Tôi Yêu Em, Tiểu Hồ Ly 1

Chương 17: Khiêu chiến


Đọc truyện Tôi Yêu Em, Tiểu Hồ Ly 1 – Chương 17: Khiêu chiến

1.
Mấy ngày nay không thấy anh xuất hiện ở trường, cô cũng lười đi lại, nhất quyết ở nhà nghỉ ngơi dưỡng nhan. Dù sao con mồi lẩn mất tăm rồi, cô đâu thừa hơi mà chạy đi chạy lại ôm chân đợi sói chứ?
– Chủ nhân đã bắt đầu triển khai hành động. – Giọng nói trầm thấp lạnh băng như âm hồn đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí êm đềm buổi trưa.
– Có nhiệm vụ mới hay không? – Cô nheo mắt, vẻ lười biếng vừa rồi lập tức biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là bộ dáng tinh quái quyến rũ đặc trưng.
– Chiếm được lòng tin của Diệp Lãnh Hàn, lọt vào nội bộ Blood.
– Tôi biết rồi. – Cô gật đầu, một lúc không thấy người bên kia có động tĩnh gì thì nhướn mày. – Còn việc gì?
– Bớt chơi bời đi, đừng làm hỏng chuyện, nếu không… – Phù thuỷ đanh giọng cảnh cáo.
– Ồ, nếu không thế nào? Tôi cũng rất muốn nếm thử cho biết. – Cô nhếch khoé miệng, giọng nói lạnh băng. – Đừng quản tôi, cậu không đủ tư cách.
– Hừ!!? – Phù thuỷ ném cho cô ánh mắt sắc lạnh, xoay người biến mất.

Còn lại một mình, cô nghiêng người bên mép giường, đôi mắt khẽ nheo lại suy tư.
Chủ nhân bắt đầu hành động? Tại sao đột nhiên vội vàng như vậy? Không phải muốn cô quyến rũ Diệp Lãnh Hàn để thu phục Blood với tổn thất ít nhất? Trong chuyện này dường như có chút kì lạ.
Ring… ring…
– Anh đi đâu thế? Em nhớ anh! – Cô mỉm cười nhận điện thoại, giọng nói không phải ngọt ngào dụ hoặc như mọi khi mà có chút gì đó như là trẻ con làm nũng.
– Vậy à? – Anh bật cười. Chỉ cần cô không cố tỏ vẻ thành thục động lòng người thì anh đều mù quáng tin tưởng, khờ khạo dung túng. – Có muốn gặp tôi không?
– Có chứ. – Cô nghi hoặc chớp mắt, thò đầu ra ngoài cửa sổ liếc dọc liếc ngang, thấy không có bóng người mới lùi lại một bước. Nhưng chính giây phút đó toàn thân lại cứng đờ.
– Sao vậy? – Anh cúp điện thoại, vươn tay ôm trọn lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, ánh mắt toát lên ý cười nồng đậm Cô bé của anh bị doạ rồi sao?
– Anh… anh… anh… – Cô thật sự kinh hãi quay đầu trợn mắt nhìn người nào đó lù lù xuất hiện trong phòng mình như bóng ma, bàn tay run rẩy. Làm sao anh vào đây được? Làm sao có thể… hết lần này đến lần khác xuất hiện không một tiếng động như âm hồn không tan như thế?
– Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em. – Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhè nhẹ dỗ dành.
– Anh… anh vào bằng cách nào? – Cô lắp bắp, dáng vẻ bình tĩnh tự tin mọi khi đã sớm bị quăng lên tận mây xanh.
– Phá khoá, mở cửa, đi vào. – Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, bình tĩnh trả lời như lẽ đương nhiên.
– @@ – Cô cứng người, rất muốn khóc nhưng nặn không ra nước mắt. Này này này, đây là trò của bọn lưu manh trộm cắp ven đường à nha.
– Ha ha… – Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh bật cười to, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt nghiêm lại, ánh mắt hiện rõ vẻ căng thẳng. – Tiểu hồ ly!
– Dạ?
– Em có từng nghe nói đến Thế giới ngầm không?
