Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả!

Chương 28: Thật sự là đắng lòng


Đọc truyện Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả! – Chương 28: Thật sự là đắng lòng

Thiên Thiên ngứa lắm phải gãi, đang mải gãi tự dưng thấy Vi Anh nhảy dựng lên đi vào nhà vệ sinh loay hoay gì đó.

Ai ngờ bị dội ngay xô nước vào đầu, đã vậy lại còn là nước lạnh nữa chứ.

Đắng lòng cho thanh niên biết bao…

Vi Anh đổ xong còn tận tình đứng đấy nhìn hắn, xem ra vẫn không hề biết hành động mình làm có thể để lại hậu quả ra sao.

Nước trên đầu Thiên Thiên nóng lên rồi bốc khói :)))

Mặt hắn theo đó cũng đỏ lựng theo. Vi Anh lo lắng.

” Thiên Thiên à anh làm sao thế?”

Thiên Thiên vùng mình đứng lên, bộ mặt tỏ vẻ không phục, dáng vẻ y như đang làm nũng.

“Anh điên mất điên mất thôi! Ayda điên thế!!!”

Mỗi lần hắn thốt ra, lời nào cũng rất mềm mỏng, đã vậy khi nói tay chân còn văng loạn xạ làm người Vi Anh cũng ướt sũng.

Nói rồi, tiến thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Vi Anh ngồi bên ngoài lấy khăn lau đống nước văng trên sàn, vừa lau vừa tự luyến.

Ôi sao lúc đó hắn lại làm nũng như thế chứ!!? Đáng yêu quá đi!!

—–

Thiên Thiên tắm xong rồi mới nhận ra rằng.. Cậu không có quần áo để thay…chỗ quần áo kia vẫn sạch..chỉ là ướt rồi thì sao mặc lại được.

Trong lòng đột nhiên lo lắng, lẽ nào mình phải trần truồng?!?

Bèn hét.

” Vi Anh ơi!”

Vi Anh đang mải tự luyến bên ngoài, nghe thấy liền chạy ra trước cửa phòng tắm.


“Dạ?”

“Em…em..có bộ quần áo nào rộng không?”

“Hở? Anh hỏi như thế là sao?”

“À..em cứ tìm đi…”

“Để em tìm xem đã.”

À vâng…công cuộc đi tìm quần áo cho Thiên Thiên sao quá đỗi mệt nhọc, là vì cô thì cũng không cao cho lắm, còn hắn, cao hơn 1m75, đã vậy bờ vai còn rộng, chân cũng dài nữa…

Cuối cùng tìm mãi cũng ra! Vi Anh tự thán phục bản thân.

—-

Thực sự không biết Vi Anh phục bản thân ra sao, vậy mà lúc Thiên Thiên mặc bộ pijama mà cô cho là “cỡ lớn” lên lại ngắn cũn cỡn. Tay áo ngắn đến gần khuỷu, quần mặc vào y như quần lửng, đã vậy bộ còn áo còn màu hồng, nơ hồng cùng tông nổi bật…

Thiên Thiên thực sự bây giờ cảm thấy đen hơn bao giờ hết, hôm nay là cái ngày gì vậy trời?!?

(Ngày tác giả viết đến phần nay là thứ sáu ngày 13 :v )

Vi Anh thậm chí còn chẳng có một chút thương cảm nào cho hắn, đã vậy còn đứng trước mặt hắn cười ha ha.

“Thiên Thiên à! Thực sự vô cùng cute!””Sí!! Em có biết sáng nay định đưa em đi trung tâm thuơng mại chơi hay không?!? Tại sao lại đen đủi như thế này chứ?!?”

“Cute mà cute mà…”

“Ay không chơi với em nữa!”

Nói rồi hậm hực quay mông bỏ đi vào nhà bếp.

“Ay sao chứ em ăn ngay nói thực, thực sự là anh nhìn rất cute mà!!”

“Không chơi với em nữa đâu.”

—-

Đến hôm sau đi học, hắn vẫn dỗi.

Đi học không thèm qua nhà gọi cô dạy, vào trường không thèm nắm tay, hỏi gì cũng không trả lời. Thực ra nhiều lúc Vi Anh cũng tự hỏi lòng mình xem Thiên Thiên thực là đàn ông hay đàn bà nữa..

Thực sự là hắn định tiếp tục dỗi cô cho đến bao giờ chứ.

—–

[ Lời kể của Vi Anh ]

Ayda tôi hiếm thấy khi nào hắn lại bộc lộ tính chất trẻ con như thế. Nhưng phải nói hành động trẻ con của hắn lại rất cute. Vì vậy,tôi quyết định bơ hắn luôn. Để xem…

Vậy là, tôi buông tay hắn ra, mặt rõ vẻ giận dỗi này nọ, thực ra là muốn hắn biết được, tôi không hề muốn hắn giận tý nào! (tác giả: cách giải quyết trẻ con -.-)

Tôi cố tình đi nhanh, lướt qua mặt hắn rôi thẳng tiến bước vào lớp, trước khi ngồi xuống còn không liềm xéo hắn một cái.

—-

Tiết 1 thật là chán làm sao, vì là tiết hoạt động tập thể nên cô giáo thả lỏng cho chúng tôi nói chuyện xả láng. Vật là tôi đổi chỗ ngồi, chạy sang chỗ Nguyệt Đan than than thở thở, nói xấu Thiên Thiên, tất nhiên…cũng có dặm muối thêm mắm một chút xíu.

Con bé nghe xong liền chẹp miệng.

