫn chính là sự tà mị hấp dẫn không ít người.

So với ba người kia vóc dáng to cao khỏe mạnh mang theo vẻ cương nghị, nguy hiểm lại hấp dẫn trí mạng thì cậu là thanh lịch ưu nhã nhưng cũng không hề kém cạnh.
Mọi người đều đưa mắt nhìn theo vũ hội năm nay thật sự đặc biệt, chẳng những có ba nam nhân tinh anh hạng nhất, lại còn từ đâu tới nhân vật thần bí này.
Vũ Thanh An tiến đến phía trước, rất nhanh tìm thấy Hạ Dịch Phong đang đứng cùng Rio bên bàn đứng.
Rio tối nay cũng mặc vest, khác với thường ngày chỉ đơn giản là cậu học sinh mới lớn, cả người toát ra một phong thái sang trọng hơn thường ngày nhưng vẫn mang hương vị tươi mới của tuổi trẻ, kèm theo gương mặt ưa nhìn kéo theo không ít các vị tiểu thư.
“Tiểu Lam, hôm nay đặc biệt phá lệ hơn thường ngày nha.” Vũ Thanh Lam cười cười, đưa tay lấy một ly rượu trên khay phục vụ đưa tới.
“Anh giữ kĩ vậy, sợ bị cuỗm mất sao?” Vũ Thanh An không quên đưa lời trêu chọc Hạ Dịch Phong đứng bên cạnh.
Ngụy San ở đằng sau cậu nhìn anh có chút đồng tình, ở những bữa tiệc lớn như thế này cảnh giác vẫn là tốt hơn, hiện tại cũng khá nhiều người hứng thú với người đồng giới, đặc biệt là dạng thanh niên non trẻ như Rio đây, và hơn nữa là người như..

Vũ Thanh An.
Đối với người đồng tính luyến ái, Thanh An có một sức hút rất riêng biệt, đôi khi là ôn nhu, đôi khi là cứng rắn lãnh đạm, khi lại là quyến rũ tà mị, ngũ quan tinh tế, dáng người không quá cao nhưng là một dạng mảnh khảnh, vô cùng hiếm gặp.
“Tôi ra chào hỏi với những người khác, lát gặp lại.” Hạ Dịch Phong cười “ừ” một tiếng coi như bỏ qua lời châm trọc kia, đưa Rio rời đi.

Vũ Thanh An cười rộ lên, quay ra nói với Ngụy San, “Đi thôi, đưa cậu đi ăn.”
Ở cùng với Ngụy San, có lẽ bọn họ thấy hai người này chắc chắn là một cặp, Vũ Thanh An nhìn có vẻ che chắn cho Ngụy San rất nhiều.
Trước kia thời còn đi học là Ngụy San luôn bám dính lấy cậu suốt ngày quản này nọ, sau này bọn họ gặp nhau, mỗi người đều thay một tính, trái lại là cậu bảo vệ quan tâm cô tựa một người anh trai.
Vũ Thanh An tính ra mà nói trong mắt nữ nhân luôn là một người rất nam tính…
Thanh An đưa cô ra quầy đồ ăn, xem ra kinh tế Nguỵ Âu Dương không tệ, bàn tiệc bày ra đủ món ăn riêng biệt lại đặc biệt nhiều, cậu lấy đĩa đơn giản chọn lấy bò bít tết và ngoai tây nghiền sốt phô mai rồi đợi Ngụy San, hai người tìm bàn ăn của mình ngồi xuống dùng bữa.

Đại tiệc chia làm hai phần, đầu tiên khách mời sẽ được xếp bàn để dùng tiệc buffe sau đó tiến vào sảnh trong bắt đầu tiệc đứng dạ hội.
Hạ Dịch Phong cùng Rio cùng bàn với bọn họ, sau khi anh chào hỏi xã giao với một số người trong giới thì kéo cậu học trò của mình về ăn.
Mới dùng bữa được một nửa Ngụy San đã bị một cuộc điện thoại làm phiền khiến cô cũng bất đắc dĩ đứng dậy ra ngoài, cậu chỉ mỉm cười nói không sao rồi tiếp tục dùng bữa.
Thế nhưng chưa được bao lâu đã xuất hiện một nữ nhân mặc váy xẻ tà dài màu ngọc đi đến ngồi xuống đối diện cậu, giọng nói có phần lơ đễnh, “Này không phải vị bí ẩn của bữa tiệc sao?”
Vũ Thanh An bật cười hạ dao nĩa xuống, tay túm lấy khăn trắng lên lau miệng rồi đặt một bên, “Thật xin lỗi, có lẽ sắp không còn là bí ẩn rồi.”
Lưu Nhan chính là nữ nhân kia, nhìn người trước mặt trong lòng không khỏi một trận cảm thán, chính là cái loại đẹp trai như vậy, ngay cả thanh âm cũng hấp dẫn, nở nụ cười, “Ai nha, thảo nào người ta nói anh chính là tinh anh xã hội, ngay cả cách làm cũng mang sắc thái khác.”
Vũ Thanh An từ đầu tới cuối vẫn đang nhìn Lưu Nhan đánh giá, nữ nhân này ngoại hình khá xinh đẹp, tóc xoăn dài nhuộm màu nâu hạt dẻ, trang điểm cẩn thận, nhẹ nhàng không quá mỹ lệ, cho người khác một cảm giác thanh mát thoải mái.

