Đọc truyện Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 72: Thoái Vị Ẩn Cư
Sáng hôm sau, Khuynh Quân đứng bên cạnh giường khẽ gọi:
– Hoàng huynh.
Đại tẩu.
Cậu nằm bên cạnh Khuynh Doanh mệt mỏi mở mắt.
Khuynh Doanh khẽ hôn trán cậu:
– Ta sẽ tặng huynh một điều bất ngờ
Cậu khẽ chạm lên trán mình mỉm cười nhìn y, cậu thấy cơ thể mình nặng nề hơn trước, thử dùng sức đánh thật mạnh vào Khuynh Doanh:
– Khuynh Doanh, đệ có đau không?
Khuynh Doanh nghiêng đầu ngạc nhiên:
– Huynh tự nhiên đánh trêu ta làm gì vậy?
Vừa nghe xong cậu run rẩy nói không thành lời:
– Ta vừa dùng…!toàn…!bộ…!sức lực…!để đánh…!đệ,…
Khuynh Doanh sợ hãi ôm lấy cậu:
– Huynh không có sao hết mà!
Tử Thanh mệt mỏi dựa vào người y:
– Là ta đãng trí, toàn bộ nội lực, linh lực của ta đều truyền cho đệ rồi.
Khuynh Doanh ôn nhu đáp lại cậu:
– Dù huynh có ra sao thì ta vẫn chỉ luôn có mình huynh.
Tử Thanh cười chần chừ, nhưng ngay lập tức vui vẻ trở lại:
– Ta phải cố gắng mạnh lên trở lại a!
Nghe câu nói ấy của cậu mà Khuynh Doanh chỉ có thể ủng hộ dù biết vô ích.
Chính cậu cũng biết điều đấy là không thể nhưng cậu không muốn để Khuynh Doanh lo lắng cho mình.
Khuynh Doanh giữ cậu trên giường ngồi rồi nói:
– Để đệ gọi Thái Y tới kiểm tra lại, đệ không thấy yên tâm!
Cậu vui vẻ gật đầu đáp lại y.
Thái Y tới khám lại cho cậu một hồi rồi trợn mắt nhìn cậu hoảng sợ.
Y run rẩy nói:
– Bệ hạ, ngài ra nói chuyện riêng với vi thần được không ạ?
Khuynh Doanh khẽ nhíu mày:
– Nói ở đây mà chẳng được.
Thái Y đưa mắt nhìn cậu rồi run rẩy nói:
– Bẩm bệ hạ, người này từng có thai hơn một tháng trước, hiện tại đã sảy rồi!
Vừa nghe xong, cậu như chịu một cơn đột quỵ mà ngã vào lòng Khuynh Doanh.
Khuynh Doanh nghe xong mà nổi trận lôi đình đuổi Thái Y ra ngoài.
(Thái Y: Ta đâu có làm gì sai (╯‵□′)╯ ︵┴─┴).
Ôm lấy cậu trong lòng mình y khẽ gọi:
– Ca ca, huynh mau bình tĩnh lại! Làm sao huynh có thai được, huynh là nam nhân đấy!
Tử Thanh cười khổ đáp:
– Ngũ Sắc Đại Liên, tác dụng phụ khi trúng độc thôi.
Khuynh Doanh ôm cậu vào lòng:
– Chúng ta lại làm lần nữa chứ!
Tử Thanh bật cười gõ nhẹ vào đầu cậu:
– Trẻ con quá! Ta không có chịu đựng được như trước đâu, chỉ sợ là…
Khuynh Doanh bịt miệng cậu:
– Không được nghĩ tới điều xúi quẩy a!
Cậu khẽ gật đầu.
Khuynh Doanh đỡ cậu dậy, giúp cậu chải tóc, thay đồ, còn y không mặc hoàng bào mà chỉ mặc một bộ y phục trắng.
Y dẫn cậu tới Chính Điện, quan văn, quan võ xếp hàng hai phía đều cúi đầu chào.
Khuynh Doanh để cậu đi sát mình, tới nơi ngự tọa, y để cậu ngồi trong lòng y, dựa vào y.
