Đọc truyện Tôi Yêu Em, Tiểu Hồ Ly 1 – Chương 3: Mở đầu
21 năm trước…
– AAAAAAAAAAAAAAAAAA……………
– AAAAAAAAAAAAAAAAAA……………
1h sáng ngày 1 tháng 1, khi cả thế giới đang cùng nhau cạn ly chúc mừng năm mới, hai sinh linh bé nhỏ cùng lúc cất tiếng khóc chào đời. Chỉ có điều…
…
Một người mẹ nắm chặt tay cha đứa bé, nước mắt hoà cùng từng giọt mồ hôi lăn dài trên gò má, nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc…
Một người mẹ bàn tay ghì lấy tấm ga giường đến trắng bệch, hàm răng chắn chặt miếng vải thô, mồ hôi không ngừng túa ra…
…
Một người mẹ với sự đau đớn đến hạnh phúc…
Một người mẹ cùng nỗi đau thấu trời, đau đến căm hận…
…
Một nơi đông đúc, không khí khẩn trương lo lắng đến tột cùng…
Một nơi vắng vẻ hoang vu, không bóng người, không một ánh mắt để ý…
…
– Oe oeeeeee……
– Oe oeeeeee……
Hai tiếng khóc đồng thời vang lên, nhưng…
…
Một người mẹ tuy vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn nhìn đứa bé mỉm cười đầy yêu thương…
Một người mẹ không thèm liếc nhìn đứa bé lấy một cái, chỉ khẽ hừ lạnh…
…
Một nơi tràn ngập sự quan tâm ấm áp, tiếng cười tiếng nói hoà quyện đan cài…
Một nơi lạnh lẽo ẩm thấp, không chút tình người…
…
Một người mẹ dịu dàng ôm đứa bé vào lòng thì thầm:
– Con yêu của mẹ, con lớn lên nhất định phải sống thật khoẻ mạnh vui vẻ nhé!
Một người mẹ đặt tay lên ngực đứa bé, nhếch miệng:
– Tao mất công sinh mày ra, lớn lên mày phải giúp tao báo thù, biết không?
…
20 năm trước…
Hai đứa bé đều đến tuổi chập chững tập đi.
…
Một nơi,
Một đứa bé trai tầm 1 tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, vầng trán cao, mày rậm mắt đen, đôi môi nhỏ xinh chu chu làm nũng, đang đứng giữa vườn hoa rộng lớn rực rỡ sắc màu, đôi chân bé nhỏ bước từng bước vụng về, cả người không ngừng nghiêng ngả, bàn tay mũm mĩm cố gắng vươn tới phía trước.
– Con trai, con giỏi quá! Đi đi nào, con trai của mẹ. Đúng rồi, cứ như vậy, bước đi, bước đi con. Đúng rồi, con của mẹ giỏi quá!!!!! Nào, nào, đi tiếp nào. Mẹ ở đây, mẹ ở đây này. Con trai, đến đây với mẹ nào. Tốt, tốt, con của mẹ giỏi lắm! Con trai… – Người mẹ vừa mỉm cười động viên, ánh mắt sáng ngời đầy tự hào, vừa bước lùi dần về phía sau, cho đến khi lưng chạm phải một vòm ngực rộng lớn ấm áp.
– Nguyệt, nghỉ ngơi chút đi, con cũng mệt rồi. – Người bố nhấc bổng đứa bé lên xoay vòng vòng khiến bé cười khanh khách.
– Vừa mới tập một chút mà, anh cứ cả ngày bế con như thế thì làm sao nó biết đi được đây? – Người mẹ gắt nhẹ.
– Con chúng ta đã biết đi rồi mà, phải không con trai?
– Con mới chỉ bước được ba bước.
– Ba bước cũng là rất giỏi rồi, con nhỉ?
– Em còn muốn con tập thêm chút.
– Việc gì cũng phải từ từ, nếu không sẽ làm con chúng ta mệt đấy.
– Anh đúng là…
– …
– …
Người bố cười rạng rỡ, một tay bế con, một tay ôm vợ, cả nhà ba người vui vẻ dựa vào nhau cùng trở về nhà, ba chiếc bóng quấn quít lồng vào nhau đổ dài trên mặt đất.
…
Một nơi,
Một đứa bé trai tầm một tuổi, cơ thể gầy gò, khuôn mặt nhỏ nhắn, vầng trán cao rộng, mày rậm mắt đen, đang đứng bên thành giường, đôi mắt long lanh nhìn người mẹ ngồi bên bàn với ánh mắt đầy chờ mong.
– Nhìn tao làm gì? – Người mẹ vẫn không ngẩng lên khỏi quyển sách gì đó, giọng nói cũng không hề chứa đựng niềm thương yêu chở che.
Đứa bé giậm giậm chân, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, bàn tay xương xương khua khua trên không trung như đòi bế.
– Đi. Đi nhanh lên. Bước đi cho tao. – Người mẹ trừng mắt nhìn đứa bé, quát. – Mày phải mau biết đi, mau biết nói, mau biết suy nghĩ. Mày lớn càng nhanh, mối thù của chúng ta sẽ càng sớm được trả. Đi, nhanh bước đi. Mày nhất định phải đi thật vững, mỗi bước chân đều không được lệch lạc, không được ngả nghiêng, phải thật vững vàng, thật chuẩn xác, như vậy… mới có thể trả thù.
