Đọc truyện Tôi Yêu Em, Tiểu Hồ Ly 1 – Chương 16: Mâu thuẫn
1.
Sáng hôm sau,
Cô vừa ra khỏi nhà đã thấy một bóng đen nhảy bổ ra trước mặt hại cô thiếu chút nữa theo phản xạ vung ra dải lụa. Cũng may cô kịp thời nhận ra bóng đen đó, nếu không e là… ách… Yêu nữ sẽ bóp chết cô a.
– Linh Linh, trước đây anh đối xử chưa tốt với em, là anh sai. Em cho anh một cơ hội nữa được không? – Tuấn đứng dậy, cầm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng nói.
– Em…
– Tiểu hồ ly! – Lời còn chưa nói ra đã bị chặn lại, cô rất chi là ai oán nhìn cái người vừa xuất hiện. Anh có cần lần nào cũng dập tắt hứng thú vui đùa của cô như vậy không chứ?
– Anh Hàn! – Uể oải a thật uể oải, vừa sáng sớm đã phải đối mặt với cái mặt đen thùi lùi như đít nồi thế kia, cô làm sao sống nổi đây?
– >.- Linh Linh là bạn gái tôi.
– Em nói xem, hiện tại em là bạn gái của ai? – Anh nhướn mày nhìn cô, ánh mắt sắc hơn dao.
– Các anh thật đáng sợ!! – Cô bĩu môi, ôm cặp bỏ chạy, trong lòng có chút ảo não. Không phải chứ? Cái ‘cạnh tranh’ bọn họ nói là giành giật cô như con búp bê vậy hả? Thật chẳng vui tẹo nào!
– Thất vọng? – Không biết từ bao giờ anh đã đuổi kịp cô, khẽ cười.
– Không thú vị gì cả! – Cô nhăn nhó. Cô cứ nghĩ Nghiêm Minh Tuấn lợi hại lắm cơ, nào ngờ… haizzz… thật không hiểu sao trước đây anh ta có thể cưa được nhiều gái như vậy nhỉ?
– Đồ ngốc! Bởi vì cậu ta là thật lòng yêu em, cho nên sẽ không sử dụng thủ đoạn với em. Tuy cậu ta trăng hoa, nhưng đạo đức cũng chưa đến mức suy đồi thái quá, vẫn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. – Anh nắm lấy tay cô, giải thích.
– Haizzz… em có gì tốt đâu? – Cô thở dài thườn thượt. Ý cô muốn nói chính là, cô chưa từng thật lòng với anh ta, chẳng lẽ một kẻ lão luyện như anh ta lại không cảm nhận được? Là do anh ta quá ngu ngốc hay cô diễn quá đạt?
– Ừ. Ngoài việc xinh đẹp một chút, đáng yêu một chút, ngây thơ một chút, thỉnh thoảng dịu dàng một chút thì em hoàn toàn không phải một cô gái tốt. – Anh gật đầu tán thành.
– Thì ra trong lòng anh em là như vậy nha. – Cô cười đến yêu mị. Quả thật vị Thủ lĩnh này rất không tầm thường.
– Tiểu hồ ly, anh thật sự không thích em cười như vậy. – Anh nhíu mày.
– Tại sao? – Cô ngạc nhiên. Không phải đàn ông đều thích cô tươi cười dụ hoặc thế ư? Mỗi khi cô nở nụ cười, bọn họ đều cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt cô. Vậy mà anh… không thích?
– Bởi vì nó không thật. – Anh nắm tay cô bước đi trên đường, giọng nói đều đều không mặn không nhạt, nhưng lại như một quyền thật mạnh đánh thẳng vào lòng cô.
– … – Cô đứng sững lại, ánh mắt phức tạp chiếu thẳng vào anh.
‘Bởi vì nó không thật.’
‘… nó không thật.’
‘… không thật.’
Chỉ năm chữ… đã bóc trần lớp mặt nạ cô đeo lên suốt 10 năm nay. 10 năm, không quá dài, nhưng cũng chẳng phải là ngắn. Suốt quãng thời gian ấy cô chôn vùi đi bản chất thật sự của mình, kìm nén ước muốn tha thiết nhất của mình để sống, để phục vụ chủ nhân, để trả thù.