Cậu vẫy phục vụ lấy thêm một ly đưa cho nàng, “Cho phép tôi chứ?”
“Cứ tự nhiên.” Lưu Nhan gật đầu đưa tay đón ly rượu.
“Tay rất đẹp, nhưng không phải dạng của các tiểu thư tôn quý, móng tay lại không quá dài, chắc để tiện cầm đồ vật đi?”
Nghe cậu nói, Lưu Nhan cúi xuống nhìn tay mình, “Tôi nếu móng tay dài sẽ dễ hỏng trong khi làm việc.”
“Nếu cô làm việc trong môi trường bàn giấy, hẳn sẽ bị chai ở cổ tay, nhưng tôi lại thấy không phải thế, cô bị chai ở trong lòng bàn tay, dưới các đệm ngón tay.”
Lưu Nhan đưa tay chống cằm, mị mắt nhìn Vũ Thanh An.

Tuy cậu còn khá trẻ nhưng lại toát ra cái phong thái khó thể diễn tả được, chính là cứ hấp dẫn người khác như vậy.
“Vậy, cô đã có ý định lưu diễn chưa, Lưu tiểu thư?” Vũ Thanh An nhấp nhẹ một ngụm rượu nhìn nàng.
“Cậu giỏi đấy.” Lưu Nham cười, bàn tay trắng nõn đưa ra trước mặt cậu.

Vũ Thanh An nhanh chóng cầm lấy tay nàng nhẹ hôn một cái, “Vũ Thanh An.”
“Vậy Vũ Thanh An, cậu biết chơi piano chứ?”
Lưu Nhan là một nữ ca sĩ khá có tiếng ở A thành, Vũ Thanh An có thấy qua trên một show truyền hình thực tế, nhìn có vẻ là một người khá thẳng thắn vui vẻ, giọng hát rất có nội lực, được người trong giới đánh giá cao, lại còn không có thị phi nào.

Lưu Nhan được Ngụy San mời đến, nàng hi vọng cô có thể biểu diễn vài bài.

Vũ Thanh An nhìn liền có cảm tình, thế nên đồng ý.
_____
Ngụy Âu Dương lặng yên ngồi ở một góc quan sát, không bắt được vị trí của mèo nhỏ trong lòng bắt đầu thấy khó chịu, thấy Ngụy San bước qua thì lên tiếng, “Em ấy đi đâu rồi?”
Cô ngây người, “Cậu ấy đang dùng bữa mà, không phải sao?”
“Chẳng phải anh nói em để mắt vào em ấy sao?” Hắn đứng dậy cau mày.
Song đây lại là anh trai Ngụy San, từ nhỏ tới lớn cô đã phải đối mặt với điều này, biết hắn không bao giờ thực sự khó chịu với mình thì nhún vai, “Cho em xin đi, làm như anh để mắt được tới tổ tông nhà anh 24/24 đó”.
Hắn còn chưa kịp nói gì, nhạc nền ban nhạc đang chơi đột ngột dừng lại, tiếng mic bật vang lên, trong sảnh hơi ồn ào một trận, bàn tiệc ăn sớm đã được dọn, đèn tắt đi chỉ độc một cái chiếu lên sân khấu, Lưu Nhan xuất hiện nở một nụ cười chuyên nghiệp.
“Chào mọi người, có vẻ hôm nay ai cũng đều ăn diện thật đẹp phải không?”
Nói đoạn, cô ta hơi cúi xuống làm bộ nhìn lại mình chẹp miệng, ý tự chê mình đơn giản.

Vũ Thanh An ngồi ở phía sau cũng theo đám đông cười.
Lưu Nhan nếu như không làm ca sĩ, cậu nghĩ cô ta làm MC rất được, cách nói chuyện rất có duyên.
“Tôi sẽ không dài dòng đâu.

Cảm ơn ngài Ngụy Tổng đã mời tôi tới đây, rất vinh dự cho tôi.”
Cô hơi cúi người, nhìn người đàn ông đặc biệt đứng một góc kia nói câu cảm ơn.

Ngụy Âu Dương cũng chỉ hơi mỉm cười nhẹ gật đầu xã giao.
“Ngày hôm nay tôi có một người bạn đồng hành cùng phần biểu diễn này.

Vũ Thanh An.”
Bên dưới truyền đến tiếng vỗ tay, tiếng đàn piano chậm rãi vang lên, thêm một ánh đèn chiếu sang đằng sau Lưu Nhan, mọi người vừa mới im lặng lại trầm trồ một lúc.
Vũ Thanh An lặng yên ngồi đàn bản nhạc ballad đệm cho Lưu Nhan, khuôn mặt trung tính toát lên vẻ chuyên tâm hơi trầm tư, bộ vest trắng dưới ánh đèn như một bộ cánh thiên thần khoác lên người cậu, hết thảy tựa như một bức tranh xinh đẹp khiến người khác phải trầm trồ.
Ngụy Âu Dương nhìn thấy người mình yêu ngồi ở đó, trái tim như khẫng lại một nhịp.
Giống như những ngày cũ, Ngụy Âu Dương cùng cậu ngồi ở trong phòng thanh nhạc.
Vũ Thanh An ngồi trong lòng hắn, cúi đầu chơi bản nhạc cậu yêu thích, từng ngón tay lả lướt như đang nhảy múa trên từng phím đàn.
Ngụy Âu Dương cúi đầu hôn lên cổ cậu, vòng tay xuống đệm thêm một đoạn phụ vào.
Mèo nhỏ thấy thế liền xoay người cười, nhướn lên hôn hắn.
Rất xinh đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.