…
19 năm trước…
Hai đứa bé đã bắt đầu bước vào giai đoạn tập nói.
…
Một đứa bé với đôi môi hồng hào, tiếng nói đầu tiên chính là… yêu.
Một đứa bé có đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, từ đầu tiên nó biết trên đời là… hận.
…
16 năm trước…
Hai đứa bé ngày nào giờ đã trở thành những cậu nhỏ chuẩn bị đi học rồi.
…
Một đứa bé khôi ngô đáng yêu, mũm mĩm trắng trẻo khiến ai nhìn thấy cũng muốn cắn cho một cái.
Buổi sáng cậu cùng mẹ tới trường, xung quanh biết bao nhiêu vệ sĩ đi theo.
Buổi chiều cậu được bố đón về, khắp nơi chẳng thấy bóng dáng người nào cả.
Lúc đầu cậu còn thắc mắc, nhưng về sau lâu dần thành quen. Hôm nào sau khi tan học, bố cũng trốn mẹ đưa cậu đến một cái sân kì lạ, bắt cậu tập luyện. Đến khi về nhà lại nói với mẹ là đưa cậu đi công viên chơi. Có lần cậu le te muốn nói thật cho mẹ biết thì bị bố nhéo cho một cái vào mông, một tuần sau đó đều phải tập gấp đôi. T___T
…
Một đứa bé gầy gò nhưng dẻo dai, không đến trường, cũng không chơi bời cùng bạn bè, thậm chí còn không ra khỏi cửa nửa bước. Tất cả những việc mẹ muốn cậu làm chỉ là tập luyện… tập luyện đến điên cuồng.
…
13 năm trước…
Hai cậu bé tròn 8 tuổi, cùng chính thức bước vào con đường của mình.
…
12 năm trước…
Vào một đêm mưa tầm tã, khắp nơi đều nhuộm một màu đen u ám, chỉ thỉnh thoảng bừng sáng khi có tia sét rạch ngang bầu trời. Tiếng mưa hoà cùng tiếng sấm và tiếng lá cây xào xạc tạo nên khung cảnh buồn bã thê lương.
Trên con đường vắng vẻ tối tăm, một cậu bé với chiếc ô trên tay đang chầm chậm bước đi. Cậu vừa kết thúc thời gian tập luyện, giờ đang trên đường về nhà.
– Hu hu hu hu hu hu hu hu…
Đâu đó dường như vang lên tiếng khóc thút thít của trẻ nhỏ, tiếng khóc thương tâm đau khổ khiến ai nghe thấy cũng phải khẽ thở dài thương cảm. Và cậu bé cũng không phải ngoại lệ.
Cậu từ từ bước tới con ngõ nhỏ – nơi phát ra tiếng khóc, mà chính cậu cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy. Từ khi tròn 5 tuổi cậu đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc để trở thành một sát thủ vô tình, một thủ lĩnh đáng sợ, một con người tàn bạo. Cậu không được có cảm tình với ai, không được kết bạn ở trường, không được nói chuyện với người lạ,… thậm chí cậu còn không được cười, ngoại trừ những cái nhếch miệng đầy sát khí. Cũng 4 năm rồi nhỉ? Có lẽ cậu đã thật sự trở thành một người như thế. Lạnh lùng và tàn nhẫn. Cậu không tự chủ được mà nghĩ, nếu như mẹ biết cậu bị bố giáo dục trở thành như vậy, nhất định sẽ giận đến ngất xỉu.
Nhưng, giờ đây, cậu lại đang quan tâm đến một đứa trẻ, một đứa trẻ đêm hôm mưa gió không ngoan ngoãn chui trong chăn ấm mà lại ngồi bên con ngõ nhỏ khóc nức nở. Thật kì lạ, nhưng cậu không có ý định sẽ quay người bỏ đi. Lần đầu tiên, đây chính là lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu có cảm giác kì lạ như vậy, lần đầu tiên trái tim cậu co thắt đau lòng như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu biết đến cảm giác vội vã lo sợ, dường như nếu như cậu chậm một bước thôi đứa trẻ kia sẽ biến mất và cậu sẽ phải hối hận cả đời. Chỉ trong chốc lát, bóng cậu đã khuất sau con ngõ nhỏ.
Trước mắt cậu hiện lên thân hình nhỏ bé mỏng manh tựa như chỉ một làn gió cũng có thể khiến cô bé tan biến đi. Cô bé ngồi co ro ở đó, cả cơ thể bé nhỏ cuộn lại, bờ vai run run như đang cố chống đỡ với cơn mưa lạnh giá. Từng giọt, từng giọt mưa không ngừng trút xuống, lăn dài trên mái tóc xoã tung, thấm vào chiếc váy đã sớm ướt nhẹp, không chút thương tình, không chút nương nhẹ. Cơ thể cô bé ngày càng run lên, bàn tay nhỏ bé cũng ngày càng siết chặt, chỉ có tiếng khóc vẫn vang vọng, hoà cùng với tiếng mưa, nương theo những cơn gió mà bay đi thật xa…
Nhìn cô bé vẫn không ngừng rơi lệ trước mắt, cơ thể run rẩy yếu đuối như sắp rời xa cõi đời này… không hiểu sao, tim cậu bỗng trùng xuống, âm ỉ đau. Cậu không kìm được tiến lại gần, giơ tay muốn chạm vào cô bé, dỗ dành cô bé, an ủi cô bé.