Không một ai có thể chạm đến cô, thương tổn cô, không phải vì cô không cho phép, mà bởi vì… bọn họ không có thực lực. Bọn họ không đủ khả năng để nhìn thấu cô, cho nên mới bại dưới tay cô. Nhưng người đàn ông này, dường như… dường như… không cùng đẳng cấp với cô. Hay nói cách khác, cô không có tư cách đối chọi với anh. Tại sao ư?
Anh là Thủ lĩnh… không có ý nghĩa.
Anh tài giỏi… không đáng sợ.
Anh máu lạnh… không sao hết.
Anh âm hiểm… rất thú vị.
Nhưng…
Anh quá sâu sắc… quá thâm tình… quá… ngu ngốc…
Cô đột nhiên nhận ra, Diệp Lãnh Hàn, người đàn ông này không hề đơn giản như cô vẫn nghĩ. Anh không dễ dàng rung động, nhưng một khi đã yêu thì sẽ là trọn đời trọn kiếp… toàn tâm toàn ý… không những trao đi con tim, mà còn đặt cược cả linh hồn cho quỷ dữ. Anh yêu cô, cho nên sẽ coi cô như báu vật mà dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cô, chăm sóc cô, nuông chiều cô, khiến cô trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng, một khi bị phản bội, anh sẽ trở nên điên cuồng hơn bất cứ ai, bất chấp thủ đoạn, xảo trá hắc ám, máu lạnh vô tình, chỉ cần… chỉ cần… có thể khiến cô rơi xuống tận cùng địa ngục, cột chặt cô bên mình, mãi mãi không rời xa… Yêu càng sâu thì hận càng nhiều, có lẽ chính là như vậy…
– Làm sao vậy? – Anh cũng dừng lại, vừa thấy ánh mắt cô, tim bỗng đau nhói. Cô đang sợ anh? Đúng vậy, anh là một ác ma, anh chưa từng và cũng sẽ không bao giờ là người tốt. Anh có thể hờ hững với mọi việc nhưng riêng cô thì không thể. Trái tim anh đã lựa chọn cô, linh hồn anh đã quyết định là cô, thì nhất định chỉ có thể là cô. Cả đời này, cô tuyệt đối không thể rời xa anh, dù còn sống hay đã chết. Có lẽ… có lẽ cô đã nhận ra bản chất ác quỷ trong con người anh, cho nên mới… kinh hoàng như vậy? Cô muốn rời xa anh ư? Muốn trốn tránh anh ư? Là bởi vì hoảng sợ đơn thuần, hay là ghê tởm… là khinh miệt?
– … – Cô trân trân nhìn anh, đầu óc rối bời. Anh… đáng ra không nên dính dáng đến một Hồ ly như cô. Không phải cô sợ hãi gì anh, mà ngược lại, đối với cô, anh chính là mẫu bạn trai lí tưởng nhất. Chỉ yêu mình cô, quan tâm mình cô, vì cô mà làm mọi việc, không từ thủ đoạn chỉ cần khiến cô vui, bất chấp mạng sống chỉ mong làm cô cười,… Nhưng, cô không chỉ là Tôn Nữ Linh Linh, cô còn là Hồ ly, một trong Tam đại mỹ nhân. Những người đàn ông yêu thương cô, chẳng ai có kết quả tốt cả.
– Tiểu hồ ly… – Anh run run đưa tay chạm vào gò má trắng mịn của cô. Không muốn, anh không muốn. Khó khăn lắm mới tìm được cô, vất vả lắm mới có thể ở bên cô, anh không thể để cô rời xa mình được. Cho dù có phải trả giá đắt thế nào, anh cũng quyết phải giữ cô bên cạnh cho đến hơi thở cuối cùng. – Tiểu hồ ly, cả đời này em chỉ thuộc về tôi, một mình tôi thôi, có được hay không? Tôi sẽ làm mọi thứ cho em. Chỉ cần em muốn, chỉ cần em thích, bằng bất cứ giá nào tôi cũng hoàn thành giúp em. Em nói gì tôi cũng nghe theo em, không bao giờ làm trái nửa lời. Ở bên cạnh tôi, có được không?
