Tôi Thích Cô

4. (tiếp)


Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: 4. (tiếp)

-Hắn đưa mày đi đâu vậy? Tao nghe thấy tiếng ôtô, hắn đưa mày về à? Hắn có làm gì mày không?
-Tao vừa về thôi mà, có nhất thiết phải bóp cổ tao thế không?
-Ơ, con nhỏ này, xạo hoài, tao bóp cổ mày hồi nào?
-Mày bóp cổ bằng tinh thần đó mày.
-Oh, sorry. Được rồi nói đi, không chỉ có tao mà còn hàng đống những người khác ở trường tò mò và shock khi hắn đưa mày tẩu tán khỏi trường.
-Cái gì mà tẩu tán?
-Nói mau đi còn xỉa xói. Mà ủa mày có chi vậy?
Bảo Chi hướng ánh nhìn về phía những chiếc túi tôi đang xách vẻ nửa tò mò nửa thích thú.
Tôi liền lẳng mấy chiếc túi lên giường, chẳng hiểu sao mấy lời hắn nói khiến tôi thấy không còn chút hưng phấn gì cả.
-Wa, hắn dẫn mày đi mua đồ hả? Mà hình như là mày xinh hơn khi về với hắn thì phải.
-Thì hắn đưa tao đi Spa mà.
Thật hết nói nổi con nhỏ này, nhìn thấy cái bản mặt đã thay đổi của tôi đầu tiên mà không có phản ứng gì, đến tận bây giờ mới phát hiện ra. =_=
-Sao lại thế nhỉ?
Bảo Chi nhăn mặt khó hiểu, nhưng chưa để tôi nói gì nó đã chăm chăm vô mấy cái túi xách, và lôi tất cả ra xem xét mặt hàng.
-Toàn đồ hiệu thôi à? Cho mày hết hả?
-Bộ tao ăn cướp về mày?
-Đúng là đại thiếu gia nhà họ Trương. Ớ…nhưng mà…sao sexy thế mày?
Bảo Chi giơ lên một chiếc váy đỏ vừa ngắn vừa thiếu vải, chắc lúc may chiếc váy này lượng vải trên thị trường đang cạn kiệt. +_+
-Mấy cái đó là hắn chọn cho tao đó.
-Hắn chọn hả? Thế hắn có thử luôn ày không?
-Không.
Tôi ngây thơ trả lời mà không hiểu ý con nhỏ đó đang nói.
-Aaaa, cái con này, thích chết hả?
Nó cười sặc sụa như một tên điên, mắt tôi căng ra. Muốn làm thịt con này quá.
-Tất cả ày đó.
-Sao? Cho tao tất cả?
-Ừ.
-Bộ không sợ hắn mắng hả?
-Thách hắn dám.

-Thế còn mày?
-Mày quên là tao thích cái gì rồi sao?
-Ah…giày cao gót.
Tôi lấy một túi xách và lôi từ trong đó ra một đống những đôi giày cao gót nhìn lác mắt. Và quả thực nhỏ Bảo Chi lác mắt thiệt.
-Nhiều dữ mày.
-Hắn nói thích tao.
-Chó nó tin.
>”-Không còn từ nào văn mình hơn sao mày?
Không những không sửng sốt thì thôi lại còn bốp ngay một câu thật chói tai.
-Bộ hắn điên hay sao mà nói thích mày, đẹp trai, gia thế, phong lưu, không đui,
không mù, sao lại thích mày chứ?
>”-Không còn cách nhìn nhận nào khả quan hơn sao mày?
-Hắn nói thẳng ra là hắn thích mày?
-Đúng thế.
-Diễn tả lại thử coi.
-Tôi thích cô, hãy làm bạn gái tôi.
-Lạnh giá thế hả?
-Chứ mày còn muốn ấm sao nữa?
-Ít nhất nếu hắn thật lòng thì cũng phải nói “Anh thích em, làm bạn gái anh nhé!”
-Oẹ, muốn ói quá mày.
-Chắc hắn chỉ muốn trêu đùa mày chơi thôi, thú vui của bọn con trai nhà giàu mà.
-Hắn nói thích tao từ hồi năm nhất.
-Năm nhất? Hồi đó đến tiếp xúc với
mày còn chưa nói gì đến để ý với chả thích.
-Thế tại sao hắn lại đưa tao đi làm mấy việc này?
-Mánh khoé thế thôi.
-Lại còn nói không chỉ là lấy được con người tao mà còn phải là cả trái tim, hắn nói sẽ đợi cho tới khi chính tao là người chủ động hôn hắn vì tình yêu.

