Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 71: Ngày Ấy End


Đọc truyện Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 71: Ngày Ấy End


Khải U bị bắt trở về Thiên giới, y đã phạm điều cấm chính là dùng thần lực.

Tại nơi Thiên giới, Tiên đế ngự trên ngọc tọa cao cao tại thượng, xung quanh các văn thần, võ thần đứng gọn hai bên.

Tiên đế và Khải U vốn là huynh đệ ruột, nhưng Khải U chỉ muốn làm việc theo ý mình muốn nên nhường lại ngôi cho đệ đệ mình rồi làm võ thần ẩn cư nơi hạ giới tự do thăm thú, tiêu dao, nếu có việc gì cần sẽ được triệu gọi tới.

Đây là đặc quyền chỉ mình Khải U có trong cả Thiên giới, nhưng hiện tại y đã phạm điều cấm, người đệ đệ của y buộc phải làm theo giới luật:
– Tại sao huynh phải làm thế!
Khải U lúc này tâm trạng không hề có chút khó chịu mà cảm thấy yên lòng, y cúi đầu cười nói với người đệ đệ của mình:
– Không nói nhiều, ta lãnh phạt!
Tiên Đế gần như không lỡ ra tay hỏi lại y:
– Nếu lãnh phạt y sẽ phải chịu 800 năm nhốt nơi thủy lao, ngày ngày phải chịu cực hình, giáng thành quỷ hồn mãi mãi không siêu sinh.

Huynh muốn vậy sao!
Khải U nhìn người đệ đệ kia mà cười:
– Ta không sao, ta tình nguyện chịu phạt.

Đệ hiện tại làm rất tốt rồi.
________
Tinh Vân dùng toàn bộ sức lực của bản thân phong ấn lại toàn bộ kí ức của cô bé, ép cô ngủ tới khi có người tìm thấy cô.

Tinh Vân khẽ xoa trán cô bé nói:
– Từ giờ, muội chỉ cần biết mình là Hồng Uyển, cha mẹ người thân đã đều không còn.


Muội hãy quên ta, quên hết mọi chuyện khác đi.
Nói rồi Tinh Vân chôn vùi cô dưới lớp đất đá tại biên giới Yên- Dược, còn bản thân dùng thứ độc dược mà chính bản thân mình cũng không có ya định dùng tới quyết cùng đồng quy vô tận với Di Thú Quốc và Thẩm Tố.

Thẩm Tố sau đó vậy mà không chết, hắn chia hồn phách ra mà chạy trốn, Tinh Vân chìm trong biển độc mà chết, nhưng do lời tuyên thệ của cô đã hiệu nghiệm, cô bị nhốt tại Dị Thú Quốc ( Rừng Tàn Quốc) dưới dạng một linh hồn chờ đợi cơ hội để tìm giết Thẩm Tố.

Hiện tại hắn đã chết, cô cuối cùng cũng có thể siêu sinh rồi.
Tại Yên Quốc, Khuynh Doanh một mình ôm xác của Tử Thanh, linh lực mạnh mẽ, nội lực tràn đầy, có thứ đấy có tác dụng gì, y không cần.

Khuynh Doanh lặng lẽ vuốt mái tóc cậu, ôm cái xác lạnh ngắt không còn bất kì sinh khí nào trên tay, y hoàn toàn phát điên mà lẩm nhẩm:
– Huynh lại lừa ta, huynh lại lừa ta rồi! Huynh lại lừa ta, huynh lại lừa ta rồi! Huynh lại lừa ta, huynh lại lừa ta rồi!….
Khuynh Quân tới tìm y nhưng vừa nghe thấy tiếng kia vội mở cửa chạy vào.

Dù ai nói gì Khuynh Doanh cũng không nghe thấy, y vẫn tiếp tục lặp lại câu nói kia mà lẩm bẩm một mình.

Khuynh Quân có bảo gì y vẫn đờ người ôm lấy xác cậu.

