Bạn đang đọc Tông Chủ Ác Ma Của Ta – Chương 83: Thời Không Trùng Sinh
Mũi Trâu nhào đến chụp lấy hai bên vai của Đặng Tâm,cô trố mắt nhìn ngang nhìn dọc nhìn trên nhìn dưới,bóp cằm nhéo má chàng thiếu niên như thể kẻ biến thái làm cho Đặng Tâm phát hoảng trong lòng,nhưng vì người trước mặt đây là vị Sư Tôn kính yêu nhất của cậu ta,nên bao sự sợ hãi đều nén chặt không dám bộc phát,môi cậu ta run run nói
_Sư,Sư,Sư Tôn….!người bình tâm, người bình tâm lại….đệ tử thật sự là Đặng Tâm…không phải yêu ma quỷ quái giả dạng….!thương thế của người vừa…..!vừa mới hồi phục không nên xúc động thái quá….Tô Đường Chủ có nói khi nào Sư Tôn tỉnh lại thì uống chén thuốc này….Tông Chủ đã thay mặt Sư Tôn đi Hoàng Phụng Môn tạ lỗi với Duệ Tông Chủ.
Nghe xong câu chuyện Mũi Trâu rất đỗi ngạc nhiên thốt lên.
_Tô Tô Nhược Hồng vẫn còn sống á…Tông Chủ…Tông Chủ hiện tại là ai?Cát Danh Kỳ à…có phải không?Duệ Tông Chủ của Hoàng Phụng Môn không phải đã bị Kiều Lam hại chết rồi hay sao? Đây là chuyện gì chứ….Đặng Tâm con năm nay bao nhiêu tuổi rồi.?
Nghe một loạt những câu hỏi khó hiểu của Sư Tôn mình Đặng Tâm không biết trả lời thế nào,chỉ kịp nói rằng .
_năm này con vừa tròn mười chín tuổi ạ.!
_Ể?
Mũi Trâu hơi bất ngờ ,đôi mắt đảo liên tục vì quá sức tưởng tượng,Đặng Tâm hiện giờ chỉ vừa tròn mười chín tuổi,như thời cô mới nhập thể xác của Lãnh Mộ Tuyết lần đầu tiên,cũng nằm trên giường bệnh vừa được đưa từ rừng Chiêu Hồn trở về ,Mũi Trâu nhìn kỹ Đặng Tâm,đúng là chàng thiếu niên da thịt trắng ngần mơn mởn non xanh ,linh đan chỉ là cấp Đồng Kim ,cô liền ngẫm nghĩ xâu chuỗi lại từng chi tiết
“_Ta chỉ vừa đánh hạ cây Hoa Tử Điệp chết tiệt kia ,bản thân bị trúng luồn linh lực thanh tẩy cực mạnh, không phải đã nảy sinh ảo giác chứ hả….đây chắc hẳn là ảo cảnh do tên Bạch Hồ kia tạo ra rồi….hừ chính là Hắn đã thi triển ảo ảnh chi thuật vào mình rồi….muốn mình bị ảo cảnh hút hết ma lực chứ gì ,nhưng khi nãy mình sờ vào mặt của Đặng Tâm ,cảm giác thật chưa từng thấy luôn, không thể là người ảo được,hừ….nếu muốn biết rõ thực hư cứ tống cho nên tiểu tử này một chưởng là hiện nguyên hình ngay chứ gì,là giả ắt sẽ tan thành khói…hừ…”
Mũi Trâu vờ đau đầu bảo Đặng Tâm rót cho mình một chung trà,cậu thiếu niên không nghĩ ngợi đã vội cầm bình trà và cái tách lên rót,phía sau lưng cậu Mũi Trâu tụ linh lực vào lòng bàn tay,ánh mắt chứa đầy nộ khí.
“_Ừm….mà nếu nó là thật thì sao…mình giết oan một mạng người à?…e hèm…nó còn là một bắp cải trắng xanh tươi ngọt nước….!không ăn cũng đừng hủy hoại nhỉ…..hay là tìm người khác thử nghiệm vậy…..”
Mũi Trâu lại hạ tay xuống,nhưng trong lòng tranh đấu giằng co.
_”Nếu xúi quẩy nó là do ảo ảnh tạo ra,thì ta sẽ không thể tỉnh lại hừ….”