– Anh Hàn… – Đôi mắt long lanh ánh bạc giờ phút này ầng ậng nước, giọng nói ngọt ngào thường ngày nghèn nghẹn mãi không thốt nên lời. Cô nhận ra rồi, nhưng mà đã quá muộn. Cô khiến anh yêu cô rồi. Làm sao bây giờ?
– Tiểu hồ ly, em biết tôi yêu em thế nào mà, phải không? Em hiểu tôi sẽ không bao giờ lừa dối em, đúng không?? – Anh căng thẳng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm chưa bao giờ chân thật đến thế. Anh hoàn toàn có khả năng ép buộc cô, trói chặt cô, nhưng… chưa đến bước đường cùng, anh tuyệt sẽ không làm như vậy. Bởi vì… một khi ra tay, cô sẽ bị tổn thương thật sâu.
– Đừng nói nữa… đừng nói nữa… – Cô không kìm được nước mắt, cúi đầu khóc nấc lên. Cô đã từng mơ ước được nghe những lời này như thế nào, khát khao được nâng niu như vậy biết bao nhiêu, cuối cùng cô cũng đợi được… chỉ có điều, anh lại là con mồi của cô, là kẻ thù của Chủ nhân – người mà cô không thể phản bội. Ha ha… ông trời, đây là ông muốn trừng phạt cô có đúng hay không?
– Tiểu hồ ly, đừng khóc! Tôi không thích em khóc. – ‘… bởi vì tôi sẽ đau.’ Anh đau lòng giúp cô lau từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt, hàng lông mày nhíu chặt.
…
– Anh Hàn… – Đợi đến khi cô bình tĩnh lại thì đã muộn giờ học, cô áy náy nhìn anh.
– Tôi giống con ngoan trò giỏi lắm hả? – Anh bật cười, nắm tay cô kéo đi. – Lên xe đi, tôi đưa em tới trường đua.
– Trường đua? – Cô không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh đội mũ bảo hiểm, sau đó leo lên xe.
– Chúng ta đua một chút. – Anh gật đầu.
– ^.^ – Cô rất hưng phấn, nhưng cũng không dám thể hiện ra. Dù sao thì… ây daa daaaa… cô đang đóng vai con gái nhà lành nha, dù là có nhiều chỗ không được đạt cho lắm. – Em… em không biết đua xe.
– Tôi dạy cho em. – Anh khẽ cười, dù biết cô nói dối nhưng cũng không lật tẩy. Cô gái ngốc, cô thích tốc độ, chẳng lẽ anh không biết? Nếu như không biết đua, cô sẽ không hưng phấn như vậy khi ngồi sau xe anh, sẽ không dùng ánh mắt tỉ mỉ đánh giá như vậy nhìn cách anh điều khiển xe, cũng sẽ không âm thầm ngưỡng mộ cùng ghen tị như vậy mỗi khi thấy anh đứng bên chiếc xe đua. Đồ ngốc, anh đều biết cả, chỉ là không nói ra mà thôi.
—————————————
2.
Vù vùuuuuu…
Cảm nhận từng cơn gió lướt qua bên vai khiến cô vô cùng thoải mái. Bao nhiêu mệt mỏi, suy tư, mâu thuẫn đều quăng đi hết. Hiện tại trong đầu cô chỉ có đua, đua và đua. Cô từng vì người đó mà đua, vì người đó mà chiến thắng, nhưng hiện tại, cô khao khát được đua vì bản thân, chỉ vì bản thân mình mà thôi. Đua… chỉ đơn giản vì cô thích đua. Không có áp lực, không có gánh nặng, tất cả đều không có, chỉ còn đường đua quanh co tít tắp cùng tiếng động cơ xé gió lao vút đi.
Thật thoải mái! Cô không biết vứt bỏ trách nhiệm thì ra lại dễ chịu như vậy. Ước gì, thời gian ngừng trôi, để cô có thể tận hưởng giây phút thanh bình hiếm có này lâu thêm một chút.
…
– Vui không? – Anh đưa cho cô chai nước khoáng, mỉm cười.
– Vui… rất vui. – Cô gật đầu, nở nụ cười hôn nhiên như bao cô gái 16 tuổi khác. Có lẽ chính cô cũng không nhận ra, nhưng trái tim cô, đã sớm vì sự ấm áp dịu dàng của anh mà lưu luyến.