– Em… – Âm thanh còn chưa ra khỏi cổ họng đã bị nghẹn lại.
Khi cậu vừa đưa tay ra, cô bé đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cậu, không sợ sệt kinh hãi, không e dè kiêng kị, trực tiếp cùng cậu mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.
Cậu giật mình sửng sốt. Thật đáng kinh ngạc! Trước giờ, chưa ai dám nhìn cậu như vậy, kể cả người thân, không một ai. Ánh mắt của cậu, theo như mẹ nói, giống như thứ vũ khí rất lợi hại nhất, đáng sợ đến nỗi khiến người ta không rét mà run. Vậy mà hôm nay, một cô bé con chỉ mới tí tuổi đầu lại có thể không chút nao núng mà nhìn cậu chằm chằm, giống như đang đánh giá cậu vậy. Tuy cảm giác bị người ta soi xét chẳng tốt đẹp gì, nhưng đó không phải điều quan trọng, mà là…
… đôi mắt đó… đôi mắt của cô bé đó… đôi mắt đang quan sát cậu… là một đôi mắt dài, đẹp hút hồn. Hàng lông mi cong vút đọng vài giọt nước mưa trong suốt khẽ chớp. Vài sợi tóc bị nước mưa làm ướt dính trên khuôn mặt trái xoan, che đi đôi lông mày lá liễu. Ánh mắt trong sáng không lẫn chút tạp chất chiếu thẳng vào cậu khiến cậu bỗng cảm thấy ngạt thở, không thốt nên lời. Đẹp… quá đẹp… một đôi mắt tuyệt đẹp… Cậu có cảm giác, con ngươi tròn tròn long lanh kia có một sắc màu gì đó thật kì lạ, cũng thật tuyệt vời, nhưng trong con ngõ nhỏ không có ánh đèn, cậu có làm cách nào cũng không thể nhìn rõ được.
Đôi mắt này, dáng vẻ này, trong đầu cậu không hiểu sao lại liên tưởng đến hình ảnh con tiểu hồ ly xinh đẹp, trắng muốt đáng yêu bị lạc đường.
Sau một hồi quan sát cậu, cô bé lại tiếp tục gục đầu xuống, nức nở khóc.
– Hu hu… Hu hu…
– Tiểu hồ ly, em… sao lại ngồi đây khóc? – Cậu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô bé lên, lo lắng hỏi.
– ??? – Nghe cậu gọi mình là Tiểu hồ ly, cô bé sửng sốt mở to mắt, quên luôn cả khóc, chỉ nhìn cậu chăm chăm, ánh mắt có tia gì đó kì lạ đầy bi thương.
– Sao thế? Có chuyện gì, nói anh nghe được không? – Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên dịu dàng như vậy, có lẽ cậu không muốn doạ cô bé sợ hãi mà chạy mất.
– Híc híc… – Cô bé sụt sịt, không còn khóc như vừa rồi nữa, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu.
– Nói anh nghe, anh sẽ giúp em. – Cậu lần nữa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lên, đối diện với mình, để cậu có thể ngắm cô bé rõ hơn một chút. Cậu nghĩ, cậu thật sự đã bị đôi mắt của Tiểu hồ ly quyến rũ mất rồi.
– … – Cô bé vẫn im lặng nhìn cậu.
Đối diện với ánh mắt ấy, trái tim cậu lại lần nữa nảy lên, trong lòng bỗng nhiên bị một cảm xúc xa lạ xâm chiếm. Nhưng cậu không biết, bởi vì cơ thể cậu lớn hơn cô bé rất nhiều, cho nên đã chắn hết ánh sáng yếu ớt của màn đêm. Cô bé có nhìn thế nào, cũng không thể thấy rõ khuôn mặt cậu. Tất cả những gì cô bé cảm nhận được về cậu, chỉ có giọng nói trầm trầm dịu dàng. Tất cả… chỉ có vậy.
– Tiểu hồ ly, sao em không nói chuyện? Em không tin anh? Hay là… em ghét anh rồi? – Cậu nhíu mày, không hề hay biết trong giọng nói của mình có chút giận dỗi của trẻ con, thứ mà trước giờ cậu chưa từng được phép có.
– … – Cô bé hích hích mũi, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt.
– Tiểu hồ ly, sao em lại ở đây?
– …
– Tiểu hồ ly, bố mẹ em mắng em à? Cho dù có bị mắng thì cũng không được một mình chạy khỏi nhà thế này đâu.
– …
– Tiểu hồ ly, đêm hôm thế này nguy hiểm lắm. Trời lại đang mưa nữa, nhỡ em ngấm mưa bị ốm thì sao?