Tử Thanh đầu óc quay như chong chóng mà suy nghĩ loạn hết lên.
Cậu ngồi run run trong lòng y mà bật nghĩ: ” Đừng nói món quà của y là làm chuyện này chứ”.
Khuynh Doanh mỉm cười nhìn cậu, vẫy tay lệnh cho tên thái giám đứng gần đấy, tên thái giám kia vội vàng cầm bản chiếu đọc lớn:
– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: “Ta do bị trúng một loại độc tàn ác mà không sống được bao lâu nữa, vương vị ta truyền lại cho hoàng đệ ta Nguyệt Vương”.
Khâm cử.
Vừa kết thúc, cậu ngơ ngác nhìn Khuynh Doanh, Khuynh Doanh bế cậu đi ra khỏi nơi đấy.
Ai nghe xong cũng sợ hãi mà xôn xao.
Khuynh Quân chưa kịp nhận ra điều gì đứng đơ người.
Liên Hạ khẽ nhíu mày bỏ đi.
Khuynh Doanh đưa cậu vào trong một cái xe ngựa, chất đầy đủ đồ dùng cần thiết rồi sai người kia đánh xe đi.
Cậu kéo cổ áo y gặng hỏi:
– Đệ thực sự trúng độc sao!
Khuynh Doanh cười chần chừ.
Tử Thanh liền tát y mà mắng:
– Tại sao lại làm thế!
Đôi mắt cậu tuôn đầy nước mắt mà khóc.
Khuynh Doanh ôm lấy cậu vào lòng mình:
– Huynh nghe ta đã.
Ta có trúng độc nhưng giải được rồi.
Tử Thanh nghe vậy trợn mắt lên, đấm vào người y:
– Làm ta lo lắng muốn chết…
Khuynh Doanh bỗng nhiên nói:
– Khi ấy ta được một người cứu, y không nói ra thân phận mình nhưng ta lại cảm thấy rất quen thuộc tựa như từng gặp qua ở đâu đó rồi.
Tử Thanh nắm chặt lấy áo y:
– Ta vô cùng biết ơn người đó.
Chỉ là…!liệu có cơ hội gặp lại hay không mà thôi.
Khuynh Doanh ôm lấy cậu:
– Ta sẽ sống với huynh suốt phần đời còn lại của mình.
Bỗng nhiên sau lưng hai người vang lên tiếng ho:
– Khụ! Khụ!
Từ trong đống đồ dùng cậu cầm theo một người chui ra nhíu mày nhìn hai người:
– Ca ca lừa ta, tẩu tẩu cũng lừa ta.
Tử Thanh lắp bắp:
– Liên Hạ, sao…
Dáng vẻ này của Liên Hạ là lần đầu mà Tử Thanh được thấy, cậu hơi chút boàng hoàng.
Trong khi đấy Liên Hạ kéo lấy tay Khuynh Doanh bắt mạch cũng kéo lấy tay cậu bắt mạch, y phồng má đáp:
– Hai người thật quá đáng.
Cậu ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Khuynh Doanh ném cho y một lọ thuốc trong tay mình cho y nói:
– Giải dược ta được người kia cho hai viên đệ muốn nghiên cứu thì tùy đệ, lỡ đi theo hai bọn ta rồi thì sau này khổ ráng chịu.
Liên Hạ bắt lấy lọ thuốc vui vẻ chui lại vào đống đồ đằng sau còn bồi thêm một câu:
– Hai người cứ tiếp đi, đệ không làm phiền!
Cậu nhìn y mà khẽ day trán, Khuynh Doanh ôm cậu nói:
– Ta sẽ dẫn huynh tới một nơi rất tuyệt.
Bỗng nhiên xe họ đang đi có một kẻ mặc áo đen chặn lại.
Người kia gọi lớn:
– Giang Tử Hiên, có thư tới.
Tử Thanh nghe khẽ kích động mà nói vọng lại đáp:
– Ai gửi tới.
Người liền đáp lại:
– Kim Liên.
Cái tên kia vừa được vang lên cậu như kiểu rơi từ trên mây xuống, cậu khẽ run run:
– Cái gì cơ?.