Mũi Trâu lại giơ tay lên vận công,sau đó để tay xuống rồi lại giơ tay lên ,đôi ba bận như thế thì Đặng Tâm bất ngờ quay người lại,khiến cho Mũi Trâu cứng đờ ra và giật bấn .
_Ố!
Sẵn cái tay đang đưa ra Mũi Trâu giơ hẳn lên cao ,tư thế trông như nữ thần tự do khiến cho Đặng Tâm cũng ngớ người ra một lúc.
_Sư ,Sư Tôn đang làm gì vậy?
Mặt Mũi Trâu đỏ ửng lên vì ngượng nhưng cũng nói vài câu chống chế
_À à …..ta đang vận động cho giãn khớp tay đó mà…hè yồ hè yồ…..ha ha ha….À ừm….rót xong trà rồi à…sao sao nhanh thế…..
_Dạ dạ..mời Sư Tôn….
_A hèm…con để trên bàn đi,ra ngoài đi….Sư Tôn vận công điều tức một chút….
_Dạ….con đứng bên ngoài canh gác …nếu có gì sai khiến….Sư Tôn cứ gọi đồ nhi….
_Ừm ngoan,ra ngoài đi…..
Đặng Tâm đi ra khỏi phòng,Mũi Trâu ôm mặt ngượng không thể tả ngồi phịch xuống ghế.
_Đào hố trốn quách cho xong…
Mũi Trâu thở dài nhìn vào chiếc gương đồng sáng bóng trên bàn tư trang,thấy diện mạo tuấn mỹ của Lãnh Mộ Tuyết mà lắc đầu.
_Hừ….Lãnh Mộ Tuyết à Lãnh Mộ Tuyết ngươi đường đường là Đường Chủ của một phân đường Đại Phái Trung Nguyên ,là Cuồng Kiếm Tầm Ma vang danh giang hồ oai phong lẫm lẫm,sao có thể hành động ngớ ngẩn như tên hề vậy chứ….
Kêu thán một lúc Mũi Trâu lại suy ngẫm
_Ảo cảnh này có phải là do nguyện cầu của mình mà sinh ra hay không?Tên Bạch Hồ đó chỉ có một phách ,ngoài khả năng giữ linh khí thanh tẩy ra Hắn không hề có khả năng chiến đấu,cớ sao có thể thi triển chú thuật, không thể, không thể nào xảy ra chuyện này…vậy ….ảo cảnh sinh ra từ đâu?Lúc đó Đất Trời đều bị lửa Địa Ngục thiêu đốt,Lệ Quỷ cũng tung hoành,ma tức dội ngược từ cây hoa Tử Điệp có sức công phá vô cùng lớn khả năng hoá kiếp một Trưởng Tiên có tu vi hai mươi ngàn năm là bình thường, không thể có tên Tiên Nhân nào sống sót,Phàm nhân yếu ớt cũng không thể tồn tại mà thi triển chú yểm vào mình…hừ rốt cuộc là chuyện gì đây,sao mình lại ở đây ….hước…lẽ nào….
Mắt của Mũi Trâu sáng rực lên một tia thông tuệ.
_Nếu mình đoán không lầm thì…đây có thể là do mình đã Trùng Sinh thêm một lần nữa….vậy khi đó mình,mình cũng hoá kiếp rồi ư?Vậy thì lúc Đất Trời đảo lộn ai thi triển thuật Trùng Sinh cho mình?Nếu đây đúng là Thời Không đã Trùng Sinh….vậy Tiên Giới và Nhân Giới vẫn chưa bị hủy diệt….Khiêm Tử Lăng vẫn còn sống!
Nghĩ đến việc Khiêm Tử Lăng vẫn còn sống Mũi Trâu không khỏi vui mừng,bèn chạy ra khỏi phòng đi tìm Hắn,vừa bước ra hành lang Tư Phòng đối diện chính là Sân tập võ của đệ tử Trúc Thanh Đường,nam thanh nữ tú độ tuổi thiếu niên có hơn mấy chục người đang hăng say luyện kiếm,luyện linh lực,thấy Lãnh Mộ Tuyết xuất hiện thì há hốc mồm chưng hửng,có vài nữ đệ tử quay mặt đi,ngượng ngùng.
