Tomboy Nổi Loạn

Chương 10


Bạn đang đọc Tomboy Nổi Loạn – Chương 10

Tôi thay nhanh bộ váy, trang điểm nhẹ rồi đi xuống dưới nhà. HixHix. Sao lại lo vậy nhỉ? Vừa đặt chân đến phòng khách, đập vào mắt tôi là nụ cười ngạo nghễ của tên đại ma đầu Vương Thế Khải. Nhìn phát ói (Đâu đến nỗi ói)
Aha! Người bên cạnh là ba mẹ hắn ư? Nhìn đâu có tồi mà lại đẻ ra đứa con luôn coi trời bằng vung nhỉ. (Tự hỏi rằng: Ba mẹ Hy ĐÂU CÓ TỒI MÀ LẠI ĐẺ RA ĐỨA CON tính nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ)
“Con chào chủ tịch, chào phu nhân, chào…” Tôi cúi đầu, lễ phép chào vợ chồng Vương chủ tịch. Còn hắn ta, mặc kệ nhé! Lêu Lêu…
Vương Thế Khải chẳng tỏ ra tức giận, một chút cũng không có. Sao mi lại cư xử như thế, phải tức giận, gầm lên Cô Không Chào Tôi Là Ăn Biểng Đó, rồi hắn lao đến nhưng chưa kịp chạm vào vạt áo đã bị tôi cho bay tít ra ngoài cổng chứ…Đúng là cái đồ đáng ghét! (Người ta có tội tình chi?)
“Bộ cậu chê tôi hả?” Hắn nhìn tôi châm chọc. Hôm nay lễ phép thế, gọi cậu cơ đấy. Cái tên mặt người dạ thú này, nhất định sẽ có ngày ta cho mi Alê Hấp luôn!
Tôi chẳng thèm đếm xỉa tới hắn, tảng lờ đi chỗ khác.

“Hi. Tại Tiểu Hy không được khỏe nên nhìn nhầm đó mà…” Mom cười trừ, liếc xéo tôi một cái suýt ngỏm.
Dad cũng hùa theo”Đúng…rồi đó”
Trời ơi! Hai người bị tên họ Vương đó lừa cả rồi. Sao lại có thể phản bội đứa con gái xinh đẹp hay đứa con trai ga-lăng này chứ.HixHix. Tôi tức run người, tay nắm chặt nắm đấm. Nếu có thể, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, băm vằm hắn ta thành trăm nghìn mảnh…Nhưng rất tiếc là…không thể…
“Cháu chẳng thấy cậu ấy mệt chút nào” Tên Vương Thế Khải châm chọc. Hắn nói vậy khiến Mom và Dad tôi cứng họng.
“Àhưm! Khải, con và Lâm tiểu thư đi chỗ khác để ba mẹ bàn chút công việc với ngài chủ tịch đây” Vương chủ tịch – ba của hắn cuối cùng cũng lên tiếng. Xem ra, ông ấy là có thể là một vị cứu tinh mới của tôi đây.
Vương Thế Khải không nói gì, hắn im lặng. Được, giờ để ta xử mi”Vương chủ tịch đã nói vậy rồi. Cậu! Ra đây tôi có việc…” Tôi giơ tay làm ám hiệu để hắn ra ngoài.

Không ngờ Vương Thế Khải chịu đi. Hắn đứng dậy cúi đầu chào ba mẹ hắn, Mom và Dad rồi theo tôi ra ngoài…

Chúng tôi đi dạo trong khuôn viên. Trong đêm gió mát, ánh trăng mờ ảo càng tô thêm vẻ đẹp nơi đây. Phải chọn chỗ nào gọi là tạm ổn để thanh toán món nợ với tên này mới được. Hai chúng tôi, một trước một sau, lẳng lặng đi không ai nói câu nào. Qua ánh trăng, hình bóng cả hai phản chiếu lên mặt đất.
“Có chuyện gì thì nói đi bà cô, tôi mỏi chân lắm rồi” Cuối cùng Vương Thế Khải cũng chịu bắt chuyện trước. Tôi dừng bước, quay mặt lại nhìn hắn. Mái tóc dài dài màu nâu bị gió làm rối, tròng mắt đen như đá lưu ly nhìn tôi không chớp. Nước da trắng hồng cộng thêm đôi môi hình cánh hoa cũng đủ khiến người khác bị nhấn chìm. Tên này có sức hút kinh quá, tôi phải đề phòng cẩn thận. Nhưng, sao mắt tôi, mắt tôi không dời khỏi con người đó được.
“Sao nhìn tôi đắm đuối vậy, đừng nói là cô lại lần thứ N+1 kết tôi đấy nhé!” Thấy tôi hành động kì lạ, hắn thoáng ngạc nhiên…
“…” Tôi không biết phải trả lời ra thế nào, cứng họng…HixHix…
Hai chúng tôi đứng cách nhau không xa, mặt đối mặt…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.