“Ayda, đàn ông con trai tại sao lại nhỏ con như đàn bà kia vậy! Chuyện nhot như đầu ngón tay cũng có thể giận như vậy hay sao! Vi Anh à, vậy mới nói, đàn bà khổ trăm bề..”

Mặt tôi nghệt ra, con bé này, mày nói cái quái gì vậy? Chuyện tôi bà Thiên Thiên dỗi “lẫn nhau” thì liên quan gì tới việc đàn bà khổ trăm bề?!? Thôi,kệ.


Mặt tôi cau lại, ánh mắt đẫm nước tỏ vẻ đáng thương, mím môi.

“Phải đó..hức..tại sao? Tôi đã làm gì sai? Hưc..”

Nguyệt Đan đường đường là bạn thân của Vi Anh, thấy con bạn thân oan uổng thế này thực là không nỡ..” – cô nàng nhìn Vi Anh trìu mến đầy sự thương cảm, đặt tay mình lên tay Vi Anh.

“Vì vậy, Vi Anh à, tao sẽ..tạo điều kiện cho mày bằng cách lên xin cô giáo đổi chỗ, Thiên Thiên sẽ ngồi cạnh mày, là điều kiện tốt để hai đứa làm lành với nhau, hơn nữa sau này, còn có thể nhờ đó vun đắp tình cảm.”

Nghe đến vậy thôi mà Vi anh đã sởn gai ốc lên rồi, ngồi cạnh hắn thì không khác nào đem mạng mạng cho cọp xơi đâu kia chứ! Nghĩ thế liền ngăn cản Nguyệt Đan.

“Ấy ấy không cần như vậy đâu…haha..thực sự không cần đâu mà..chuyêj này cứ để hai bọn tao giải quyết. Mày không nên..à không..tuyệt đối không cần làm chuyện như vậy đâu!”

Xem ra nguyệt Đan không có tiền đồ đi vậy, sau khi Vi Anh cầu xin vẫn không hiểu chuyện mà hùng dũng đi lên. Ngay lập tức cô chủ nhiệm đang ngồi hết sức thoải mái trên bục đứng dậy ra lệnh.

“Thiên Thiên, lập tức chuyển chỗ sang ngồi cạnh Vi Anh.”

Xem ra lời cầu xin của cô học trò ngoan Nguyệt Đan lần này lại là nghiệt chướng mất rồi.

Thiên Thiên không những không hề phản bác lại ý kiến của cô, trong lòng không ngừng tán thưởng. Đeo cặp lên vai, đi lên ngay cạnh Vi Anh. Cả quá trình bước đi đều vô cùng soái, lạnh lùng bí hiểm.

—-

[ Lời kể của tác giả ]

Tiết 2..

Thiên Thiên ngồi cạnh Vi Anh, thỉnh thoảng lại nhếch mép một cái, đúng rồi, phải như thế này mới đúng chứ.

Vi Anh liếc hắn một cái, chu môi, xì..

Thiên Thiên lôi sách vở ra, tay cầm bút ngoáy ngoáy, thỉnh thoảng lên hứng chơi pen taping, miệng huýt sáo. Vi Anh vốn là học sinh “chăm ngoan”, hắn cứ làm vậy sẽ xao nhãng việc học của cô. Thật là.. Tên đáng chết này! Bà giận ngược lại mày thì mày làm trò này chọc tức sao?!?

“Nghịch ít thôi.” – Giọng nghiêm khắc, bên trong chứa không ít hàn khí lạnh lùng, đe doạ với con người vô sỉ ngồi ngay bên cạnh.

Thiên Thiên cười một cái có như không, đặt bút trên tay xuống, ghé sát mặt vào tai Vi Anh.

“Có gì à?” – Giọng nói của Thiên Thiên bỗng trở nên dẻo ngoặt, không chỉ vậy còn có một chút dâm ý. Hơi thở liên tục thở vào gáy cô, nhè nhẹ.

Vi Anh ngứa ngáy khó chịu, cái tên này, cái hành động gì vậy chứ!

“Anh làm cái trò gì đấy? Nghịch ít thôi em còn nghe giảng!” -cố gắng nói nhỏ..

“Phù..” – Thiên Thiên không biết điều.

“Áy!!”- ghét to.


Cả lớp như chết lặng sau cú hét thần thánh vừa rồi. Bối rối…

Cô giáo trên bục giảng, bối rối…

Thiên Thiên, bối rối…

“Vi Anh! Thiên Thiên! Không học hành cẩn thận đi nghịch linh tinh cái gì? Sắp thi học kì một rồi có biết hay không hả? Biết là tôi phải dậy vất vả thế nào không! Không nghe thì cũng phải trật tự một tý cho các bạn khác trong lớp còn học chứ! Đi ra ngoài hành lang đứng hết tiết cho tôi. “

“Ayda mỏi chân quá!”

“Em cố đứng đi ai bảo hét làm gì?”

Vi Anh bĩu môi, không chấp vô sỉ…

“Vợ phải ngoan chứ!” – Hắn nói xong, nhếch mép một cái.

Vi Anh mặt đỏ phừng phừng quay sang nhìn hắn, cái tên chết tiệt này! Ta làm vợ mi bao giờ hả!

Nghĩ vật liền nhảy bổ lên cổ hắn, liên tục đánh vào vai, vào mặt.

“Tên chết tiệt này! Vợ này! Vợ này!”

Cô giáo bước ra, chứng kiến cảnh vợ dưới đánh chồng trên.

“Hai em xem ra đứng vẫn là không đủ phải không? Hết tiết xuống phòng giáo viên nói chuyện!”

Nói rồi đi vào giảng bài tiếp….

“Thật sự là đắng lòng..” – Đồng thanh.

Hứ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.