– Có mệt không? Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. – Anh vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của cô, nhẹ nhàng nói.
– Em không mệt, em còn muốn đua. Em muốn thắng anh. Em nhất định phải thắng được anh. – Đôi mắt ánh bạc hiện rõ vẻ không cam chịu, đôi môi đỏ mọng chu lên như đứa nhỏ ăn vạ.
– Chăm chỉ luyện tập, một ngày nào đó em sẽ thắng được tôi thôi. – Anh bật cười, dịu giọng dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ. – Hiện tại cũng không còn sớm, tôi đưa em đi ăn. Hôm khác chúng ta lại đua, có được không?
– Em muốn đến nhà anh. – Cô đề nghị. Không biết nhà anh sẽ như thế nào? Có tối tăm… hắc ám… tràn ngập sát khí cùng mùi máu tanh giống căn phòng bí mật của Chủ nhân không??
– Được. – Anh không do dự gật đầu.
…
Cạchhhh…
– A? – Cánh cửa vừa mở, cô liền bị một lực đạo kinh người nâng lên khỏi mặt đất, nhanh đến nỗi cô không kịp phản kháng.
– Ngoan, bên trong nguy hiểm, để tôi đưa em vào. – Anh nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô gái trong lòng, mỉm cười.
– Vâng. – Cô biết điều ôm chặt lấy cổ anh, ánh mắt kín đáo đánh giá từng ngóc ngách xung quanh, khoé môi hơi nhếch lên thích thú. Diệp Lãnh Hàn, quả nhiên không khiến Blood mất mặt.
…
Anh thuận lợi vượt qua tất cả các cơ quan cùng cạm bẫy, bước chân vững vàng đem cô tới phòng khách sáng sủa.
– Oaaa… – Cô không kiềm chế được thốt lên kinh ngạc. Thật khó có thể tin phía sau lối đi tối tăm đầy rẫy hiểm nguy kia lại là một không gian gọn gàng mĩ lệ như vậy a, thật sự trái ngược hoàn toàn với nơi ở của Chủ nhân. Chỉ có một điểm duy nhất giống nhau đó là tất cả đều bị bao trùm bởi sự lạnh lẽo và đơn độc đến cùng cực. Tại sao? Chẳng lẽ tất cả các Thủ lĩnh đều phải chịu cô đơn như vậy sao?
– Sao vậy? – Thấy cảm xúc trong ánh mắt cô thay đổi liên tục, anh khó hiểu vô cùng.
– Không có gì. – Cô lắc đầu, xua đi những ý nghĩ vẩn vơ, khoé môi rất nhanh nở nụ cười ngọt ngào. – Anh đói bụng không? Em nấu cơm cho anh ăn.
– Em biết nấu cơm?
– Anh không cần khinh thường em. – Cô bĩu môi. – Khiết Khiết thích ăn nhất là cơm em nấu đó.
– Khiết Khiết? Em gái của em? – Nhìn ánh mắt cô toả sáng khi nhắc đến em gái, anh bỗng nhiên cảm thấy có chút ghen tị.
– Vâng. – Cô gật gù. – Khiết Khiết xinh đẹp đáng yêu lắm nha! Anh mà nhìn thấy con bé, nhất định sẽ thích nó cho xem.
– Ừ – Anh đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười. Anh không nên không biết điều đến nỗi ghen với cả em gái của cô, phải không? Hơn nữa, cô yêu quý em gái như vậy, nếu biết anh có thái độ bài xích với con bé chắc chắn sẽ tức giận mà đá bay anh đi mất.
…
Chẳng bao lâu sau, trên bàn ăn đã xuất hiện ba món mặn, một món canh cùng tô cơm trắng ngần nóng hổi, không khí tràn ngập múi thức ăn thơm ngon mà ấm nóng, hoàn toàn không còn sự lạnh lẽo đơn độc như trước nữa.
– Anh Hàn, mau ngồi đi, ăn cơm thôi! – Cô kéo cái tượng đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn phía sau lưng mình về phía bàn, tươi cười ngọt ngào gắp đồ ăn vào bát anh. – Anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không?