_Đường ,Đường Chủ…..bái kiến Sư Tôn…
Đặng Tâm đứng cách hành lang Tư Phòng của Mộ Tuyết không xa ,cậu ta đang quan sát các sư đệ ,tỷ muội luyện công ,thấy biểu cảm khó hiểu của đám sư đệ muội đồng môn ,cậu cũng ngạc nhiên ngoái nhìn lại,giật bấn người nói
_Á ,Sư Tôn sao người lại mặc y phục phông phanh như thế….Người vừa mới tỉnh ….ngoài này gió lớn….
Mũi Trâu nghe tiếng đệ tử ruột nói bèn nhìn lại người mình,cảm thấy bên dưới đồng không mông quạnh mát mát.
_Ôi!
Trên người của Lãnh Mộ Tuyết bây giờ chỉ mặc một chiếc áo trung y trắng phủ dài quá gối,và…..chỉ có thế.
Thì ra sau một cuộc đại chiến nào đó vị Đường Chủ của Trúc Thanh Đường bị thương toàn thân,băng vải ở khắp nơi như bắp tay trái ,ở chân được băng bó vùng đùi,thoạt nhìn cứ ngỡ là phụ trang hộ uyển ,vải bao chân nhưng không phải vậy sự thực là vì để tiện thay thuốc cho Sư Tôn của mình mà Đặng Tâm chỉ mặc cho Mộ Tuyết một chiếc áo trung y duy nhất.Khi tỉnh lại đầu óc còn lơ tơ mơ Mộ Tuyết đã bước xuống giường chỉ chú tâm quan sát cảnh vật xung quanh mà không cảm thấy em trai của mình đang rất mát,đến khi chạy ra ngoài hành lang,gió lớn thổi tung vạt áo,thì Y mới ngộ ra huyền cơ bên dưới hai chân.
Lãnh Mộ Tuyết liền điểm chú thay ngay một bộ bạch y đơn giản,suối tóc đen mượt vẫn buông xoã , vẻ mặt tuấn mỹ ,ánh mắt long lanh giả ngây ngốc, nhìn Y tựa như Thần Tiên lần đầu giáng thế.
_Ta đang vội….!Các ngươi cứ tiếp tục đi…..
Rồi vù một cái dịch chuyển đi mất ,bỏ lại phía sau bọn đệ tử thộn mặt ngáo ngơ,Đặng Tâm đứng chôn chân một lúc thì chợt tỉnh,ba chân bốn cẳng chạy theo Mộ Tuyết.
_Á…Sư Tôn đi đâu vậy….!Người đừng đến Hoàng Phụng Môn….Sư Tôn…
Một Tuyết chạy vội đến Chính Viện , không nói không rằng xông vào Tư phòng của Khiêm Tử Lăng mặc cho đệ tử canh gác Chính Viện ra sức ngăn cản.
_Khiêm Tử Lăng,Khiêm Tử Lăng….
_Ấy ấy…Lãnh Đường Chủ không được tự ý đi vào Hậu Viên của Chính Điện,đây là chỗ nghỉ của Tông Chủ….
_Tránh ra….!không ta đánh….
Lúc này từ trong đám đông đệ tử cất lên một giọng nói quen thuộc.
_Có chuyện gì mà ồn ào vậy,các ngươi làm gì mà tập trung ở đây thế?
Mộ Tuyết xoáy người nhìn lại thì thấy một nam nhân mặc y phục màu vàng nhạt,tay cầm cây quạt phe phẩy,tóc búi cao cài phát khấu,khuôn mặt khôi ngô dáng vẻ thư sinh.
_Ố….Đông Kỳ Vân?là ngươi sao? ngươi chưa chết sao?ngươi bị trúng độc chướng của Cuồng Phòng rồi cơ mà?
Đông Kỳ Vân chu mỏ phản pháo lại.
_Gì hả?Người bị trúng chưởng là huynh đấy Lãnh Sư Huynh….huynh chưa chết sao ta dám chết hả?Mới tỉnh dậy đã đi kiếm chuyện à?Khiêm Sư Huynh không có trong tư phòng đâu…ta khuyên huynh nên về lại Trúc Thanh Đường mà nghỉ ngơi thêm vài ngày….
Nghe đến tên của Khiêm Tử Lăng,Lãnh Mộ Tuyết lại dâng trào cảm xúc,vội chạy đến chụp hai bên vai của Đông Kỳ Vân mà lắc.