-Thì…mà ý mày là gì? Mày vẫn còn thích hắn à?
-Không, bộ tao điên sao thích hắn, loại người đó mà xứng với tao à?
-Mày nói ngược rồi.
>”Thật ức chế với con này, miệng thì lúc nào cũng nói hắn là kẻ đáng ghét thế nào, đáng vứt đi ra sao, thế mà mỗi lần nói về tôi với hắn thì lại không ngớt đề cao hắn và lẳng tôi từ trên mây xuống đáy rãh Mariana.
-Thôi thì tuỳ mày, tao biết cái ước ao khát khao của mày rồi.
Nhỏ Bảo Chi bỏ đi đâu đó. Một mình tôi trong căn phòng.
Một điều mà con bạn tôi không biết… đó là tôi và hắn không phải là chưa tiếp xúc bao giờ…
“-Anh rất thích cưng!
Một giọng nói nghe rợn tóc gáy vang lên ở đâu đó…tại thư viện yên lặng vào buổi trưa vắng tanh này.
Tiếp đó tôi nghe thấy những âm thanh hết sức là sởn gai ốc từ người con gái.
May sao bây giờ đang là ban ngày, nếu không tôi xỉu quá.
Mà cũng chính vì là ban ngày nên tôi mới nhìn rõ những thứ nên để ban đêm nhìn thấy thì hơn.
Cảnh hôn nhau rất…kinh hoàng giữa một người con gái và… hắn.
Tôi muốn hét lên. Không phải vì tôi thấy cái cảnh này ớn quá mà vì…sao hắn dám làm thế tại nơi văn minh trong sạch này, đây là thư viện trường, là nơi tôn vinh văn hoá đọc và tri thức, vậy mà hắn lại làm cái chuyện đồi bại này tại đây.
Tôi muốn tống cổ hắn và cái con nhỏ không biết tự trọng kia ra ngoài, nhưng tôi lại sợ, vì hắn là dân xã hội đen mà, nhìn thế thôi chứ tôi cũng nhát lắm.
Thực ra thì cũng chỉ là hôn nhau thôi không có gì quá đáng cả (chứ chẳng lẽ hắn dám làm thế ở đây) nhưng dù là hôn cũng không được, không được.
Một phần khiến tôi mất bình tĩnh như thế là vì…lúc đó tôi vẫn thích hắn, thấy hắn vô tư làm thế với một cô gái khác thấy…khó chịu sao ấy. +_+
Kể ra tôi cũng bất lịch sự khi cứ đứng đó, trong tay ôm một đống sách và nhìn hắn đang tích cực (…). Mà bất lịch sự gì chứ? Tôi làm thế là đúng, không thể để hai người họ phá vỡ vẻ đẹp nơi đây.
Thấy tôi, hắn đẩy cô gái kia ra và nhìn tôi rất lâu.
Có gì để nhìn, bộ chưa thấy người đẹp mà không vì lụa bao giờ hả?
Hắn đứng lên (thực ra khi hắn và cô gái kia hôn nhau thì họ ngồi trên sàn).
-Xin lỗi cưng nhé, người yêu anh đến rồi.
-Người yêu? Con nhỏ này hả?
Chỉ tay về phía tôi điệu bộ coi thường. Thái độ gì đấy? >”-Nhỏ gì? Hơn cưng ba tuổi lận đó. Được rồi, anh với cưng hết nhé, nụ hôn vừa rồi coi như quà chia tay. Bye.
Con nhỏ kia đứng lên chỉnh lại quần áo (+_+) nhìn hắn với ánh mắt bực bội. Ăn mặc sexy gớm.
-Gái già mà đòi.

