Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Anh Là Ác Bá Nam Nhân – Chương 13
Khi Tề Hạo tỉnh lại đã là sáng hôm sau , đêm qua anh đã mơ một giấc mơ kì lạ , anh đã mơ thấy mình đuổi theo hình bóng Tô Nguyệt trong mờ ảo nhưng khi anh kéo tay cô lại thì khuôn mặt đó lại là Phong Tình Tuyết , cô nhìn anh đầy nhu tình nhưng sau đó lại chuyển thành căm hận , hất tay anh ra rồi biến mất .
Ôm đầu đầy đau nhức , anh bước xuống lầu , có lẽ uống nhiều rượu nên anh không nhớ tối qua mình lên giường ngủ lúc nào chỉ cảm thấy có người đỡ anh lên giường sau đó đắp chăn cẩn thận rồi ra khỏi phòng . Nghĩ người đó là Triệu quản gia nên khi thấy ông anh liền lên tiếng:
– ” Bác Triệu cảm ơn bác hôm qua đã đỡ cháu về phòng , đã làm phiền bác rồi “
Triệu quản gia thấy Tề Hạo nói vậy thoáng ngạc nhiên trả lời :
– ” Cậu chủ à , hôm qua tôi không có đưa cậu về phòng , tôi đã xin cậu đến bệnh viện thăm một người bạn suốt đêm qua mà , cậu không nhớ sao ?”
– ” Vậy thì đêm qua ai đã chiếu cố tôi?” ,
– ” Sáng nay trước khi đến công ti , Phong tiểu thư đã nấu canh giải rượu và đồ ăn sáng cho cậu nên tối đoán người tối qua có thể là cô ấy” .
Nghe quản gia nhắc đến Tình Tuyết , Tề Hạo liền thôi không hỏi thêm , không biết lúc này anh đang nghĩ gì , chỉ thấy Tề Hạo đi đến bàn ăn nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn bắt đầu đụng đũa . Đột nhiên anh sững người , hương vị này cho dù trôi qua bao nhiêu năm anh vẫn có thể nhận ra , chính là những món ăn trước đây Tô Nguyệt đã làm cho anh , dù đã mời rất nhiều đầu bếp làm theo vẫn không ai làm ra được hương vị đặc biệt ấy . Tề Hạo vốn là người vô cùng kén ăn , nay lại vô cùng thỏa mãn ăn hết thức ăn trên bàn khiến người làm ai nấy đều trợn mắt nhìn nhau. ” Không phải chứ! Cậu chủ thế nhưng lại ăn hết sạch thức ăn , hôm nào nhất định phải học Tuyết tiểu thư làm mới được , biết đâu lại được cậu chủ tăng lương cũng nên” .
Mang theo tâm tình thoải mái đến công ti , đi đến đâu Tề Hạo cũng bị nhân viên nhìn bằng ánh mắt quái dị , hôm nay , tổng giám đốc uống lộn thuốc gì vậy , ngài ấy vừa đi vừa cười thì phải . Nhân viên A quay sang nhân viên B :
– ” Mau nhéo tôi một cái xem tôi có phải đang hoa mắt không ?”
Người kia không thương tiếc nhéo một cái thật đau
– ” Ui da! Đau quá , trời ơi đây chắc là tin động trời cho xem , băng sơn tổng giám đốc hôm nay lại cười dịu dàng thế “
– ” Đúng thế , tối nay về nhà nhất định tôi phải xem thời tiết ngày mai có bão không ” ..bla..bla . Bỏ lại lời bàn tán sau lưng Tề Hạo đi thẳng về phòng làm việc .
