Đọc truyện Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả! – Chương 27: Sau cùng chỉ còn lại bình yên
Vi Anh ăn món khoái khẩu mà sao nó đắng thế ối giời ôi. Có lẽ sợ quá hay sao 0.0
Thôi, phải cố ăn, phải cố ăn, ăn rồi mới cố sức cãi lý với thằng.. à nhầm.. với Thiên Thiên.
Còn về phần Thiên Thiên, hắn tuy vậy nhưng khi về chỗ ngồi mặt không biểu cảm gì, coi như chưa có gì xảy ra. Thiên Thiên làm như thế là bởi, hắn không muốn người khác biết, như vậy, tiện đường xử lý hơn nhiều.
Nguyệt Đan ngồi bên cạnh Vi Anh, nhìn cô nàng nuốt từng miếng cơm vào mồm. Ayda Vi Anh à, mày sống thật là không có tiền đồ mà! Quả này, tao có vận hết nội công cũng không có giúp gì được rồi, đành mày tự lực cánh sinh thôi. (Vâng :)) Chị Nguyệt Đan rất biết nghĩ cho bạn bè :v)
…
Thấy Thiên Thiên quay lại chỗ, Lâm lập tức hiểu chuyện mà vươn tay ra bảo.
“Ấy ấy! Thanh niên trẻ trâu trong thời kì động dục không nên manh động như thế chứ! Bình tĩnh nào! Bình tĩnh”
Thiên Thiên bỏ đũa xuống, quay qua nhìn Lâm, ánh mắt cực kì khó hiểu.
“Mày nói ý gì? Mày bảo ai đang trong thời kì động dục! Mày bảo ai trẻ trâu hả thằng khỉ này! Tao nói cho mày biết! Ăn nói CẨN-THẬN, không có ngày, tao thông cho đó!”
Lâm lập tức điếng người, ui cha, câu này nghe ở đâu đó rồi. À.. câu này ngày xưa Vi Anh cũng từng đe doạ cậu như thế, nhưng bản tính lầy khó đỡ khiến cậu bị thông (có ai còn nhớ không nào :)) Vi Anh đã manh động như vậy, thì chồng nó chắc chắc manh động hơn nhiều. Tốt nhất là không nên động vào vậy! Vi Anh!! Thứ lỗi cho bổn cung! A nhầm.. thứ lỗi cho tao. ( :v =)))
Thiên Thiên thấy vậy, hừ lạnh một tiếng. Hắn xem, ăn xong, vợ hắn nên giải quyết thế nào!
—-
Thời khắc định mệnh đến nhanh hơn cả hạ người nghĩ. Lúc chuẩn bị lên xe, Vi Anh liên tục lấy cớ kéo dài thời gian ra, như kiểu đòi ăn thêm, hay đau bụng.
Ayda nhưng mà đoàn phải về sớm nên cô chẳng kéo dài ra được là bao, may là đuờng về cũng khá xa nên cũng an toàn thêm một thời gian nữa, lúc đó tạm thời rèn luyện ý chí sắt vậy.Vi Anh ngồi trên xe, nắm tay Nguyệt Đan không bỏ, mặt lo lắng, omg, chết thật rồi sao?
Từng người từng người một đi xuống xe, vì là xe chở tận nhà nên mỗi người về nhà người ấy, bỗng Vi Anh nảy ra ý tưởng hay, liền chạy lên bảo bác lái xe, mong bác chặn Thiên Thiên lại.
Vậy mà ai ngờ, Thiên Thiên nhanh tay hơn, lúc ăn xong lên xe đã dặn dò bác lái xe là phải để hắn và cô cùng xuống tại nhà cô. Nên việc hắn dày mặt đi xuống nhà cô là việc không thể tránh khỏi.
Đến nhà cô, Vi Anh chợt nổi da gà lên, thực sự là không thể tránh khỏi chuyện này mà, Vi Anh à, nếu biết trước rằng chuyện này sẽ xảy ra, thì mày không nên phát ngôn ra những câu như thế chứ.
Thiên Thiên ngồi hàng sau, ngừng nói chuyện với Lâm, mắt cứ hướng về phía chỗ ngồi của Vi Anh, thích thú xem phản ứng của cô nàng, quả nhiên cực kì thoả mãn.
Vi Anh chào Nguyệt Đan, mặt xanh lè giả như cắt da cũng không có giọt máu, Thiên Thiên liền ngồi dậy, lạnh lùng đi theo.
……
Vi Anh mở cửa, cứ thản nhiên đi vào trước, dù gì cũng là nhà cô, hành xử thế nào cô tuỳ ý, kệ khi biết rằng mình sẽ chẳng thản nhiên như thế được bao lâu.
Thiên Thiên đi sau vẫn biết giữ ý tứ của người làm khách, đi theo sau không nói câu nào, đã vậy vẫn còn biết đóng cửa. Vi Anh dường như mặc kệ mọi hành động của hắn, trong đầu dường như đang suy tính xem có cách nào để thoát khỏi bàn tay của Thiên Thiên hay không.
Vi Anh ngồi xuống ghế xem tivi, Thiên Thiên cũng vậy, nhưng chỉ là hắn ngồi ở đằng sau, vòng tay ra đằng trước ôm eo nhỏ của vợ, rồi rúc đầu vào hõm vai.