Và rồi cô ta bỏ đi.
Nãy giờ hai người đó nói về ai vậy?
Tôi quay ra sau coi có ai không? Hơn ba tuổi lận, tôi là sinh viên năm nhất mà.
Nhưng mà đằng sau chẳng có ai sất.
Thế không lẽ nãy giờ hai người đó nói về tôi???
-Nói cô đó, có ai đâu mà quay sau nhìn.
Nói tôi à? Tôi là người yêu anh??? Từ khi nào vậy ta?
-Nè, thứ nhất, sao anh dám làm cái trò đồi bại đó tại đây hả? Thứ hai, sao tôi lại là người yêu của anh?
-Không thích à? Biết tôi là ai không?
-Ai biết.
-Đúng là ngu.
Hắn ta lẩm bẩm cho tôi nghe. >_-Anh nói ai ngu?
Hắn bỏ đi mà không nói gì nữa. Tên khốn, đúng là tôi ngu thật, ngu nên mới thích anh và vừa nãy còn khó chịu khi anh hôn cô gái khác cơ đấy.”
Kể từ đó tôi quay ra ghét hắn, vì thái độ coi thường mọi người của hắn, vì cái cách hắn hôn những cô gái khác và đá bọn họ như không có gì, vì cái cách hắn dễ dàng nhận vơ một ai đó là người yêu hắn, và vì cái cách hắn mắng người khác là ngu. >”Vậy mà hôm nay thì sao, sau một năm học cùng trường với hắn, sau cái lần tiếp xúc duy nhất với hắn đó thì đột nhiên hắn nói hắn thích tôi và mua cho tôi một đống đồ, lại còn nói những lời mà chưa khi nào tôi nghĩ sẽ là của hắn, từ miệng hắn chui ra.
Nhưng thôi, như tôi đã nói, vì ước ao, và vì khát khao của tôi, tôi sẽ làm như hắn mong muốn, dù hắn thích tôi là thật hay giả thì cũng chẳng sao cả, miễn là tôi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tôi tin tưởng vào bản thân mình, tôi đã có thể thích hắn nhưng lại quay ra ghét hắn một cách dễ dàng thì tôi cũng có đủ khả năng để không bị hắn hấp dẫn, huống chi hắn còn nói sẽ không làm gì tôi cho tới khi tôi chủ động làm thế với hắn. Mà cho dù tôi có không may bị hắn hớp mất hồn thì cũng chẳng sao hết, tôi sẽ giăng bẫy lại để hắn không thể thoát ra nổi, lấy một người giàu có thế là ước ao của tôi mà.
Tiến thoái lưỡng tiện. ^o^
Suy tính rất kĩ càng.
Ha, tên kia, anh luôn lừa tình các cô gái cả tin thì bây giờ chính tôi sẽ lừa lại anh. Thử cái cảm giác bị lừa lại coi nào. Come on!
……………
Tôi không nghĩ làm bồ của hắn mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tuy là không ai biết là tôi đã là bạn gái của tên Trương Hoàng Nam đó, nhưng cái hành động rất khác thường của hắn hôm qua với tôi đã khiến cho dư luận xôn xào xì xào ồn ào đủ chuyện.
Không những thế bọn họ còn tưởng tượng ra cách thức mới của tên Nam kia là…hắn ghi tên tất cả những nữ sinh trong trường ra giấy hay một cái gì đó sau đó nhắm mắt bắt bừa được tên ai thì sẽ cặp với người đó, không ngoại trừ những người béo xấu hay ra sao. Chính vì thế gần như tất cả nữ sinh đều đang hò reo ầm ĩ việc sẽ có ngày đến lượt họ làm bồ với hắn. OMG!!!
Nếu theo như cách thức mà bọn họ nói thì có khác nào tôi chỉ là một con tốt mua vui trong hàng trăm con tốt khác, và tôi chỉ may mắn là con tốt đầu tiên thực thi kế hoạch nhắm mắt t́m người yêu của công tử Hoàng Nam.
Sao các người có thể sỉ nhục tôi như thế?
-Thế mày còn muốn sao nữa, mày nghĩ hắn thích mày thật hả?
Lại cái giọng khó nghe của nhỏ Bảo Chi.
-Tao nghĩ thế hồi nào?
-Cái bản mặt đầy lửa của mày nói thế nè.
Thật quá đáng. Sao lúc nào nó cũng…nói đúng thế nhỉ? +_+
Mà đúng là tôi có đang phân vân việc hắn có thích tôi thật không, vì cách nói thích tôi của hắn lần này với tôi không giống với cái lần tôi bắt gặp hắn một năm trước. Lần đó hắn nói với cô gái kia là “anh rất thích cưng” rất ngọt ngào nhưng với tôi thì “tôi thích cô, hãy làm bạn gái tôi”, đúng là cách nói có hơi lạnh và chẳng có chút cảm xúc gì.