– Á? – Cô hơi bất ngờ. Anh làm gì tự nhiên nói đến Thế giới ngầm với cô? Không lẽ là muốn thử cô? Hay… còn có ý tứ sâu xa gì khác?
– Chưa nghe phải không? – Anh siết chặt cô trong lòng, trầm tĩnh lên tiếng. – Đó là một thế giới hắc ám âm u vô cùng. Khắp nơi chỉ toàn chém giết, máu tanh và thủ đoạn tàn độc. Để tồn tại, mỗi người đều phải trở nên cường đại, bởi vì quy luật đào thải ở đó rất mạnh mẽ. Kẻ mạnh sẽ giẫm lên kẻ yếu. Người thắng sẽ đè bẹp người thua. Yếu ớt đồng nghãi với cái chết. Hèn nhát đồng nghĩa với huỷ diệt. Cho nên, dù mệt mỏi thế nào, con người ta cũng phải liều mạng nâng cao thực lực bản thân, sẵn sàng lâm vào trận chiến sinh tử bất cứ lúc nào…
– Anh Hàn! – Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, hàng mi khe khẽ lay động, cố ý hỏi. – Đó là thế giới của anh?
– Ừ – Anh muốn nhìn phản ứng của cô, nhưng cô lại rúc sâu vào lòng anh, thật lâu không lên tiếng. – Tiểu hồ ly?
– Rất cô đơn, đúng không? Rất trống trải, đúng không? Đôi khi cảm thấy hoang mang, thậm chí có lúc rơi vào tuyệt vọng, có đúng không? – Cô vẫn vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
– Ừ
– Đừng lo, từ giờ em sẽ ở bên anh, sẽ không còn đơn độc nữa.
– Em… vừa nói gì? – Anh không tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn cô.
– Em nói, từ giờ có em ở bên anh rồi, không cần một mình đối mặt với mọi chuyện nữa. – Cô ngẩng đầu, đáp lại sự hồ nghi của anh bằng ánh mắt kiên định chân thành.
– Em không sợ tôi, không ghê tởm thế giới của tôi, không muốn chạy trốn thật xa ư?
– Em nói em yêu anh, anh không tin. Giờ em nói sẽ ở bên anh, anh cũng khôngn tin. Anh có ý gì chứ? – Cô bất mãn bĩu môi, đấm vào ngực anh mấy cái tỏ ý kháng nghị.
– Tôi… – Anh cứng họng. Không phải anh không chịu tin cô, nhưng chuyện này căn bản là không có khả năng a. Một cô gái đầu óc bình thường làm thế nào có thể thản nhiên chấp nhận dẫn thân vào cái thế giới xa lạ đáng sợ này được? Nơi đó căn bản chính là địa ngục trần gian. – Em thật sự không sợ hãi?
– Anh sẽ để người khác hãm hại em? – Cô nhướn mày.
– Sẽ không. – Tuyệt đối không.
– Anh sẽ thương tổn em?
– Đương nhiên không.
– Vậy… anh sẽ để yên cho em rời đi, rời khỏi cuộc đời anh?
– Không đời nào. – Ánh mắt anh tăm tối. Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô dám bỏ anh mà đi là trong lòng đã không khống chế được lửa giận mang theo cơn đau đớn bùng lên.

– Cho nên, em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh không phải là an toàn nhất ư?
– Tiểu hồ ly, em rất thông minh! – Anh không khỏi nở nụ cười tán thưởng.
– Như vậy mới xứng với anh. – Cô cũng cười bổ sung.
Thật đúng lúc. Cô còn đang suy nghĩ nên xem làm thế nào tiếp cận thân phận bí mật của anh, anh lại tự mình khai ra. Đây có thể coi là thần giao cách cảm không nhỉ? Ha ha…

– Hàn, cậu điên à? – Minh kích động kêu toáng lên. – Không thể được, tuyệt đối không thể được.
– Tôi đã quyết định.