– O.O – Anh mở to mắt nhìn một bàn thức được bày biện vô cùng đẹp mắt, tinh thần không thể bình phục nổi. Mãi đến khi cô lên tiếng, anh mới miễn cưỡng phục hồi lại một chút ý thức, đem đồ ăn cô gắp bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái, rốt cuộc không chịu được ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn khàn lại hơi run run. – Tiểu hồ ly…
– Làm sao thế? Ăn không ngon ư? – Cô lo lắng ngồi xuống, gắp một miếng cá ăn thử, lông mày nhíu chặt. – Cũng… không đến nỗi mà? Chẳng lẽ là ngày ngày anh quen ăn sơn hào hải vị cho nên mới…
– Không, rất ngon. – Anh cắt ngang lời nói của cô, ánh mắt nhìn cô có chút kì dị.
– Vậy… sao anh lại… phản ứng của anh… – Cô khó hiểu dùng ngón tay chọc chọc vào má anh.
– Tiểu hồ ly, em sẽ ở bên tôi chứ? – Anh nắm lấy bàn tay không ngoan của cô, hơi dùng lực một chút liền kéo cô vào lòng, giọng nói dường như có gì đó rất khác rất lạ.
– Đương nhiên rồi. – Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt ánh bạc như toả ra ánh sáng mê hoặc lòng người.
– Em thật hư, không chịu nghe lời chút nào. – Anh nhíu mày véo má cô.
– Em làm gì đâu? – Cô xoa xoa bên má bị đau, phụng phịu đòi công bằng.
– Tôi đã nói, trước mặt tôi không cho phép cười như vậy, em lại to gan không chịu nghe?
– Em cười không đẹp ư? – Cô mở to đôi mắt thiên thần nhìn anh, biểu tình vô tội thuần khiết như tiểu thiên sứ.
– Không cho phép dụ dỗ tôi. – Anh tét vào mông cô một cái, lên tiếng cảnh cáo, nhưng giọng nói lại không tự chủ mà trở nên dịu dàng mềm mại.
– Anh ngược đãi em. Anh thật đáng ghét! – Cô oa oa kêu lên, muốn nhảy khỏi người anh nhưng toàn thân bị cánh tay rắn chắc của anh ghìm chặt, không thể nhúc nhích.
– Ai đáng ghét kia? Tôi nghe không rõ lắm, em có thể nói lại lần nữa không? – Anh cười khẽ, ghé sát tai cô thì thầm.
– Hừ!!? – Cô không địch lại anh, cho nên đành bó tay ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, đôi môi đỏ mọng bất mãn chu lên.
– Tiểu hồ ly, em tức giận sao? – Anh cúi đầu nhìn cô, ý cười nơi khoé mắt càng rực rỡ. Tiểu hồ ly của anh tức giận thật đáng yêu nha! So với bộ dáng quyến rũ thành thục vừa rồi càng khiến anh yêu thích hơn.
– Em đáp ứng anh, anh lại đánh em, còn nghiêm giọng với em. – Cô uất ức đấm vào ngực anh mấy cái, liếc mắt nhìn anh hừ một cái rồi lại quay mặt đi giận dỗi tiếp.
– Ha ha ha… – Anh không nhịn được ôm bụng cười nghiêng ngả, thiếu chút khiến cô rơi bộp xuống đất. – Em thật sự vẫn chỉ là một cô bé a.
– Hả? – Cô ngây người một chút mới phát hiện biểu hiện vừa rồi của mình rất là trẻ con, liền xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. – Anh… anh… anh… – …anh đùa giỡn cô. Anh dường như càng ngày càng thích đùa giỡn cô. Đáng ghét, siêu siêu đáng ghét, cô không thèm để ý đến anh nữa.
– Được rồi được rồi, cô bé ngốc này, đừng tức giận nữa. Tôi nhận lỗi với em, được chưa? – Anh xoay mặt cô lại, cúi người chiếm lấy đôi môi ngọt ngào mê hoặc lòng người kia, khe khẽ thì thầm. – Tôi chỉ không muốn em đối xử với tôi như những người đàn ông khác. Tôi muốn em yêu tôi, mãi mãi chỉ yêu một mình tôi, em hiểu chưa?
– Thì em yêu anh mà. – Cô chớp chớp mắt, ngây thơ đáp.
– … – Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói lạnh tanh. – Đừng lừa gạt tôi, nếu không em sẽ phải hối hận.