Từ xa nhìn thấy Tình Tuyết đang nói chuyện cùng một nhân viên , anh không hề biết ánh mắt nhìn cô có mấy phần ôn nhu , Tình Tuyết chợt cảm giác có người đang nhìn mình liền quay lại , bắt gặp ánh mắt của Tề Hạo , tự nhiên thấy khẩn trương sau đó lạnh nhạt cúi đầu chào :
– ” Buổi sáng tốt lành , tổng giám đốc “
Thái độ của cô khiến tâm trạng vốn đang tốt của anh lập tức xuống dốc :
– ” Cảm ơn vì bữa sáng và cả tối qua đã làm phiền cô đưa tôi về phòng “
Cô chấn tĩnh tinh thần đáp lại :
– ” Tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua nên giúp anh , tổng giám đốc đừng khách sáo , nếu không còn việc gì … tôi xin được về phòng làm việc “
– ” Được “
Tề Hạo tuy hờ hững đáp lại nhưng trong lòng lại có sự khó hiểu , rút điện thoại gọi cho Tư Đồ Tuyệt , bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ :
– ” Đại ca , anh gọi em có việc gì thế , em đang mơ đẹp đó “
– ” Tối nay chú đi uống rượu với anh nhé , anh đang có vấn đề cần hỏi chú”
Tư Đồ Tuyệt còn chưa trả lời , Tề Hạo đã nghe thấy giọng nói tức giận của 1 người phụ nữ :
– ” Anh có dậy ngay không hả? Mặt trời sắp nướng cháy mông luôn rồi đó! Hừ , người đâu mà lười hết nói “
– ” Tôi phải thức khuya làm việc nên ngủ muộn chứ sao , mới sáng sớm cô lại hung dữ nh bà chằn thế hả? alo xin lỗi đại ca , tối nay hẹn anh ở quán cũ nhé ” .
Tư Đồ Tuyệt nói xong liền cúp máy , chán nản xuống giường , sao anh lại đi thích cô gái hung dữ này không biết, còn Tô Điềm Nhi cũng trừng mắt nhìn tên kia , hừ dám lập mưa bắt chị đây làm người hầu 2 tháng , một khi hết kì hạn bà đây sẽ cho ngươi nhừ xương .
Bên này Tề Hạo cũng khó hiểu nhìn điện thoại, từ khi nào Tuyệt nuôi phụ nữ trong nhà vậy , mà giọng nói kia hình như đã nghe thấy ở đâu thì phải . Nhưng nghi vấn cũng ngay lập tức bị Tề Hạo bỏ ra khỏi đầu , giờ phút này trong đầu chỉ toàn hình ảnh lạnh lùng của Tình Tuyết và cảm giác khó hiểu của anh đối với cô .
Ở bên kia cánh cửa, trong phòng thư kí , Tình Tuyết đang không ngừng tự trách mình , hôm qua vốn đã bỏ về phòng không hiểu sao cô còn quay lại phòng Tề Hạo đỡ anh ta lên giường , còn nấu bữa sáng cho anh ta , cô đúng là điên thật rồi, phải không được để ý con người tàn nhẫn đó , không thể mềm lòng nữa , gạt đi rối loạn trong lòng , Tình Tuyết cầu mong 3 tháng nhanh hết nếu không cô sẽ yếu lòng lại yêu Tề Hạo mất.
Tối hôm đó , trong quán bar ồn ào tiếng nhạc , Tư Đồ Tuyệt thoải mái nhấp một ly rượu nhìn Tề Hạo :
– ” Không biết đại ca có vấn đề gì hỏi tiểu đệ thế ?”
– ” Gần đây anh đang gặp rắc rối với Phong Tình Tuyết , em gái của A Thần , thật khó suy nghĩ “
Tư Đồ Tuyệt nghe xong liền nhìn Tề Hạo đầy ý cười :
– ” Anh đừng nói với em là cô ta tìm cách quyến rũ anh nhé , nếu thế thì cứ tống về cho lão nhị là được , có gì đâu mà anh phải đau đầu “
– ” Không phải vậy , sự thật là cô ấy vô cùng lạnh nhạt xa cách với anh , lạ hơn là anh hình như có cảm giác với cô ấy “
Nghe đến đây Tư Đồ Tuyệt suýt phun hết rượu ra ngoài , trợn mắt nhìn người trước mặt :
– ” Anh xác định là thật có cảm giác?”