– Tôi không đồng ý. Có chết cũng không đồng ý đâu. Cậu suy nghĩ lại đi. Hàn, đừng vì xúc động nhất thời mà đem toàn bộ tương lai ra đánh cuộc. Blood không phải là đồ chơi.
– Tôi không lấy Blood ra đánh cuộc, mà là chính bản thân mình.
– Như vậy càng không thể. Cậu là Diệp Lãnh Hàn, là thủ lĩnh Blood, là người quan trọng cỡ nào cậu có biết không? Làm sao có thể chỉ vì… vì một việc chẳng ra làm sao mà đẩy mình vào nguy hiểm chứ?
– Đối với tôi, đây là vấn để sống còn.
– Sống còn cái con khỉ gì? Không có cũng chẳng chết được.
– Ừ, không chết được, nhưng sẽ sống không bằng chết.
– Hàn!!
– Tôi đã quyết rồi.
– Cậu thật cố chấp. Tức chết tôi. – Minh đùng đùng đẩy cửa bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài lại vang lên hàng loạt tiếng động đinh tai nhức óc. Anh lắc đầu bất đắc dĩ. Ai nói Mọt sách yếu ớt? Nếu như thật sự vô dụng đến một cơn gió cũng có thể thổi bay như vẻ bề ngoài thì suốt bao năm qua không biết cậu ta đã mất mạng bao nhiêu lần rồi.
—————————————
2.
– Anh Hàn, thật sự có thể chứ? – Cô níu lấy cánh tay anh, e dè hỏi lần thứ n + x.
– Ngoan, không sợ, có tôi ở đây, không ai có thể thương tổn em. – Anh mỉm cười kéo cô vào lòng trấn an.
Anh có nguyên tắc của mình. Một khi tìm được người con gái mình yêu thương thì sẽ tuyệt đối hết lòng với cô, mặc kệ cô có đáp trả hay không. Anh sẽ không giấu diếm cô bất cứ điều gì, bao gồm cả thân phận thật sự của mình và Blood. Tại sao ư? Bởi vì đối với anh, yêu là tin tưởng vô điều kiện, là nuông chiều tuyệt đối, là điên cuồng, là bất chấp. Chỉ cần cô không phản bội anh, anh sẽ cho cô tất cả, bao gồm cả tính mạng của mình.
– Anh Hàn? – Cô lấy ngón tay chọc chọc vào má anh, khẽ gọi.
– Ừ, đừng lo, không có việc gì. – Anh nở nụ cười dịu dàng với cô gái nhỏ trong lòng, ánh mắt đột nhiên chạm phải một thứ không thích hợp. Anh không chần chừ đưa tay kéo dải lụa trắng muốt, mái tóc óng ả của cô lập tức được tự do, bồng bềnh buông dài ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xoã xuống bờ vai mảnh khảnh.
– Anh làm gì vậy? – Cô nghi hoặc nhìn anh.
– … – Anh không trả lời, nhưng rất nhanh thắc mắc của cô đã được giải đáp. Nâng cánh tay mảnh mai trắng nõn lên, anh cúi đầu đem dải lụa quấn từng vòng từng vòng, cuối cùng buộc thắt lại thành một cái nơ đáng yêu.
– O.o – Cô ngây người, tâm trạng bỗng chốc rối bời. Anh làm sao mà biết được cô thích thắt dải lụa nơi cổ tay?
– Như vậy tốt hơn. Đi thôi! – Anh hài lòng nhìn thành quả của mình, nắm tay cô kéo đi.
Cạchhhh…
Cánh cửa mở ra một không gian hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài. Xung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ, bầu không khí như ngưng đọng, đặc quánh lại.
Cô được anh ôm vào lòng, lặng lẽ đảo ánh mắt quan sát xung quanh. Trong phòng có khoảng trên dưới mười người, trong đó có ba người cô đã gặp qua: Nghiêm Minh Tuấn, Phan Nhật Minh và Trần Thanh Hiên. Tất cả bọn họ đều đang nhìn cô chằm chằm, có người hoài nghi, có người tò mò, cũng có không ít kẻ tỏ rõ sự khinh bỉ cũng căm ghét, có thể nói là muôn hình vạn trạng.