Hàn Nguyệt và Trúc Cửu tỉnh lại, mọi thứ tan nát nhưng chẳng có ai ngoài hai người bọn cậu và Hoa Anh.

Hàn Nguyệt biết được nơi mà Khuynh Doanh và Tử Thanh sẽ đi, họ ai cũng hớn hở tới kinh thành gặp hai người, Hoa Anh cũng đi theo họ.

Nhưng vừa tới cửa, mấy mảnh kiếm vỡ khiến Hoa Anh sợ hãi run rẩy mà nhặt lên, họ tưởng Hoa Anh gặp chuyện gì nhưng y lại quá sợ hãi mà không thể mở miệng nói ra.

Y ôm bằng hết mảnh kiếm kia rồi vội vã đi theo hai người kia, Hoa Anh tin rằng cậu vẫn còn sống mà nuôi hi vọng đi tới tận kinh thành.
Về tới nơi Trúc Cửu vội vã vào tìm hai người nhưng hiện tại chỉ có một kẻ điên và một cái xác chết.


Hàn Nguyệt nhìn chỉ biết đứng yên, không dám lại gần, Trúc Cửu cũng ngẩn người mà bỏ đi ra ngoài nhắc nhở những người khác:
– Toàn bộ ra ngoài đi, để huynh ấy yên.
Hoa Anh ôm mảnh kiếm vụn đặt lên bàn, đờ người đứng nhìn chủ nhân mình và người kia.

Cậu ta biết chủ nhân mình là một kẻ si tình, tâm chết vì tình, cậu ta nghĩ rằng người kia đã phản bội cậu mới để cậu ra nông nỗi đấy.

Nhưng hiện tại, cậu ta mới biết rằng kẻ đang ôm xác này còn si tình hơn.

Hai người cùng vì nhau mà sống chết không quan ngại, nếu không phải vì người kia thì chắc chắn chủ nhân cậu sẽ không tới Minh Dạ Thành, cậu ta cũng không thể có ngày hôm nay.

Cậu ta nhìn dáng vẻ tàn tạ của hai người họ mà chỉ than một câu:
– Tại sao những kẻ si tình, một lòng hướng về nhau lại phải chịu kết cục bi thảm này.

Ông trời quả thật quá nhẫn tâm!
Dứt lời cậu rời căn phòng kia.

Căn phòng trống vắng, tưởng như không có tiếng động nào như lại xuất hiện tiếng va chạm của kim loại, Khuynh Doanh đảo mắt thẫn thờ nhìn không gian xung quanh mình, y phát hiện Tử Liên,thanh kiếm kia tưởng đã tan nát giờ đang dần dần hàn gắn lại.

Cái xác mà cậu ôm đột ngột trở lên ấm dần, Tử Thanh tưởng mình đã chết nhưng hiện tại cậu chậm rãi mở hai con mắt nhìn người đang ôm lấy mình.

Khuynh Doanh hai mắt đỏ hoe khóc tới xuất huyết, vết máu khô vẫn còn vương lại trên khuôn mặt của y mà nhem nhuốc.


Tử Thanh khẽ xoa lấy khuôn mặt y, muốn ôm y mà hôn lấy, an ủi y nhưng cậu không có sức, tay cậu nặng trĩu mà tuột xuống, Khuynh Doanh giữ lấy bàn tay cậu mà hôn vào, đặt tay cậu lên bên má mình, cúi xuống mà hôn cậu:
– Tử Thanh, huynh nói cho ta mọi chuyện mà huynh đã giấu ta đi.

Huynh không tin tưởng ta, huynh ghét ta sao.
Cậu dựa vào người y ôm lấy y mà thì thào nói:
– Ta ở tình trạng này không có sức để trả lời hết đâu, đệ hỏi một cậu thôi!
Khuy Doanh ôm chặt lấy cậu, khẽ dựa cằm bên đầu cậu:
– Vậy huynh nói ta nghe vì sao huynh lại bỏ đi.
Tử Thanh khẽ run người mà ôm lấy y đáp:
– Ta chỉ là một thị vệ lại còn là nam nhân, đệ là hoàng đế, ta không dám với tới.
Khuynh Doanh nghe cậu nói mà nghẹn ngào:
– Huynh thấy ta có chút gì quan tâm không, chỉ cần là huynh thế nào ta cũng chịu được.