– …
– Tiểu hồ ly, nhà em ở đâu? Anh đưa em về.
– … – Nghe đến cậu nói muốn đưa mình về nhà, cô bé giật mình, ánh mắt bỗng thay đổi… hoang mang… lo sợ… uất ức… đau thương… căm hận…
– Tiểu hồ ly, em…
Chưa đợi cậu nói hết, cô bé đã vùng khỏi tay cậu, dùng hết sức lực trong cơ thể chạy thẳng vào trong màn mưa mịt mù.
– Tiểu hồ ly! Đừng đi, Tiểu hồ ly!!!!!! – Cậu hoảng hốt, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa không ngừng gọi cô bé.
Cậu không hiểu tại sao mình lại đuổi theo, chỉ đơn giản là… cậu không thể để cô bé biến mất như vậy. Ít nhất cậu cũng phải biết được tên và địa chỉ của cô bé, như vậy… như vậy… cậu mới có thể gặp lại cô bé. Khoan đã… gặp lại? Cậu muốn gặp lại cô bé đó? Cậu thậm chí còn không biết cô bé là ai cơ mà? Không thể, cậu không được phép có cảm tình với ai cả. Nhưng… nhưng… cậu mặc kệ, giờ phút này tất cả cậu đều mặc kệ. Cậu chỉ muốn giữ cô bé bên cạnh mình, chỉ muốn được nhìn ngắm đôi mắt tuyệt đẹp của cô bé, muốn chạm vào mái tóc mềm mại của cô bé…
Nhưng, trời quá tối, mưa lại quá dày. Tiếng bước chân của cô bé cậu không thể nghe được. Ngay đến bóng dáng bé nhỏ kia cậu cũng chỉ có thể thấy mờ mờ. Chỉ có một thứ… cậu chỉ nhìn rõ duy nhất một thứ…
…
Chẳng mấy chốc, cô bé đã hoàn toàn biến mất, không một dấu vết cho thấy cô bé đã từng tồn tại, giống như… cô bé kia… thật sự là con tiểu hồ ly lạc đường, giờ đã trở về với thế giới của nó. Nhưng cậu biết, cô bé có tồn tại, cô bé thuộc về thế giới này, giống như cậu, cậu tin là như thế.
– Tiểu hồ ly! – Cậu khẽ gọi, âm thầm ghi nhớ. Cô bé này, cậu nhất định phải tìm được.
…
10 năm trước…
Tại 1 quán bar nổi tiếng trong thành phố, không khí sôi động đến cực điểm, khách khứa đông đúc, sàn nhảy gần như chật cứng. Trên sân khấu, mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, dáng người nóng bỏng đang thoả sức nhảy nhót dưới ánh đèn nhấp nháy đến loá mắt. Dưới sàn nhảy, biết bao người vừa nhiệt liệt cổ vũ, vừa lắc lư theo điệu nhảy ồn ào… Tất cả giống như một bức tranh được tạo thành từ những màu sắc chói loà nhất, rực rỡ nhất.
…
Đối lập hoàn toàn với không khí đang nóng lên từng phút bên ngoài, tại một phòng thay đồ ở góc hành lang, cả không gian như bị đóng băng bởi sự giận dữ và khinh ghét dành cho người phụ nữ trong chiếc váy đỏ rực nửa kín nửa hở để lộ ra dáng người đầy đặn cùng đôi chân thon dài không tì vết. Người phụ nữ quả thật rất xinh đẹp, đẹp đến choáng váng. Mái tóc đen nhánh được búi cao sau gáy, khuôn mặt trái xoan thanh tú, gò má cao phớt hồng, đôi mắt dài ánh lên một màu sắc đặc biệt, đôi môi đỏ mọng quyến rũ. Không những thế, người phụ nữ ấy còn có một thân hình bốc lửa, chuẩn đến từng milimét, khiến bất cứ ai cũng phải trầm trồ tán dương.
– Bọn mày trốn trong này làm gì? – Người phụ nữ đó quát ầm lên. – ĐI RA! ĐI RA NGOÀI KIA NHANH LÊN!!!!
– Mẹ ơi, đừng bắt con ra mà. Bọn họ đáng sợ lắm, bọn họ không phải người tốt. Bọn họ đẩy con, kéo con, còn muốn xé váy của con. Bọn họ không phải người tốt, bọn họ là kẻ xấu. Mẹ ơi!!! – Một cô bé trong chiếc váy hồng phấn, nấp sau lưng chị gái khóc nức nở nói, đôi mắt dài tuyệt đẹp sớm đã đỏ hoe vì khóc quá nhiều.
– CÂM MIỆNG. Ở NHÀ TAO ĐÃ BẢO BỌN MÀY THẾ NÀO HẢ? LỜI TAO NÓI BỌN MÀY VỨT CHO CHÓ GẶM RỒI À? ĐỂ CHO HỌ CHẠM VÀO MỘT CHÚT THÌ BỌN MÀY CHẾT À? ĐỂ CHO HỌ SỜ MỘT CHÚT THÌ BỌN MÀY SẼ BỊ MẤT MẤY MIẾNG THỊT? HẢ???? HẢ????????