Cô giương mắt nhìn Hiên, khoé môi hơi cong lên như khiêu khích.
Rầmmmm…
– Hồ ly tinh, dám quyến rũ anh Hàn! Hôm nay tôi phải bóp chết cô. – Quả nhiên người nào đó tu vi kém cỏi liền tức đến xì ra khói, nghiến răng nghiến lợi rít lên.
– Chậc… – Cô âm thầm bĩu môi. Với trình độ này mà cũng đòi đối đầu với cô? Không biết tự lượng sức. Lại len lén ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, cơ thể cô không tự chủ mà run lên. Xong rồi xong rồi, bị bắt tại trận rồi. Quả nhiên cợt nhả trêu đùa người ta là không tốt a. Cô ủ rũ chuẩn bị tinh thần chịu phạt, nhưng mà… sao lâu như vậy vẫn còn không có động tĩnh?
– Ngốc! – Thấy biểu hiện của cô, anh vừa buồn cười lại vừa đau lòng, lên tiếng nhắc nhở. – Đây là địa bàn của anh.
– À… – Cho nên? Mù mịt a mù mịt~
– Em là nữ chủ nhân. – Anh có ý lớn giọng, giống như nói với cô, lại như tuyên bố cho tất cả mọi người cùng biết.
Đoànggg…
Giống như sấm sét thiên lôi giáng xuống, căn phòng vốn yên tĩnh giờ xôn xao như cái chợ vỡ, người thì thì thà thì thụt, người mặt mày tái mét, người đập bàn đập ghế, người kêu la inh ỏi… Nói chung là loạn, vô cùng loạn.
Cô thu hết phản ứng của bọn họ vào trong mắt, lòng dâng lên sự vui sướng không nói nên lời. Nữ chủ nhân a, nghe cũng không tệ đâu. Không đúng, là cảm giác rất tốt đấy.
– Thích không? – Anh chăm chú nhìn cô, mỉm cười đầy yêu thương.
– À… như vậy… – Cô nhíu mi nghĩ nghĩ. – Em muốn làm gì cũng được phải không?

– Ừ
– Có thể trêu đùa bọn họ không?
– Có thể.
– Có thể sai khiến bọn họ không?
– Có thể.
– Có thể trừng phạt bọn họ không?
– Có thể.
– Có thể bắt nạt anh không?
– Hửm? – Anh nhướn mày, như cười như không nhìn cô.
– … – Mặt cô bí xị. Đúng là đồ cáo già, như vậy rồi mà còn không trúng chiêu. Đáng ghét, làm mất cả hứng thú chơi đùa của cô.
– Tôi nhớ đã từng nói với em, chỉ cần em ở bên tôi, em muốn gì cũng được.
– Nghĩa là? – Cô vểnh tai lên, bừng bừng khí thế nhìn anh chằm chằm, vui vẻ cười thật tươi. Không tồi, chiều chuộng cô đến trình độ như vậy chỉ sợ trên đời này không mấy ai có thể làm được. Xem ra cô nên ở lại từ từ chơi thêm một thời gian nữa.

Thật khó khăn để ổn định trật tự, Minh suýt nữa thì mệt đứt hơi, không chút hình gục xuống bàn thở hổn hển.
– Anh Hàn, không thể như thế được. – Hai mắt Hiên rực lửa, hận không thể lập tức bắn ra ngàn vạn mũi tên lấy mạng người nào đó. – Em không phục, tuyệt đối không phục.
– Thì đã làm sao? – Cô thoải mái ngồi trên đùi anh, lưng dựa vào vòm ngực săn chắc của anh, nhướn mày lên tiếng.
– Cô… cô… tiện nhân, chó má, hồ ly tinh, hết lôi kéo anh Tuấn lại quyến rũ anh Hàn, loại con gái dơ bẩn như cô mà cũng đòi đứng bên cạnh anh Hàn? Mơ tưởng!!
– Ui chao, cô Trần đây thật có văn hoá quá đi. Cứ mở miệng ra là chửi người ta không khác gì con chó con mèo vậy sao?
