Tomboy Nổi Loạn

Chương 9


Bạn đang đọc Tomboy Nổi Loạn – Chương 9

Giờ chỉ còn mình tôi và Liz Mạc, dường như nhỏ đã bao chọn cả nhà hàng này rồi.
“Cậu ăn đi” Nhỏ Liz vui vẻ nhìn tôi. Hả???Tôi có nhìn nhầm không vậy? Con nhỏ này mà cũng biết ngại ư?
Ehe! Tỉnh lại ngay, chắc đây chỉ là chiêu thức sát fan của nhỏ thôi mà. HaHa.
“Ừ!” Tôi đáp lại nhỏ bằng nụ cười tươi hơn thế, rồi cắt nhỏ miếng bít tết ra.

Nhỏ Liz và tôi nói chuyện với nhau rất hợp. Có lẽ, tôi đã quên hết hận thù với nhỏ rồi. Liz giờ đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, quý phái. Tôi nhìn vào đôi mắt xanh lam đáng ghét, sao giờ lại thấy nó vô cùng ấm áp. Liz Mạc có thật là cô nữ sinh đỏng đảnh chứ? (Miệng vừa nói chỉ là chiêu thức sát fan, giờ lại…khó tả quá!)
Hay là thử hỏi Liz về tôi khi còn là con gái xem nhỏ biểu hiện như thế nào, tôi chỉ sợ nhỏ lại gầm lên như sư tử hà đông mà thôi. HixHix.
“À! Cậu thấy Lâm Tử Hy thế nào?” Tôi rụt dè hỏi, toàn thân toát mồ hôi hột. Cầu mong nhỏ không tặng cho tôi tách cafe zô mặt.
Liz nhâm nhi tách cafe, nghe thấy câu hỏi của tôi, nhỏ thoáng ngạc nhiên”Sao cậu lại hỏi vậy?”
Chết cha! Phải làm gì đây? Bịa…

Đây là sở trường của tôi mà. HeHe.
“À! Hy là em họ của tôi” Tôi giả giọng quan tâm, nhìn Liz Mạc vẻ lo lắng”Chẳng lẽ, ở trường em ấy làm chuyện gì sai à?” (Như thật)
Khuôn mặt Liz không biểu cảm, nhỏ khẽ nói”Cô ta chẳng làm gì sai cả?”
HaHa. Nhỏ tin tôi rồi, mỹ nhân kế của tôi luôn thành công mà. Í! Lại quên rồi, mỹ nam kế!
Tiếp tục nào”Cậu thấy em họ tôi thế nào?”
“Chẳng thế nào cả nhưng cô ta cũng xinh đấy!” Liz vẫn tiếp tục nhâm nhi tách cafe.
Trời ơi! Hôm nay là ngày gì vậy, mặt trời mọc đằng tây rồi sao? (Tối rồi mà Hy. Aha! Phong)
Câu nói của Liz Mạc khiến tôi vui sướng, kìm chế…kìm chế…nào! Tôi cố giấu nụ cười”Ừm!”
Liz Mạc bỗng đặt tách cafe xuống bàn, nhỏ chăm chú nhìn tôi, ánh mắt xanh lam sáng long lanh”Kể ra cậu cũng giống cô ta đấy chứ!”
Tôi ngoảnh mặt đi nơi khác, phải thật cẩn thận”HaHa! Chúng tôi là anh em họ mà. Ai cũng nói vậy đó”
“Vậy sao?”
“Ừ”
(Lâm…Phong ơi là Lâm Phong! Không đâu lại đi gợi chuyện để người ta nghi ngờ) *Phải nói đúng tên kẻo nó cho củ đậu zô mặt thì TOI*
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn Liz một cách tự nhiên. Nhỏ vẫn nhìn tôi vẻ nghi hoặc.
Thịch…Thịch…Thịch…
Tim tôi đập loạn xạ… Phải làm sao bây giờ?

Pi…Pi…Pi…Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại kêu lên inh ỏi. Tôi đúc tay vào túi quần, lấy nó ra. Lại nhớ đến cái lần giúp Âu Thần bắt trộm, không biết lần này chiếc điện thoại giúp hay là hại tôi nữa đây…???
“Alô ạ!” Tôi đưa máy lên tai nghe, vẻ lễ phép.
Boong! Thôi, tiêu rồi…
Phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Mom”Con đi đâu giờ vẫn chưa về. Biết mấy giờ rồi không?” Mom hết lên như sư tử bọi bỏ đói khiến tôi run cầm cập.
Cụp…Tôi cúp máy, chỉ cần nghe thêm một giây nữa thôi, tôi có thể bị thủng màng nhĩ ngay lập tức. (Đáng sợ quá)
“Ở nhà có việc, tôi về trước…” Tôi đứng bật dậy, chuồn lẹ ra ngoài cửa.
Liz Mạc không nói gì, nhỏ…Tôi cũng chẳng rõ nhỏ đang làm gì nữa…Thà về nhà bị phạt còn hơn ở đây để người khác phát hiện ra thân phận thật của tôi.
Tôi chạy một mạch về nhà. Hộc…Hộc…Đứt cả hơi…
Ủa??? Hôm nay nhà có khách sao???
Trong sân có vài chiếc xe hãng BMW đời mới nhất. Còn có cả mấy tên vệ sĩ cao cao, mặc đồ đen. HixHix. Lại chuyện gì nữa đây…Tôi đẩy cửa, định đi vào trong…”Oái! Ư…í…” Một cánh tay phụ nữ bịt chặt miệng tôi.
Tôi bị lôi xềnh xệch lên nhà bằng cửa sau.
Bộp…Chỉ năm phút sau, anh chàng đẹp trai mang tên Lâm Phong bị quẳng lên giường không thương tiếc.

“Đau quá! Mom làm cái gì vậy?” Tôi tức giận, hét lên ầm ĩ.Trừng mắt lên nhìn người phụ nữa quý phái trước mặt.
Dường như Mom còn tức giận hơn cả tôi, quát um lên”Nhỏ cái mồm thôi! Thay ngay bộ đồ con gái rồi xuống dưới nhà” (Nhắc người sao phu nhân không cân nhắc bản thân mình trước đi!)
“Hơ…Con chẳng thay…” Tôi ngồi vắt chân, mồm huýt sáo.
Tôi có thể nhìn thấy ngọn lửa tức giận trên người Mom mỗi lúc một bùng phát”Được, con cứ thử xem! Gia đình chỉ tịch Vương – cộng tác mới của ba con đang ở dưới nhà…Nếu…”
Mom chưa kịp nói hết câu đã bị tôi cắt lời”Ý Mom là gia đình tên Vương Thế Khải ạ?”
“Con bé này, sao lại nói là tên hả?”
Tôi hóa đá, mặt cắt không còn giọt máu. (Mặt trắng bệch)
Đúng là, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Có lẽ, quả dừa lần này có vỏ dày lắm đây…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.