– Nhưng con sợ lắm! Bọn họ đáng sợ lắm, mẹ ơi. Con không muốn đâu, con không ra đâu. Mẹ ơi, đừng, đừng bắt con với chị ra đó mà. Mẹ, không ra đó không được sao? – Cô bé ngước đôi mắt ầng ậng nước nhìn người phụ nữ, khẩn khoản cầu xin.
– KHÔNG RA ĐÓ? BỌN MÀY KHÔNG RA THÌ KIẾM TIỀN THẾ NÀO? KHÔNG CHỊU KIẾM TIỀN, NHƯNG BỮA NÀO CŨNG ĐÒI ĂN CƠM, ĐÓI MỘT CHÚT, LẠNH MỘT CHÚT LÀ KHÔNG CHỊU NỔI. MÀY NÓI ĐI, MÀY KHÔNG RA, TIỀN Ở ĐÂU CHO MÀY ĂN? TIỀN Ở ĐÂU MUA QUẦN ÁO CHO MÀY MẶC? TIỀN Ở ĐÂU TRẢ TIỀN TRỌ CHO MÀY Ở? HẢ??? MÀY NÓI XEM, TAO LÀ CON NỢ CỦA CHÚNG MÀY ĐẤY À? TẠI SAO TAO PHẢI NUÔI KHÔNG CHÚNG MÀY?
– Nếu không muốn nuôi, tại sao còn sinh ra? – Cô bé mặc chiếc váy trắng muốt, nãy giờ chỉ im lặng che chở cho em gái bỗng lên tiếng, khoé môi nhếch lên đầy khinh bỉ. – Nếu như không muốn nuôi chúng tôi, thì còn sinh chúng tôi ra làm gì? Để bắt chúng tôi kiếm tiền à? Ha ha… thảo nào mà bà chỉ chịu sinh khi đó là thai nữ, còn thai nam thì nhất quyết bỏ đi. Hoá ra là như vậy. Ha ha ha… bà thật là thông minh, tính toán lợi dụng chính con đẻ của mình.
– ĐỒ CON CÁI BẤT HIẾU, TAO LÀ MẸ CHÚNG MÀY. TAO MẤT CÔNG MANG THAI 9 THÁNG SINH BỌN MÀY RA, LẠI PHẢI VẤT VẢ NUÔI NẤNG BỌN MÀY SUỐT MẤY NĂM TRỜI. GIỜ BỌN MÀY ĐỐI XỬ VỚI TAO THẾ NÀY ĐÂY HẢ? CON RANH KIA, MÀY DÁM NÓI NHỮNG LỜI HỖN LÁO NHƯ THẾ VỚI MẸ ĐẺ CỦA MÀY À?????? MÀY CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG??????????????????
– Mẹ ơi, mẹ đừng tức giận. Chị đừng nói thế mà. Chị đừng cãi mẹ có được không? – Cô bé mặc váy hồng càng khóc to hơn, không ngừng giật giật cánh tay chị gái.
– Là con gái của người đàn bà đê tiện bẩn thỉu như bà, tôi vốn đã không được coi là con người. – Dường như không nghe thấy lời ngăn cản của em gái, cô bé váy trắng vẫn tiếp tục nói, hơn nữa càng nói lại càng tức giận. Trong ánh mắt vốn bình yên trong sáng không nhiễm bui trần giờ tràn đầy thù hận cùng phẫn uất. – Mẹ? Bà còn dám nói ra chữ đó sao? Bà xứng đáng để được coi là một người mẹ à? Ngoài việc mang thai 9 tháng và sinh ra chúng tôi, bà còn làm được gì nữa hả? Con vừa mới sinh, bà liền vứt ở bệnh viện để người ta nuôi dưỡng, cũng không thèm quay ra nhìn mặt lấy một lần. Đến khi chúng tôi biết đi rồi, bà mới lén lút đến bệnh viện trộm chúng tôi về, ngay cả viện phí cũng không trả. Sau đó, bà có bao giờ quan tâm đến chúng tôi, hỏi han chúng tôi hôm nay thế nào, có vui không, muốn ăn gì, muốn làm gì… chưa? Bà đã từng dù chỉ là chút xíu thôi coi chúng tôi như con gái chưa? Hay là tất cả những gì bà làm chỉ là vứt những bộ váy vào mặt chúng tôi, kêu chúng tôi mặc và bắt ép chúng tôi đến đây cho bọn họ quấy rối? Kiếm tiền ư? Những đồng tiền dơ bẩn như vậy chúng tôi không cần. Cho dù có phải đi ăn xin hay chết đói ngoài đường chúng tôi cũng không cần.
– MÀY… MÀY NÓI CÁI GÌ? MÀY DÁM LÊN GIỌNG VỚI TAO? NẾU KHÔNG CÓ TAO THÌ MÀY CÓ THỂ CÓ MẶT TRÊN CÕI ĐỜI NÀY KHÔNG HẢ? NẾU KHÔNG CÓ TAO THÌ BÂY GIỜ MÀY CÓ THỂ KHOẺ MẠNH ĐỨNG Ở ĐÂY MÀ LỚN TIẾNG KHÔNG HẢ? ĐỒ BẤT HIẾU, MÀY… MÀY DÁM… MÀY KHÔNG CẦN? VẬY ĐƯỢC, TỪ HÔM NAY MÀY VỚI NÓ NHỊN ĐÓI ĐI, CŨNG ĐỪNG MẶC NHỮNG BỘ QUẦN ÁO TAO PHẢI BỎ TIỀN RA MUA.