– Còn không phải? – Hiên khinh bỉ. – Cách đây không lâu cô còn là bạn gái anh Tuấn đấy. Vậy mà bây giờ lại còn mặt dày vô sỉ bám dính lấy anh Hàn.
– Oa, thì ra cô quan tâm chuyện tình cảm của tôi như vậy a. Thật là cảm động quá đi mà!
– Muốn chết thì lập tức nói ra, không cần khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.

Bên này hai người đối đáp qua lại, bên kia không khí quỷ dị lại có chút mù mờ. Ngoại trừ Tuấn đã bỏ đi từ lúc nào, mọi người đều len lén nhìn biểu hiện của Thủ lĩnh. Chỉ thấy anh vẫn điểm nhiên như không có chuyện gì, ngón tay quấn lấy một lọn tóc của cô nhẹ nhàng đùa nghịch. Ai nấy đều như rơi vào biển sương mù. Thủ lĩnh có ý gì? Giống như mặc kệ cô bị người ta sỉ nhục không quan tâm, lại như âm thầm cho phép cô tuỳ ý làm loạn.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô gái bên cạnh, không đúng, là trong lòng Thủ lĩnh kia thật khiến người ta khó mà kìm lòng được. Xinh đẹp rực rỡ như vầng thái dương, dáng vẻ mềm mại vừa quyến rũ mê hoặc lại thuần khiết thiện lương. Hấp dẫn như thế, câu hồn người như thế, không phải yêu tinh thì là cái gì? Haizzz… cũng khó trách Thủ lĩnh u mê đến như vậy.
Rùng mình.
Sao đột nhiên không khí lại lạnh đến như vậy chứ? Giống như giống như… ách… vừa nghiêng đầu liên đụng phải một ánh dao, không, là ánh mắt sắc bén đầy cảnh cáo của Thủ lĩnh đại nhân khiến mọi người rợn cả tóc gáy, vội vàng cúi đầu ngó lơ, nhưng trái tim vẫn không ngừng run rồi lại run. Tại sao bọn họ lại thấy trong ánh mắt kia không chỉ có tức giận mà còn ẩn chứa thứ gì đó như là ghen tuông cùng buồn bực? Trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì a a a a a a a a
– Anh Hàn, anh Hàn, thân mật quá nha. – Đột nhiên một giọng nói trong trẻo mang theo chút hậm hực vang lên thành công phá tan cục diện bế tắc nãy giờ.
– Ghen? – Anh ngẩn ra một lúc, tiếp đó liên cười đến nở hoa.
Choáng váng choáng váng…
– Không được cười. – Cô trừng mắt. – Em không thích có người con gái khác gọi tên anh, nghe thật chói tai.
– Cô là cái thá gì? Tôi cứ gọi đấy, cô làm gì được tôi? Anh Hàn anh Hàn anh…
Bốpppp…
Không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy sau âm thanh dodọng trời đó, Hiên bị đánh văng ra một đoạn, khoé miệng rỉ máu. Cách đó không xa chính là một trong những thủ hạ thân tín của Thủ lĩnh đang ung dung thu hồi vũ khí trong tay.
– Ai khiến cô ấy không vui đều không có kết quả tốt. – Anh lạnh băng mở miệng, nghĩ nghĩ rồi bổ sung. – Kẻ nào thương tổn cô ấy, chỉ có một con đường.
Mọi người đồng loạt trố mắt, sau đó cảm nhận rất rõ ràng một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
– Không thể giết người tuỳ tiện. – Cô kháng nghị.
Mọi người đồng thanh cảm thán: ‘Oa, một cô gái tốt a!’
– Em muốn thế nào? – Nhìn ánh mắt bọn họ, anh cười thầm. Cô gái tốt? Ngu ngốc!!
– Chí ít cũng nên cho họ nếm trải ‘mùi vị cuộc sống’ trước, sau đó để đau đớn dần dần xâm nhập cơ thể, cùng nhau làm bạn nốt quãng thời gian còn lại a. Thế mới không uổng một kiếp người, anh thấy có phải không?