Vi Anh vẫn xem tivi, dù vậy nhưng trong lòng không ngừng sợ hãi.
Còn về phần Thiên Thiên, ngay lúc xuống xe hắn vẫn còn giữ trong mình tư tưởng cực đoan, nhưng vào nhà, đột nhiên lại thay đổi tâm trạng ngay, thực sự lúc ngồi nói chuyện với Lâm, hắn vẫn thấy lỗi phần mình có lẽ là nhiều hơn.
Vi Anh dường như đã bớt căng thẳng, một phần vì cô nhận ra rằng, trong chuyện này là do cô đã làm Thiên Thiên ghen. Vả lại, tâm trạng của Thiên Thiên có vẻ không có gì là cực kì bất ổn, tạm thời cảm thấy an nhiên, chăm chú xem tivi, hơi tựa vào cơ thể rắn chắc ngồi đằng sau.
Hai người cứ như vậy, chăm chú xem hết cả bộ phim dài hơn 2 tiếng rưỡi, trong suốt quá trình xem, không nói năng một câu, dường như đang cảm nhận thật kĩ từng giờ phút bên nhau, không có âu lo, không suy nghĩ phức tạp về những gì đang và sẽ diễn ra bên ngoài kia.
Vi Anh xem xong bộ phim, thuận tay bấm sang một bộ phim Hàn Quốc khác nội dung theo mo-tio không hẳn mới, vẫn là chuyện tình của những bạn trẻ mới lên, cùng những rung động tuổi trẻ đáng nhớ. Có vẻ như, lúc này, bộ phim này thực sự thích hợp cho hắn và cô.
Rồi dường như có bất mãn, Thiên Thiên giúc sâu hơn vào hõm vai của cô, cất giọng mè nheo.
“Em đừng xem nữa.. anh buồn ngủ rồi..không xem được tiếp nữa đâu.”
Ngày thường cô sẽ lập tức phản bác lại mà cố xem nốt bộ phim, nhưng hôm nay hắn mới nổi giận xong, e rằng không nên gây sự nữa, không sẽ có chuyện, vì vậy mà ngoan ngoãn tắt tivi, dựa hẳn người vào Thiên Thiên mà nhắm mắt ngủ.
Hắn cũng buồn ngủ lắm rồi, nhẹ nhàng chỉnh chỗ ngủ cho cô, nằm gác lên chân hắn, rồi nằm ngủ ngay sofa.
Hai người… Ôm nhau ngủ… Mặc kệ đời!
Nếu có một ngày, dòng đời xô đẩy đưa em ra khỏi anh, anh cũng sẽ an nhiên chấp nhận, vì vốn dĩ, anh không phải là mất đi tất cả, anh mất em, nhưng anh vẫn còn giữ cho mình cái gọi là kỉ niệm. Kỉ niệm bao ngày ta yêu nhau, che chở nhau giữa bao sóng gió.
Yêu nhau thì khó, đến bên nhau e rằng còn khó hơn vạn lần, và anh, để làm chỗ dựa vững chắc cho em, cũng là thử thách lớn.
Nhưng vì em, người cho anh bao nhiêu thứ mà tiền bạc không bao giờ đong đếm được, anh nguyện hiến dâng và cố gắng hết sức để không làm em phải hối hận khi đã bên anh bao ngày tháng qua!
Anh yêu em! Cô bé khờ dại nông nổi nhưng trẻ con, ương bướng! Anh yêu em! Người mang lại cho anh cảm giác hạnh phúc, nhớ nhung, người cho anh cảm giác khác với những ngừoi anh đã từng gặp.
——
Sáng hôm sau…
“Á!!!”
Một giọng hét thánh thót vang lên xé tan không khí yên bìn trong căn nhà nhỏ.
Giọng hét đó là của? Giọng hét thánh thót đó thực đau lòng khi lại là của Thiên Thiên. Lý do tại sao hắn lại hét lên như thế? (Chịch sao?)
Đoạn Thiên Thiên đang ngủ, liền bị đánh thức bởi tiếng nói mớ của người nằm ngay bên cạnh mình.
“Siêu nhân điện quang bùng nổ!”
Nói xong, Vi Anh nằm trong góc ghế liền song phi cước như phi đao vào bụng của Thiên Thiên, vì chưa kịp bám lấy ghế nên ngay lập tức hắn bị đạp xuống đất, ok, nhưng chuyện lại không dừng ở đó.
Nếu như ngã xuống đất, thì thương tổn duy nhất chỉ có mỗi ở bụng, nhưng đằng này dưới đất lại còn có một ổ kiến từ đâu bu lại. Chắc chúng đã bâu lại do Vi Anh ăn bimbim tối qua làm rơi…
Thiên Thiên nằm xuống thấy ngứa ngứa liền gãi rồi ngồi dậy, hét ầm lên, ôi đờ mờ đen đủi vãi chưởng!
Vi Anh theo tiếng hét tỉnh dậy, con người kia đi đâu mất teo, quay xuống đất thấy hắn mặt đầy kiến. Thế là cuống quít chạy vào nhà vệ sinh, lấy chậu nước, đổ.
Àooo…