– À quên, việc bà có thai, rồi sinh tôi ra, cũng không phải do bà muốn mà. Nếu như không phải có chút ‘tai nạn’ thì có lẽ hai chị em tôi cũng chẳng có mặt trên đời đâu nhỉ. Mà tôi cũng nhắc nhở bà một chút, cứ tiếp tục không cẩn thận như vậy, sớm muộn gì bà cũng sẽ mắc bệnh đấy.
– MÀY… MÀY… MÀY… MÀY LẠI RỦA CẢ MẸ MÀY? MÀY NGHE CHO KỸ ĐÂY, CHO DÙ TAO KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN MÀY THÌ TAO CŨNG LÀ MẸ MÀY. CHO DÙ TAO CÓ LÀM GÌ VỚI MÀY, CHO DÙ TRỜI CÓ SẬP XUỐNG THÌ TAO CŨNG VẪN LÀ MẸ CỦA MÀY.
– Cho nên tôi mới thấy nhục nhã. Nhục nhã khi làm con của bà, một ả hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông, phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta, loại đàn bà đào mỏ không biết xấu hổ. Từ khi tôi có ý thức đến giờ, chúng ta đã phải chuyển nhà bốn lần rồi, cũng chỉ vì người ta thuê người đi đánh ghen đấy. Bà sống như vậy, không thấy xấu hổ hay sao?
– MÀY KHÔNG CÓ TƯ CÁCH TRÁCH MÓC TAO. CON RANH, MỚI 6 TUỔI ĐẦU MÀ ĐÃ MUỐN LÊN MẶT DẠY ĐỜI TAO À? – Người đàn bà tức giận cực độ, ánh mắt xinh đẹp toé lửa nhìn trừng trừng vào hai đứa con gái do chính bà mang nặng đẻ đau sinh ra.
– Không có tư cách? – Cô bé cười khẩy, ánh mắt càng trở nên gay gắt hơn bao giờ hết. – Bà có biết điều đầu tiên mà tôi ghi nhớ trong cái thế giới này là gì không? Chính là những ánh mắt khinh bỉ của mọi người, những lời chửi rủa ghê tởm và sự xa lánh tàn nhẫn. Tại sao họ lại đối xử với tôi như thế? Bởi vì tôi là con gái của bà. Chính vì là con gái bà cho nên khi tôi mới lên 3 tuổi đã bị bọn họ nói là con hồ ly tinh. Tôi xinh đẹp là một cái tội sao? Tôi đáng yêu là một cái tội sao? Không đúng, tội của tôi, chính là đã đầu thai làm con gái của bà.
– MÀY… MÀY… – Người phụ nữ tức đến nỗi mặt mày tím tái cả đi, không nói được câu nào.
– Suốt 3 năm qua, chỉ cần tôi ló mặt ra khỏi nhà, họ sẽ chỉ vào tôi và bàn tán, sẽ căm tức ném thẳng vào mặt tôi năm chữ ‘con của hồ ly tinh’. Bà có biết tôi căm ghét cái từ này thế nào không? Năm chữ, chỉ năm chữ đã khiến tuổi thơ của tôi tan nát, không còn niềm vui, không còn cả lòng tự trọng. Chẳng lẽ bà không biết nhục sao? Làm hồ ly tinh ngày ngày uốn éo trước mặt đàn ông, câu dẫn họ lên giường với mình, bà không cảm thấy một chút nhục nhã nào à? Ngay đến đứa trẻ con mới 6 tuổi như tôi mà còn có lòng tự trọng, tại sao bà lại không có?
– HA HA… LÒNG TỰ TRỌNG? LÒNG TỰ TRỌNG CÓ THỂ ĐEM RA ĂN THAY CƠM ĐƯỢC KHÔNG? CÓ THỂ MANG RA NGOÀI TIÊU THAY TIỀN ĐƯỢC KHÔNG? CỨ GIỮ KHƯ KHƯ CÁI LÒNG TỰ TRỌNG ẤY MÀ KHÔNG CÓ TIỀN THÌ SỚM MUỘN GÌ CŨNG CHẾT.
– Thà chết còn hơn là sống nhục nhã như thế này. – Cô bé gằn từng tiếng, dứt khoát kéo em gái ra ngoài.
– MÀY… ĐỨNG LẠI… – Lời nói còn chưa dứt, người phụ nữ đã sững người, đứng im bất động, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng.
Khi cô bé vừa mở cửa, một chuỗi những âm thanh khủng khiếp lập tức dội đến khiến cô sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, đôi tay run run ôm chặt đứa em gái bé bỏng.
RẦM… BÙMM… RẦMMM… CHOANGGGG… CHÁT… PẰNGGG……
– AAAAAAAAAAAA……….
– CỨU MẠNGGGGGGGGGGGGGG…….