– Đều nghe em. – Ánh mắt anh sáng lên. Cô thật hợp tính anh. Đủ tinh quái, đủ độc ác, đủ… máu lạnh.

—————————————
3.
Không khí vẫn tiếp tục diễn biến theo chiều hướng ngày càng quái dị, đến nỗi không ít người bắt đầu có cảm giác kinh hãi cùng bất lực.
Cho đến khi…
– Hàn, không ổn rồi. – Tuấn từ bên ngoài vọt vào, sắc mặt đen thùi lùi.
– Có chuyện gì?
– Người của Revenge tấn công 123.
– Cái gì???
– Sao có thể xảy ra chuyện này?
– To gan, chỉ dựa vào một Revenge nho nhỏ mà dám đấu với Blood?
– Bọn chúng phát điện ư???
– …
– …
– Cứu viện. – Chỉ hai chữ ngắn ngủi, cũng đủ để kéo tâm trí mọi người về đúng trọng điểm.
– Do quá bất ngờ và lực lượng chênh lệch, hiện tại tình hình phía chúng ta có vẻ không tốt lắm, chỉ sợ chưa đợi được tiếp viện tới đã không chống cự nổi rồi.
– Vậy… bảo bọn họ rút đi. – Giọng nói của anh bình thản giống như đang nói chuyện phiếm vậy.
– Tam đại mỹ nhân có tham gia hay không? – Minh ngồi bật dậy, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
– Không rõ. – Tuấn lắc đầu.
Tin… tin…
Tin… tin…
Tuấn vừa đọc tin nhắc xong sắc mặt liền biến hoá không ngừng.
– Sao vậy? – Anh hờ hững.
– Revenge đã rút quân khỏi 123, nhưng lại liên tiếp tấn công 167, 149, 152. Trong đó 167 là Phù thuỷ dẫn đầu. 149 là Yêu nữ. 152 là Fris, thủ hạ thân cận của Hồ ly. Điều đáng nói là bọn họ căn bản không phải muốn chiếm địa bàn, mà giống như ra oai phủ đầu hơn.
– Ra oai phủ đầu? Làm càn!
– Revenge chết tiệt, đồ không biết sống chết!!
– Dám so gang với Blood chúng ta? Phải cho bọn chúng biết mùi lợi hại mới được.
– …
– …
– Revenge là cái gì? Thú vị như vậy? Còn có Tam đại mỹ nhân là ai? Đẹp lắm sao? – Cô chọc chọc ngón tay vào ngực anh, thắc mắc.
– Revenge là một tổ chức mới nổi. Tam đại mỹ nhân là vũ khí lợi hại nhất của bọn họ. Còn về chuyện kia… – Anh cười cười nhìn cô. – … không đẹp bằng em.
– À, anh nhìn thấy họ rồi? – Cô thích thú nhìn anh.
– Chưa, nhưng dù sao vẫn không bằng em.
– … – Cô bĩu môi. Cô chính là một trong Tam đại mỹ nhân có được không? Đem ra so sánh như vậy có phải rất buồn cười hay không?
– … – Nhưng trong mắt anh, biểu hiện của cô lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
– Hàn, tập trung chút coi. – Minh nóng nảy, không kiên nhẫn lườm cô một cái. – Cậu nghĩ bọn họ có ý gì?
– Vậy cũng hỏi nữa. – Chưa đợi anh lên tiếng, cô đã cướp lời. – Đương nhiên là muốn khiêu chiến mấy người a. Người ta cũng đã thể hiện rõ ràng thế rồi.
– Vậy cũng không cần đích thân Tam đại mỹ nhân đi chứ?
– Vừa rồi không phải anh Tuấn đã nói rồi hay sao? Ra oai, người ta đang ra oai a. – Cô gõ bàn. – Bọn họ muốn nhắc nhở mấy người, bọn họ có trong tay Tam đại mỹ nhân gì gì đó kia. Không phải rất lợi hại sao? Các người sẽ không dám manh động, có đúng hay không?