—————————————
3.
Đêm,
Ánh sao lung linh như mộng như ảo giữa màn đêm đen tuyền. Những cơn gió vờn quanh không trung mang theo chuỗi âm thanh xào xạc vi vu. Không khí như được bao trùm bởi lớp áo se lạnh tĩnh mịch.
Cô đứng lặng trên ban công, ánh mắt mơ hồ hướng về nơi xa xăm nào đó, nơi mà ước mơ của cô có thể thực hiện, con người thật sự của cô có thể thoải mái bộc lộ, và nụ cười của cô, sẽ như anh mong muốn, không còn gượng ép giả dối nữa. Nhưng nơi đó, có thực sự tồn tại?
– Sao đột nhiên lại nổi hứng ngắm sao thế này? – Linh San nghiêng người bên cửa sổ, nhướn mày nghi hoặc.
– Cậu thấy bầu trời đêm nay thế nào? – Cô mỉm cười, giọng nói trong veo như tiếng suối khiến người ta không thể nào quên.
– Rất đẹp! – Linh San không hiểu, nhưng cũng thành thực trả lời. – Lung linh kì ảo, bình lặng hài hoà, mang chút gì đó thần kì như truyện cổ tích vậy.
– … – Cô lặng lẽ quay đầu, ánh sao hắt lên khuôn mặt tinh xảo khiến nó càng thêm tuyệt mĩ mị hoặc, đôi mắt xinh đẹp toả sáng hút hồn người.
– Linh Linh… – Linh San ngừng thở. Quá đẹp! Cảnh sắc như vậy, mỹ nhân như vậy, trên đời liệu có mấy ai có thể cưỡng lại được chứ?
– Anh ta đối xử với cậu tốt chứ? – Cô lẳng lặng nhìn Linh San, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó nối nên lời.
– Ừ – Dù không nói rõ, nhưng Linh San vẫn hiểu Linh Linh muốn ám chỉ ai. Nhớ đến người đó, gò má cô hơi ửng đỏ, ánh mắt cũng sáng hơn vài phần.
– Ha ha… – Tất cả biểu hiện của Linh San đều bị cô thu vào tầm mắt không sót chút nào. Cô bỗng bật cười, âm thanh thanh thuý như văng vẳng khắp không gian, quấn quít lấy từng nhành hoa ngọn cỏ không nỡ xa rời.
– Cậu làm sao vậy? – Linh San giật mình, nhíu mày nhìn cô chằm chằm, cảnh giác cao độ.
– Anh ta là Mọt sách. – Cô nhắc nhở, ánh mắt vẫn ẩn chứa ý cười không hề che giấu.
– Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm hỏng kế hoạch của cậu.
– Cậu yêu thật rồi. – Cô dường như không mấy để ý đến lời nói của Linh San, khe khẽ thở dài.
– Linh Linh, tôi… tôi…
– Cậu biết tôi sẽ không ngăn cản cậu. – Cô quay lưng lại với Linh San, cố giấu đi cảm xúc chân thật trong lòng. – Chỉ có điều, cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa?
– Tôi… – Linh San cúi đầu. Cô không dám nghĩ, bởi vì nếu suy nghĩ, cô sẽ không còn can đảm ở bên người đó nữa.
– Sớm muộn có một ngày, cậu sẽ phải tự tay giết anh ta. – Tiếng nói nhẹ nhàng bâng quơ tựa gió thoảng, nhưng lại như một nhát dao mạnh mẽ đâm vào trái tim non nớt mới biết yêu của Linh San.
– Sẽ không. – Linh San căng thẳng, lắc đầu cố xua đi hình ảnh đau thương kia. – Mục tiêu của Chủ nhân là Diệp Lãnh Hàn, không phải anh ấy.
– Sai. Mục tiêu của Chủ nhân là Blood. – Cô cong khoé miệng, cười châm chọc. – Cậu sẽ không nghĩ Chủ nhân nhàm chán đến nỗi muốn chơi đùa cùng Thủ lĩnh Blood chứ?
– … – Đúng vậy, Chủ nhân trước giờ chưa bao giờ làm việc không có mục tiêu rõ ràng. Hiện tại người muốn các cô đối phó với Diệp Lãnh Hàn, hẳn là mũi nhọn đã lặng lẽ chĩa vào Blood, tổ chức lớn mạnh nhất thế giới ngầm.