– BỌN MÀY DÁM TỚI ĐÂY GÂY LOẠN À?
– GIẾT HẾT CHO TAO.
– AAAAAA…….. THA CHO TÔIIIIIII…
– LÀM ƠN THA CHO TÔIIIIIIIII………..
– BẮT NÓ LẠI.
– KHÔNGGGGGGGGGGGG….
– XÔNG LÊN, GIẾT HẾT CHÚNG ĐI.
– BẮT TRÓI CHÚNG NÓ LẠI.
– ĐỪNGGGGGG…….
– …
– …
Cô bé sợ hãi cực độ, cả người run lên bần bật, nhịp tim càng ngày càng tăng. Tiếng bước chân dồn dập ngày một gần hơn… rất gần… rất gần. Không kịp suy nghĩ, cô bé vội vàng kéo em gái trốn xuống phía dưới bàn trang điểm.
– Chị ơi…
– Suỵt – Cô bé ra hiệu cho đứa em gái im lặng, bản thân căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh.
Đám người đã xông vào trong phòng. Từ chỗ này, cô bé chỉ nhìn thấy những bước chân huỳnh huỵch chứa đầy sát khí khiến sự hoảng hốt trong lòng càng tăng lên gấp bội.
– Ồ… MỘT CÔ EM XINH ĐẸP… HA HA HA HA… – Tiếng cười ghê tởm của một tên vang vọng khắp căn phòng khiến người ta rợn cả người.
– QUẢ THẬT LÀ RẤT ĐẸP.
– THEO ANH ĐI, ANH SẼ ĐỐI XỬ TỐT VỚI EM.
– EM YÊU, LẠI ĐÂY VỚI ANH NÀO.
– …
– …
Mỗi tên một câu, sau đó cười phá lên, không ngừng tiến sát lại gần người phụ nữ. Thấy người phụ nữ kia đã bị bọn họ bao vây lại, lòng cô bé chợt quặn thắt, đau lắm. Không nên, đáng lẽ cô không nên đau lòng, người phụ nữ kia với cô chẳng có quan hệ gì cả.
– Các đại gia, các ngài đừng nóng vội. Chúng ta… – Bên trên truyền đến tiếng nói ngọt ngào như đường mật của người phụ nữ. Áo quần của bà ta cứ lần lượt từng cái, từng cái rơi xuống trước tầm mắt của cô bé.
Cô bé cắn chặt răng để không phát ra tiếng chửi rủa. Thật đáng xấu hổ, có người mẹ không biết liêm sỉ như vậy, thật quá nhục nhã. Không chút kiêng dè, lên giường với đàn ông ngay trước mặt con gái mình, chính là những gì bà ta đã làm trong suốt những năm qua, và bây giờ lại tiếp tục. Có đôi khi cô bé tự hỏi, bà ta rốt cuộc có phải là con người hay không? Nếu là con người, vậy lòng tự trọng của bà ta ở đâu? Nhân tính của bà ta vứt ở đâu rồi??????
…
Không biết bao lâu sau, những lời nói ngọt ngào đã biến thành khẩn khoản cầu xin, rồi thành tiếng la hét đau đớn… Hình ảnh người phụ nữ giãy giụa trên sàn nhà lạnh băng… trên cơ thể xuất hiện từng vết, từng vết thương rớm máu… máu không ngừng tuôn ra… máu lênh láng trên sàn… tiếng la hét… tiếng kêu cứu…
…
Cô bé mím chặt môi, nhắm tịt mắt lại, dùng hai tay bịt tai. Cô không muốn nhìn, cô không muốn nghe, cô không muốn… không muốn… Cô sợ lắm, cô đau lắm.
…
Nếu như… nếu như… bà ta chết thì sao? Cô không muốn thành trẻ mồ côi… không đâu… cô không… Bà ta nói đúng, cho dù bà ta có đối xử với cô tệ đến thế nào, thì bà ta vẫn là mẹ cô, cô không muốn bà ta chết, càng không muốn bà ta chết một cách đau đớn như vậy.
…
Nhưng… cô không thể ra đó. Cô còn phải bảo vệ em gái, đứa em gái duy nhất của cô. Cô không thể để em gái gặp nguy hiểm, tuyệt đối không thể.
…
Em gái… là người thân yêu nhất của cô. Cô không thể để nó bị tổn thương dù chỉ là một chút. Cho dù có chết, cô cũng phải bảo vệ nó. Em gái…
– CHỊIIIIIIIIIIIIIIIIIIII…………… – Đột nhiên tiếng hét thất thanh đập thẳng vào tim cô.
Kinh hoàng mở mắt, cô mới phát hiện em gái đã không còn bên cạnh mình nữa.
– AAAAA…… CHỊ ƠI! KHÔNG… THẢ TÔI RA…… ĐAU QUÁ, MAU THẢ TÔI RAAAAAAAAAAAAAAAA…….. CHỊ ƠIIIIIII, CỨU EMMMMM……. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…………… – Cô bé váy hồng bị một tên bặm trợn túm lấy nâng lên cao, không ngừng giãy dụa kêu gào giữa không trung, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ bé giờ đã trắng bệch đến tội nghiệp.