– Hừ, chỉ bằng một cái Tam đại mỹ nhân nho nhỏ mà dám hung hăng đối đầu với Blood chúng ta? Đúng là không biết sống chết là gì. Đợi chúng ta đánh cho bọn chúng tan tác rồi sẽ đem Tam đại mỹ nhân về từ từ thưởng thức. Ha ha ha… – Tiếng nói vang lên kéo theo vô số lời phụ hoạ, nhất thời những tràng cười không mấy tốt đẹp văng vẳng trong không trung.
– Đúng vậy, nghe nói bọn họ ba người đều là đại mỹ nhân tuyệt sắc, nghe đã thấy thích rồi.
– Tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là mỹ nhân dạng gì mà lợi hại như vậy.
– Tôi cũng rất tò mò a, nhất là Hồ ly.
– Ngu ngốc, động vào Hồ ly, cẩn thận bị trúng bùa mê thuốc lú á.
– …
– …
– Tò mò như vậy sao không đi mà xem đi? – Cô khinh bỉ liếc mắt. Không phải chỉ là mỹ nữ thôi sao, có gì mà phản ứng ghê vậy?
– Em không hiểu, không phải ai cũng có thể thấy gương mặt của họ. – Anh véo nhẹ má cô, giải thích.
– Hừ, ghê gớm gì chứ? Cũng chỉ là một bó da mà thôi. – Cô bỗng nhìn anh mỉm cười rất xấu xa. – Anh muốn nhìn không? Em nghĩ cách dẫn anh đi xem một chút?
– Đừng bày trò. – Anh nhíu mày. – Bọn họ không phải người dễ chọc.

– Anh lợi hại như vậy còn sợ cái gì a?
– Ngoan, không cần suy nghĩ lung tung. Tôi trước giờ chưa từng muốn chạm mặt bọn họ.
– Thật không? – Cô nghi hoặc.
– Tôi chỉ quan tâm đến thực lực của bọn họ mà thôi. – Anh khẳng định, trong lòng lại cười khổ. Làm sao có thể để ý đến người khác khi mà đêm đêm đều bị một hình bóng bé nhỏ tra tấn đây?
– Nói như vậy, bọn họ rất lợi hại rồi?
– Dường như là vậy. Tôi cũng chưa trực tiếp đối đầu với họ lần nào. – Trong mắt anh có chút suy tư, đột nhiên nhớ ra điều gì. – Hồ ly không tới?
– Không phải không tới, là không hiện thân. – Tuấn cố gắng gạt hình ảnh thân mật của hai người nào đó ra khỏi đầu, bình tĩnh đáp. – Sau khi Revenge rút khỏi 152 thì phát hiện không ít người của chúng ta bị phi tiêu trạm trổ tinh xảo, ám khí chuyên dụng của Hồ ly làm bị thương.
– Cô ta lại giở trò gì?
– Con người này luôn làm những điều khiến người ta không thể hiểu nổi. Đường đường chính chính không ra, lại thích chui rúc trong xó sử dụng ám khí.
– Cô ta có phải bị thần kinh hay không?
– …
– …
– Bọn họ dường như rất bất mãn với cái cô gái gọi Hồ ly này? – Cô thì thầm hỏi anh.
– Bỏi vì người này hành động rất kì quái, luôn thích trêu chọc đùa cợt hành hạ con mồi tới chết.
– Anh cũng nghĩ vậy là không tốt à?
– Không, rất tốt. – Anh lắc đầu, khẽ cười. Thực ra khẩu vị của Hồ ly có một phần nào đó rất hợp ý anh.
– Vậy tại sao bọn họ không bất mãn với anh? – Rất bất công a.
– Bởi vì tôi là Thủ lĩnh. Hơn nữa, bọn họ không đủ khả năng thấy được cách tôi xử lý đối thủ.
– #.# – Người này quá mạnh, cũng siêu không coi ai ra gì. Xem ra khi đối đầu nên trông chừng anh kỹ một chút.
—————————————
4.
Đêm,
Tại căn phòng bí mật nằm sâu trong địa bàn Revenge,
Một người con trai dáng người dong dỏng khoác trên mình bộ đồ đen tuyền tựa màn đêm âm u đang ngồi trước chiếc bàn dài, ánh mắt sâu thẳm như có điều suy nghĩ.