Huynh hiểu chứ, thiếu huynh ta thà chết cũng không cần cái chức hoàng đế này.
Tử Thanh lại thì thầm:
– Ta không xứng để đứng cạnh đệ.
Khuynh Doanh hôn cậu mà đáp:
– Chỉ có huynh mới có thể xứng với ta.
Trúc Cửu bên ngoài cửa bỗng nhiên nâng đàn mà tấu lên một khúc sầu bên ngoài.

Tử Thanh nghe mà chỉ bật cười thì thầm:
– Ta không biết ta chết lại làm nhiều người buồn như thế đâu!
Khuynh Doanh khẽ nhíu mày gọi lớn:
– Trúc Cửu!
Hàn Nguyệt, Trúc Cửu tưởng mình nghe nhầm, hai người vội vàng xông thẳng vào trong phòng, Khuynh Doanh khẽ mỉm cười ôn nhu nhìn cậu mà hôn lên trán cậu.

Cậu khẽ nhắm mắt tận hưởng, quay lại nhìn Trúc Cửu khẽ vẫy tay ra hiệu.


Trúc Cửu, Hàn Nguyệt vội tiến tới gần, Tử Thanh liền xoa đầu hai người họ:
– Hai đệ trưởng thành rồi!
Trúc Cửu ôm lấy tay cậu mà khóc bù lu bù loa lên:
– Đại tẩu, oa…!oa…!oa!
Tử Thanh khẽ nhíu mày, Khuynh Doanh cốc đầu y:
– Nói nhỏ, thân thể y còn rất yếu!
Hoa Anh theo hai người đi vào mà không dám nói cậu gì, cậu ta chỉ đứng nhìn từ xa không dám lại gần, Tử Thanh thì thào gọi y:
– Hoa Anh lại đây! Tại sao lại đứng đó?
Hoa Anh đi tới mà quỳ xuống không nói gì.

Tử Thanh kéo mũi y nhưng chẳng có bao nhiêu lực:
– Hoa Anh, Bạch Lộ từng để lại lời nhắn rồi mới bỏ đi đúng không? Ta giải được rồi, mau tới Âm Quốc tìm y trước khi quá muộn.
Bạch Lộ là người đệ tử thứ tám cũng là người đệ tử cuối cùng của cậu, y và Hoa Anh vốn đã thân thiết khi còn nhỏ điều này chính cậu cũng biết rồi.
Cậu bắt Hoa Anh đứng dậy, nhưng y không chịu đi, Tử Thanh gượng người ngồi dậy hôn lên đầu y:
– Ngươi không đi là sẽ có người đổ giấm chua đấy.
Khuynh Doanh nhìn gương mặt cười tươi quen thuộc của cậu mà ôm cậu phụng phịu:
– Đệ lớn rồi không đi ghen với trẻ con đâu!
Hoa Anh đỏ bừng mặt chạy ra ngoài, y khinh công đi ra khỏi cung.

Có vẻ y thực sự muốn gặp Bạch Lộ.
Nhìn bình giấm đang ôm mình cậu chỉ khẽ cười mà hôn má y.

Hàn Nguyệt, Trúc Cửu nhìn hai người cũng thấy hơi ngại mà chạy vội ra khỏi phòng, còn đóng cửa cẩn thận.

Khuynh Doanh đặt cậu xuống giường nằm, bản thân mình đứng dậy lấy ra một bộ trang phục màu trắng mang tới, giúp cậu mặc.

Ôm cậu vào lòng, hai người nằm thiếp đi, ngủ mà không có bất kì nỗi âu lo, bởi họ đang ở bên nhau rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.