_Khiêm Tử Lăng đâu,Khiêm Tử Lăng hiện giờ đang ở đâu?
_Á,á…huynh huynh bình tĩnh,đừng xúc động như vậy…ta ta biết …Khiêm sư huynh đã ngăn cản huynh đánh trả Giang Thiên Tứ….nhưng nhưng huynh nên suy nghĩ lại đi…Phùng Tú Cẩm dù sao cũng là thê tử sắp thành thân của người ta….bỗng dưng chết tức tưởi,ít hay nhiều Hắn cũng ghi thù giữ hận không tìm huynh tính sổ thì tìm ai chứ….đau đau…bấu chặt đau đấy….
Mộ Tuyết rất khó hiểu vì Đông Kỳ Vân nói chuyện đâu đâu
_Ta mặc kệ ai là Phùng Tú Cẩm,Giang Thiên Tứ là cái thứ gì …ta chỉ muốn biết Khiêm Tử Lăng bây giờ đang ở đâu.
Đông Kỳ Vân chỉnh lại y phục cho tươm tất rồi nói.
_Ậy…thì Hắn đi thu dọn tàn cuộc cho huynh chứ đi đâu….
Mộ Tuyết ngớ cả người hỏi
_Tàn cuộc gì chứ?
Đông Kỳ Vân nhếch mép cười nói
_Hừ…huynh chỉ bị Khiêm sư huynh đánh một chưởng thôi đã mất hết trí nhớ rồi á….Lãnh Sư Huynh,huynh và Giang Thiên Tứ gặp lại nhau ở Lạc Hoa Lâu,cả hai đã nảy sinh xung đột,huynh đánh Hắn chỉ còn lại nửa mạng,cũng may là Khiêm sư huynh kịp thời ngăn cản nếu không, không biết giữa hai Phái Hoàng Phụng và Bách Kiếm sẽ diễn ra đại chiến gì ,Huynh ấy chỉ vừa nhậm chức Chưởng môn chưa ấm chỗ đã phải vác mặt đi nghe người ta chửi….nhưng dù sao cũng có một lời ăn nói với Duệ Tông Chủ nên Khiêm sư huynh đã đích thân đưa Giang Thiên Tứ về Hoàng Phụng Môn tạ lỗi với vị Chưởng môn đó rồi.Không biết Duệ Tông Chủ có còn nhận ra cháu ngoại của mình không,mặt Hắn sưng vù như cái đầu heo.
Mộ Tuyết ù ù cạc cạc gãi đầu suy ngẫm.
_”Gì chứ….!Đây không phải là lúc ta bị Triệu Tử Nhẫn và Tạ Kiều Lam bày trận pháp ám hại ở rừng Chiêu Hồn sao?Vậy lần bị thương này là do Khiêm Tử Lăng đánh á?bây giờ là khoảng giai đoạn nào đây?Phùng Tú Cẩm vừa chết sao?Vậy là Bá Dực Lãng Thiên vẫn còn sống,Khiêm Tử Lăng vừa tiếp nhận vị trí Trưởng Môn vậy là Tạ Quang Hành đã bị Tạ Kiều Lam giết chết….hước….”
_Là giai đoạn kết thù oán với Khiêm Tử Lăng?
Mộ Tuyết lầm bầm một mình như người ngáo khiến cho Đông Kỳ Vân có chút sợ hãi.
_Lãnh sư huynh,huynh vẫn ổn chứ….hic …xem chừng chẳng ổn chút nào…ai lại cứ nói chuyện một mình bao giờ….bị trúng có một chưởng bay vào mấy căn nhà….huynh không yếu đến độ hồn phi phách lạc tứ tán đó hả?
Phớt lờ câu hỏi của Đông Kỳ Vân ,Mộ Tuyết đảo mắt ,lại suy ngẫm nói chuyện một mình.
_Nếu là như vậy ,thì chuyện đầu tiên mình phải làm là gì?Tìm kẻ dụng thuật Trùng Sinh hay tìm người thi triển Ảo ảnh thuật…hay là là….
Mộ Tuyết bất ngờ chụp vào tay Đông Kỳ Vân lôi đi,vẻ mặt của Y quyết đoán như đã đưa ra được quyết định chuyện mình sẽ làm ngay bây giờ.