– Về rồi? – Bóng đen đột ngột ngẩng đầu, trên môi nở nụ cười nhẹ.
– Chủ nhân, em rất nhớ anh! – Cô tiến đến sau lưng anh, cúi người vòng tay qua cổ anh, thì thầm.
– Còn biết nhớ. – Bóng đen hơi dùng sức, liền dễ dàng kéo cô vào lòng, cúi đầu chiếm lấy đôi môi ngọt ngào hoài niệm đã lâu, trực tiếp dùng hành động nói cho cô biết nỗi nhớ của anh lớn biết bao nhiêu.

Không biết trả qua bao lâu, bóng đen cuối cùng cũng buông tha cho cô, lẳng lặng nhìn cô mềm mại tựa vào người mình, ánh mắt tràn ngập dịu dàng cùng yêu thương.
– Tại sao đột nhiên muốn tấn công Blood? – Cô gục đầu trong ngực bóng đen, thắc mắc.
– Hồ ly! – Bóng đen nghiêm giọng, hiển nhiên là không chấp nhận câu hỏi của cô.
– Người ta chỉ tò mò chút thôi, làm gì mà dễ nổi giận như vậy chứ? – Cô bĩu môi, âm thanh nghèn nghẹn đầy uỷ khuất.
– Tôi chỉ muốn nhanh chút trả thù. – Bóng đen thở dài, không còn cách nào ngoài thoả hiệp. Mỗi khi cô giở trò này anh đều không thể không chịu thua. Haizzz…
– Chủ nhân, anh vốn rất kiên nhẫn cơ mà? Sao bỗng dưng lại trở nên nóng này thế?
– Thấy em ngọt ngào bên hắn ta, tôi chịu không nổi. – Tiếng ai đó nhỏ như muỗi vo ve vo ve bay đến bên tai cô.
– Ha ha… – Cô bật cười. – Chủ nhân, anh là đang ghen ư?
– … – Trầm mặc.
– Anh yêu em, đúng không?
– … – Vẫn tiếp tục trầm mặc thật lâu, cuối cùng bóng đen trút một hơi thở nặng nề, thì thầm bên tai cô. – Đợi tôi trả thù xong, sẽ đưa em rời khỏi nơi này. Lúc đó sẽ trả lời em, được không?
– … – Cô kinh ngạc nhìn bóng đen chằm chằm. Cô… cô… cô không nghe lầm chứ? Anh nói là… anh nói là… – Chủ nhân, anh… nhắc lại một lần nữa đi.
– Em nghe cho kĩ. Ngày tôi trả được thù chính là ngày chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, bắt đầu một cuộc sống mới. Khi đó, tôi sẽ trả lời câu hỏi bấy lâu nay của em.
– Chủ nhân, anh không lừa em đấy chứ? – Cô có cảm giác mình đang nằm mơ, một giấc mơ quá đỗi khó tin.
– Đồ ngốc, em nghĩ tôi không biết mong muốn của em ư? Một cuộc sống bình yên không áp lực, không tranh chấp, em nghĩ tôi không muốn sao?
– Chủ nhân…
– Hồ ly, đợi tôi, đợi tôi trả thù xong, sẽ đưa em đi tới một nơi thật xa, nơi không ai có thể nhận ra chúng ta, cùng sống một cuộc đời mới. Chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
– Được, em đợi anh.
Trong phòng, hai bóng hình lặng lẽ tựa vào nhau, cùng sưởi ấm trái tim đã sớm lạnh băng vì những mưu mô gian trá của cái thế giới hắc ám hơn địa ngục này.
Ngoài trời, từng cơn gió lạnh lẽo lay động những cành lá xum xuê tạo nên chuối âm thanh êm đềm mà xác xơ. Đâu đó như vang lên tiếng côn trùng rì rầm càng tăng thêm vẻ hoang vu trơ chọi giữa không gian bao la rộng lớn.
——————————————————————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.