Không lẽ không thích thì nói ngọt ngào còn thích thì lại nói một cách lạnh như băng thế?
Đang đi thì gặp hắn. Lập tức vây xung quanh tôi và hắn và Bảo Chi là một hàng rào nữ sinh, đa phần là những con nhỏ ăn mặc rất bắt mắt.
Hắn nhìn tôi một lượt rồi nhìn sang Bảo Chi.
-Cô tên gì nhỉ?
-Tôi á? Tôi là Bảo Chi.
-Không, tôi hỏi cô gái đứng cạnh cô cơ.
Gì??? >”Gã này, đang làm trò hề trước mặt tôi đấy à?
Hắn đang giả bộ không biết tôi sao?
Không biết tên tôi mà nói thích tôi à, không biết tên tôi mà kêu tôi làm bạn gái hắn à, không biết tên tôi mà…>”Ngay cả nhỏ Bảo Chi cũng phải nhìn tôi với ánh mắt đèn pha.
À, thì ra là tính sỉ nhục tôi đây mà.
-Tôi là Bảo An.
Đã thế đây sẽ đấu với anh cho tới cùng, đừng tưởng có thể hạ nhục tôi.
-Hôm qua tôi với cô đã gặp nhau đúng không nhỉ?
-Tôi không nhớ, mà anh là ai vậy?
Bắt đầu tấn công.
-Cô bạn kia, hãy đi trước đi, còn những người còn lại giải thể trước khi tôi dùng đến biện pháp mạnh.
Ha, hình như hắn đang thua. ^o^
Bảo Chi thì nghe theo lời hắn bỏ tôi mà đi, sao lại nghe theo hắn chứ?
Còn những người xúm quanh thì có vẻ không muốn di dời địa điểm tập kết, sao không nghe theo hắn hả?
Hắn giơ một tay lên, lập tức từ đâu chui ra một đội quân áo đen hùng hậu trông thấy ớn. Những tên áo đen xua đuổi những nữ sinh đang tò mò nhiều chuyện, xong xuôi bọn họ cũng biến mất tăm hơi.
Hớ…chỉ còn tôi với hắn. Sợ gì, tôi là ai nào? Hắn không phải đối thủ của tôi nếu hắn chỉ có một tấm thân gầy gò mỏng manh đó.
-Sao cô không mặc đồ tôi mua cho hả?
-Đồ nào, có sao, tôi với anh quen nhau hả?
-Thôi cái điệu bộ ngây ngô giả ngốc đó đi.
-Còn anh thì sao? Hỏi tôi tên gì à? Bộ anh thì hơn chắc?
-Đúng là ngu.
-Cái gì? >”Lại cái câu mắng tôi ngu đó, bộ tôi ngu lắm sao hả, tên khốn kia?
-Tôi mua đồ cho cô không phải để cô vứt cho ai đó.
-Anh mua cho tôi?
-Không mua cho tôi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.