_Đi…đi với ta đến Hoàng Phụng Môn….
_Gì gì gì….đi Yên Hà á….thôi cho ta kiếu ….đường xa xôi ngự kiếm phải mất bảy ngày…cưỡi ngựa thì ê cả mông…ta không đi không đi…huống hồ Hoàng Phụng Môn ghi thù Huỳnh rồi đến đó để nạp mạng à….
_Hừ…ngươi không đi không được…ta cần phải nghe câu chuyện ở Lạc Hoa Lâu….Hoả Lôi …..đi …
_Á….sao sao lại điểm chú phong bế kinh mạch của ta hả….huynh điên rồi…bới người ta…Lãnh Đường Chủ mất trí rồi….aaa….
Mộ Tuyết điểm huyệt khiến cho Đông Kỳ Vân tạm thời không thể cử động,Y cưỡng chế Hắn ngự kiếm bay đi ,trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của đệ tử Chính Điện.
_Ế….hai người bọn họ đi rồi a…bẩm chuyện này lại cho Phong Đường Chủ mau…
……
Ngự kiếm suốt hai ngày mệt mỏi,màn đêm buông xuống,Mộ Tuyết hạ kiếm dừng lại cạnh bờ sông ở một nơi hoang vắng nghỉ ngơi,đồng thời bắt cá nướng cho Đông Kỳ Vân ăn đỡ đói.
_Hic hic hic….kiếp trước Đông Kỳ Vân ta đã gây ra lỗi lầm gì mà kiếp này lại đứng giữa hai con người kỳ quái,thất thường như các người….một tên thì lúc chính lúc tà ,vui buồn lẫn lộn,một tên thì điên tình dỡ điên dỡ khùng suốt ngày đi truy sát yêu ma quỷ quái,hic lần này đến Hoàng Phụng Môn thế nào cũng sẽ bị đánh cho bầm dập…
Mộ Tuyết đưa một con cá nướng cho Đông Kỳ Vân rồi nói.
_Khiêm Tử Lăng đến Yên Hà là vì ta đã đánh trọng thương Giang Thiên Tứ chứ không phải là đến hỗ trợ Duệ Tông Chủ diệt Mộng Yêu à?
Đông Kỳ Vân ngơ ngác nói
_Ở Hoàng Phụng Môn xuất hiện Mộng Yêu sao?Huynh nhận tin tức này ở đâu vậy?Ta chưa từng nghe…
Mộ Tuyết hỏi tiếp
_Thế lúc Bá Dực mở ra Hoả Diễm ở thành Vĩnh Hoa ,Khiêm Tử Lăng có bị biến đổi thành Quỷ không?
_Hước…ặc ặc ặc…ọ ọc….
Đông Kỳ Vân vừa nghe xong đã hốc xương cá ho lên sằng sặc.
_Sao sao sao….huynh biết chuyện này …đây đây là bí bí.mật….
_Hừ…ta và Hắn giao chiến mấy lần …đương nhiên là biết Hắn là ai….bỏ qua chuyện này đi….ăn nhanh rồi lên đường…
_Hả?ngồi nghỉ chưa ấm chỗ nữa đã đi…..
“Cái tên điên cuồng này đã biết bí mật của Khiêm sư huynh mà vẫn điềm tĩnh như vậy,có khi nào Hắn muốn dùng điều đó làm cái cớ bắt Khiêm Tử Lăng nhường ngôi vị Tông Chủ không?hừ….dẫn ta đi theo để làm nhân chứng vạch mặt Khiêm Tử Lăng chứ gì,thật mưu mô…”
Mộ Tuyết bất ngờ cất tiếng khiến Đông Kỳ Vân giật bấn.
_Ta không có thèm vị trí Tông Chủ Bách Kiếm Sơn Trang đâu,ta dẫn ngươi đi theo là để phân tán lòng căm ghét của Khiêm Tử Lăng,giữ Hắn không mất bình tĩnh mà nổi nộ khí với ta.
_Á!
“Đọc đọc được suy nghĩ của mình á?”
_Đừng lôi thôi nữa đi nào….
“Mọi chuyện ở Thời Không Trùng Sinh này diễn ra không giống như kiếp trước…”
Nhưng khi cả hai vừa quay lưng thì phía mặt sông gợn sóng lớn ,bọt khí sôi ùn ục