– ” Thật sự nhưng chú cũng biết anh không thể quên được Nguyệt mà”
Đáy mắt Tề Hạo lại trầm xuống
– ” Em biết không nên xen vào chuyện riêng của anh nhưng chị dâu đã mất 13 năm rồi , anh đừng tự hành hạ bản thân nữa , hãy cho trái tim một cơ hội yêu thêm lần nữa , nếu anh không nhanh tiểu Tuyết bị người khác cướp mất thì đừng có hối hận “
Nghe thấy Tình Tuyết sẽ yêu một người đàn ông khác tâm trang Tề Hạo bỗng nhiên khó chịu.
Nhưng nhớ đến Tô Nguyệt , Tề Hạo chỉ cảm thấy tim đau nhói , có thể những hành động của Tình Tuyết giống với Tô Nguyệt nên anh mới có cảm giác với cô , không lẽ Phong Tình Tuyết đã cho người điều tra về quá khứ của anh nên sắp đặt mọi chuyện .
Nghĩ đến giả thiết này ánh mắt Tề Hạo không khỏi lạnh đi vài phần , quay sang Tư Đồ Tuyệt:
– ” Chú mau điều tra giúp anh tất cả tư liệu liên quan đến Phong Tình Tuyết cho anh , còn để làm gì sau này anh sẽ nói rõ ?”
Nói xong liền bước ra khỏi quán bar .Tư Đồ Tuyệt nhìn theo bóng Tề Hạo chỉ biết thở dài , đại ca à ,đã 13 năm rồi ,đến bao giờ anh mới có thể quên chị dâu đây .
Đêm hôm đó sau khi về nhà , Tề Hạo lại tự ngồi trong phòng uống rượu, cầm ly rượu lên uống cạn , anh cầm trên tay tập tài liệu vừa nhận được , trong đó không hề có chi tiết nào nói Phong Tình Tuyết đã từng gặp hay cho người điều tra anh.
Vậy thì tại sao anh lại có cảm giác quen thuộc như vậy , giống như đó là Tô Nguyệt nhưng trong một diện mạo mới . Bước vào một căn phòng bí mật , trong đó toàn bộ đều treo nhưng bức ảnh của một cô gái có gương mặt thanh tú và nụ cười rạng rỡ .
Ngoài trời, tiếng sấm nổ ầm một tiếng , Tề Hạo nghe thấy tiếng hét chói tai từ phòng bên cạnh , vội vã chạy sang , anh chỉ thấy trong phòng tối om , cô gái nhỏ đang ngồi run rẩy bên góc gường . Tề Hạo nhanh bước tới ôm lấy cô chấn an :
– ” Tình Tuyết cô có sao sao không? Có tôi ở đây , cô đừng sợ ?”
Bỗng nhiên được một vòng tay ấm áp ôm lấy khiến Tình Tuyết dần bình tĩnh lại , ngước lên liền thấy gương mặt anh tuấn phóng đại của Tề Hạo , nhớ tới anh đang ôm chặt cô , cô liền bất giác đỏ mặt đẩy anh ra :
– ” Cảm ơn anh tôi ….tôi không sao ? Anh mau về phòng đi , lỡ có người nhìn thấy sẽ không hay ” .
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tình Tuyết khiến Tề Hạo cười nhẹ , không ngờ cô thư kí lạnh lùng này cũng có lúc đỏ mặt ngại ngùng
– ” Được cô không cần khách sáo coi như tôi đền đáp chuyện tối qua cô giúp tôi “
– ” Không còn chuyện gì , anh mau đi đi , tôi muốn nghỉ ngơi”
– ” Cô chắc là ổn chứ? “
” Ầm ầm ….ầm”
– ” Á……á “
Tình Tuyết hét lên chạy lại gần Tử Hào, trong vô thức cô đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn. Hành động vô ý này của Tình Tuyết lại làm cho thân thể của Tủ Hạo khự lại một chút, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng để khuôn mặt nhỏ bé của cô áp vào lồng ngực anh. Mùi rượu anh uống thoang thoảng mà dễ chịu bao qoanh lấy hai con người đang ôm nhau dần rút ngắn khoảng cách của họ lại với nhau.