Cô bé váy trắng hoảng hồn, vội vàng muốn lao ra ngoài, nhưng tay chân luống cuống lại khiến chiếc váy bị kẹt vào đâu đó, không thể rút ra được.
– CHỊ ƠIIIIIIIII……………. CHỊ, CỨU EM VỚI!!!!! CHỊ ƠIIIII…………
Nước mắt lã chã trên khuôn mặt xinh xắn, nhìn em gái đang gặp nguy hiểm mà chính mình lại không thể làm gì, cô bé cảm giác tim mình như bị ngàn vạn nhát dao xẻ thành từng mảnh, cổ họng nghẹn lại không thể thốt nên lời.
– THẢ TÔI RA, ĐAU QUÁAAA!!!!!!!!! AAAAAAAAAAAAAAAA…… LÀM ƠN… LÀM ƠN BUÔNG TÔI RAAAA……………..
Điên cuồng kéo vạt váy, nhưng dường như ông trời rất căm ghét cô bé thì phải, ngay đến chiếc váy mỏng manh mà cũng không chịu giúp cô. Lo lắng… đau đớn… sợ hãi… hoảng loạn…
Cô bé đang luống cuống không biết nên làm thế nào thì hai tiếng động đáng sợ cùng lúc truyền đến, văng vẳng bên tai cô không thể tan đi khiến toàn thân cứng đờ.
BỊCHHHHHHHHHH…………… CHOANGGGGGGGGGGGG…………
Tiếng kêu cứu không còn nữa, chỉ thấy bên góc tường một cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, chiếc váy hồng giờ đã bị nhuộm thành màu đỏ, đỏ đến chói mắt. Trên đầu, trên tay, trên chân, khắp nới đều là những vết thương do va đập vào kính gây ra… khắp toàn thân cô bé đều dính máu…
…
Đôi mắt xinh đẹp kinh hoàng mở to, khuôn mặt nhỏ bé tái đi, toàn thân lạnh toát, trái tim như ngừng đập.
Em gái cô… em gái của cô… đứa em gái đáng yêu thánh thiện của cô… không… không thể…
– Kh………………….
– Suỵt. – Tiếng kêu còn chưa phát ra, đôi môi nhỏ nhắn đã bị một ngón tay chặn ngang.
Đôi mắt hoang mang tuyệt vọng nhìn thẳng vào người trước mặt.
Một cậu bé tầm 14, 15 tuổi, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen láy tựa mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng đang ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay ngăn cản cô lên tiếng.
– Đừng lên tiếng, em sẽ gặp nguy hiểm. – Cậu nhỏ giọng thì thầm, ngón tay vẫn nhẹ nhàng đặt trên đôi môi lạnh ngắt của cô bé, hoàn toàn không có ý định dời đi.
…
Sau khi đã phá phách xong, những người đó cũng rời đi, để lại trong phòng một cái xác không mảnh vải che thân, khắp người dính đầy máu và một đứa bé đang không ngừng run rẩy, máu vẫn tuôn trào, thấm ướt cả chiếc váy mỏng manh. Không khí hoàn toàn là mùi máu tanh nồng đến ngạt thở.
Không kịp suy nghĩ chần chừ, cô bé giằng mạnh đuôi váy, chỉ nghe roạt một tiếng, cơ thể nhỏ nhắn lao thẳng đến chỗ em gái đang yếu ớt nằm đó, nước mắt không kìm được tuôn ào ạt như thác lũ.
– Chị ơi, em… em… đ..đ..đau quá… chị… đau lắm… e..e..e..m… em đ..đau… lắ..m… – Giọng nói trong trẻo yếu ớt không chút sức sống, hơi thở cũng ngày một nặng nề.
– Em sẽ không sao… sẽ không sao mà… Chị xin lỗi, chị không bảo vệ được em… chị xin lỗi… xin lỗi… đừng bỏ chị, được không… chị xin em… chị sai rồi, chị không bảo vệ được em… để em bị thương… xin lỗi em…… đừng bỏ chị… đừng bỏ chị một mình… đừng bỏ chị… chị xin em……… làm ơn… đừng bỏ chị……… – Cô bé tội nghiệp chỉ biết ôm chặt em gái vào lòng, chỉ sợ mình buông lỏng một chút, cơ thể bé nhỏ kia sẽ biến mất mãi mãi.
Bỗng một bàn tay lạnh băng chạm vào đôi vai đang run rẩy của cô bé, giống như muốn an ủi, lại giống như đang đe doạ.
Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt hoang mang nhìn chằm chằm vào người trước mắt. Chỉ thấy một khuôn mặt khôi ngô, vầng trán cao rộng, mày rậm mắt đen, trên người toả ra một loại sát khí bức người khiến cô bé bất giác co người lại.
Cậu hơi cúi đầu, nhìn thật sâu vào mắt cô bé – một đôi mắt thật đẹp… nhưng ánh mắt đã không còn trong trẻo thuần khiết nữa… trong đó bây giờ chỉ toàn sự đau đớn không nói thành lời và sự căm hận đến tận xương tuỷ – đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
– Muốn trả thù không?
…
——————————————————————