– Đến lúc đó, anh bạn Mọt sách thân yêu có thể trơ mắt nhìn Blood bị tấn công?
– Tôi… tôi sẽ không để anh ấy tham gia vào.
– Bằng cách nào? Quyến rũ? Dụ dỗ? Hay giam cầm? – Cô nheo mắt. – Diệp Lãnh Hàn và Nghiêm Minh Tuấn cũng không phải người mù.
– Vậy… – Vậy phải làm sao? Linh San thực sự lo lắng. Người đó là người đầu tiên cho cô hiểu thế nào là cảm giác được tôn trọng, được nâng niu, được che chở, cũng là người đầu tiên đem đến cho cô tình yêu chân thành, thứ mà cô cứ ngỡ không hề tồn tại trong thế giới của mình. Nhưng cô càng không thể làm trái lệnh Chủ nhân. Nếu một ngày Chủ nhân muốn cô giết người đó, cô… cô phải làm sao?
– Suy nghĩ cho kĩ, đừng để bản thân phải hối hận. – Cô nhếch khóe môi. – Còn nữa, nếu cần dứt khoát thì nên dứt khoát, đừng dây dưa thương tổn lẫn nhau.
– Còn cậu thì sao? – Linh San không nhịn được thốt lên. – Diệp Lãnh Hàn yêu cậu như vậy, coi cậu như bảo bỗi mà nâng niu trong tay. Chẳng lẽ cậu không cảm động một chút nào ư?
– … – Cô mím môi không nói, ngẩng đầu tiếp tục bình thản ngắm sao.
Nói không cảm động là giả, nhưng cho dù có cảm động thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
Chủ nhân mãi mãi vẫn là Chủ nhân.
Cô mãi mãi vẫn là Hồ ly, thủ hạ của Chủ nhân.
Trung thành, không cân biết cô muốn hay không, mà phải xem Chủ nhân có cần hay không.
Đúng là anh yêu cô, nhưng thế thì sao? Rất nhiều đàn ông gục dưới chân cô, bọn họ đều yêu cô, yêu đến điên cuồng. Nhưng cuối cùng cô vấn nhẫn tâm giẫm họ dưới chân, tiếp tục bước đi chinh phục những con mồi mới. Đây vốn là quy luật mà Chủ nhân tạo ra cho cô, cô không có tư cách cũng như khả năng để phá bỏ nó.
Nhưng… cô cũng là con người, nào có thể nhẫn tâm như thế? Từ khi nhận ra trái tim nồng nhiệt ẩn sâu trong vỏ bọc lạnh lùng hắc ám của anh, cô không ngừng do dự.
Anh cho cô hi vọng về một tương lai tươi sáng, thứ mà cô tưởng mình chẳng bao giờ có thể thấy được.
Anh khiến cô cảm nhận được tình yêu mãnh liệt cố chấp đến cuồng si, điều mà cô vẫn hằng mong ước.
Hai ngày nay cô không ngừng suy nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ đến đầu óc cũng rối tinh lên. Cô thừa nhận, không dưới ba lần cô muốn vứt bỏ tất cả, ngã vào lồng ngực vững trãi bình yên của anh, cùng anh sống đến cuối đời. Nhưng chung quy cô vẫn không làm được.
Thân phận cô không cho phép.
Nhiệm vụ cô không đồng ý.
Mục đích cô không nhượng bộ.
Cô không chỉ là một cô gái, cô còn là một sát thủ, một sát thủ mang trong mình mối hận sâu sắc chưa từng nguôi ngoai.
Mâu thuẫn luôn khiến người ta giằng xé đến đau đớn tâm can. Nhưng, dù ích kỷ tham lam đến đâu, cuối cùng cũng phải chọn lựa. Được và mất, vốn chỉ cách nhau bởi một quyết định mà thôi.
Cô không cách nào phản bội Chủ nhân, cho nên, đành lựa chọn thương tổn anh.
Nhưng cô không biết rằng, giây phút cô đẩy anh xuống địa ngục, cũng là khi cô mãi mãi không còn được nhìn thấy ánh mặt trời.
——————————————————————