Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: Chương 7.3
Tôi nổi điên vì hắn và rồi tôi đổ hết sự tức giận lên đầu cả hội đồng. Kể ra cũng thấy có hiệu quả trong việc thu phục bọn họ.
Không biết những người này có giống tôi không nhỉ? Đại loại như họ bất mãn với
vợ và đến đây xổ hết lên đầu tôi.
Thật là cuộc sống tươi đẹp.
Chính tôi cũng thấy bất ngờ với mình, tôi dám ăn nói như một con nhỏ không biết điều với những người đáng tuổi ba và ông tôi. Tại họ bức ép tôi quá.
Thế không phải tại hắn hả? ^o^
Vớ vẩn, làm việc của mình đi.
-Các vị có không đồng ý thì cũng ko thể làm được gì, về mặt pháp luật tiểu thư của chúng tôi đủ quyền hạn để thừa kế công ty này, hơn cả cổ phần của cô ấy là 40%, gấp mấy lần cổ phần mà mỗi vị ở đây có.
Hắn ném xuống bàn một tập gì đó như tập hồ sơ.
-Đây là di chúc của Tổng giám đốc và cũng là chủ tịch hội đồng quá cố, trong đó ghi rõ tất cả cổ phần và tài sản của ông ấy đều giao lại cho con gái út của mình là tiểu thư Trần Trúc Linh đây. Di chúc này có bảo hộ của pháp luật và có hiệu lực kể từ khi chủ tịch qua đời. Giờ thì các vị có thể ngoan ngoãn tuân theo người có cổ phần lớn nhất ở đây rồi chứ?
-Cậu là ai, sao dám ăn nói vô lễ ở đây hả?
-Một vệ sĩ mà có quyền lên tiếng trong buổi họp này sao? Tiểu thư Trúc Linh, lẽ ra cô không nên cho nhiều vệ sĩ vô đây như thế, họ làm ảnh hưởng rất nhiều đến không khí buổi họp đấy.
-Anh ta không phải vệ sĩ mà là chồng chưa cưới của tôi.
Không hiểu sao không muốn hắn bị sỉ nhục.
Nhưng cũng đâu cần nhất thiết phải nói chồng chưa cưới, thật điên rồ, có thể nói hắn là trợ lí riêng của tôi, là vệ sĩ đặc biệt, hoặc là gì đó cũng được, sao lại là ba từ mà hắn rất thích đó chứ, đúng là ngớ ngẩn và ngu ngốc.
Thế mà tôi vẫn tiếp tục trò lố của mình.
-Tôi đủ khả năng để lập thân cũng như đủ khả năng để tiếp quản và điều hành công ty này, xin các vị hãy tin tưởng ở tôi.
-Chúng tôi lấy gì ra để tin tưởng ở một người như cô?
-Các vị đều đã là ba là ông, chắc các vị hiểu cảm giác của một người ba khi phải bỏ đứa con ruột thịt do mình sinh ra đi để gia đình bớt khó khăn, ba mẹ của…à của Trúc Linh đã rất đau khổ khi họ phải làm thế hơn nữa người con gái lớn lại ra đi quá sớm vì thế nên họ chỉ còn có thể bù đắp lại cho cô ấy, và để cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn là cách duy nhất.
-Tôi có thể chưa đủ kinh nghiệm và khả năng để làm công ty hoạt động tốt trở lại như trước, nhưng tôi còn có sự giúp đỡ của các vị. Các vị đều là những người bạn tốt của ba tôi, mong các vị hãy hiểu cho nỗi lòng của ông ấy. Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể của bản thân. Tôi rất cần sự trợ giúp của các vị để giúp công ty của ba tôi tiếp tục phát triển.
Cả hội đồng im lặng nhìn nhau.
Tôi thấy hồi hộp. Những lời tôi nói đều là thật lòng, mà hiếm khi tôi nói những lời thật với lòng mình nên mong là họ biết trân trọng.
-Chúng tôi sẽ chờ đợi sự cố gắng của tiểu thư, à quên…Tổng giám đốc.
Tôi cười và quay lại nhìn hắn cũng đang cười nhìn tôi. Mọi chuyện đã suôn sẻ. Mà sao tôi lại cười với hắn chứ, thà cười với anh trợ lí hiền thục kia còn hơn.
Mà dù sao cũng nhờ hắn mà tôi đã không bị công kích đến nỗi thua trận trở về.
Nghe cái từ Tổng giám đốc từ họ thấy còn ngọt hơn cả từ tiểu thư. Làm Tổng giám đốc oai hơn mà. Nhưng Tổng giám gì đâu mà chẳng biết một mống gì về kinh doanh. Nói cho có với họ vậy thôi chứ tôi dù cố gắng cật sức thì chắc gì đã khiến công ty hoạt động nổi nói chi đến hoạt động tốt trở lại. Không xong rồi. Không sao, tôi còn có anh trợ lí, có hắn, và cả nhỏ Bảo Chi, con nhỏ giỏi kinh doanh lắm đó, nó thông minh mà, không biết tôi đã nói chưa rằng nó là thủ khoa trường tôi – ĐH Luật. Chúng tôi tương lai sẽ là những luật sư, kể ra luật sư cũng khổ.
Nhưng mà việc kinh doanh thì cần gì đến mấy thứ luật, nếu có thì cũng chỉ là vài đề phòng cho việc kinh doanh thuận lợi và không gặp trục trặc thôi.
Mải diễn thuyết vớ vẩn về những thứ không có liên quan.
Cuộc họp kết thúc, chiến thắng nghiêng về phần tôi. Oh yeah!!!
Khi ra khỏi phòng họp người đầu tiên nói với tôi là…là ai? Là anh trợ lí. ^o^
-Tiểu thư à quên Tổng giám đốc rất có tác phong của một vị sếp tổng.
-Cảm ơn. ^-^
Thấy thật vui.
Nhưng mà tạm gác mọi chuyện lại, bây giờ là tác chiến với đám nhà báo phóng viên. Trời ơi, một lũ hỗn độn đang vây kín cổng công ty. Toi rồi!!! T______T
Tuy vệ sĩ đã vây kín lấy tôi và cả hắn cũng ở bên cạnh tôi nhưng bọn nhà báo vẫn cứ bám lấy như đỉa không chịu buông tha, khiến giao thông của tôi tắc nghẽn.
-Thưa tiểu thư, tình hình buổi họp thế nào rồi, có phải cô đã gặp rất nhiều khó khăn khi đối mặt với các cổ đông trong hội đồng.
-Họ đã nói gì với cô, họ có phải phản đối cô không?
…
Lại bị tra tấn, mà bị tra tấn bởi bọn này thì còn nặng nề và khủng khiếp gấp bội so với việc đối mặt với hội đồng.
-Xin lỗi, chúng tôi đã nói là sẽ thông báo mọi việc với các vị tại buổi họp báo cuối tuần này, xin các vị hãy đợi.
Một vệ sĩ mà tôi nghĩ là thân cận và là thủ lĩnh của các vệ sĩ khác lên tiếng, thật oai
phong, tác phong của cô ấy còn cao quý hơn kẻ mặt chuột, mặt chợ mà mang tiếng là tiểu thư như tôi. +_+
-Ah, đại thiếu gia Trương Hoàng Nam, anh ấy cũng có mặt ở đây.
Một người trong đám phóng viên la um lên và chỉ tay về phía hắn đang đứng sau
lưng tôi.
ACKK! Lộ rồi.
Cả đám bắt đầu bu lấy và hỏi dồn dập.
-Thiếu gia cũng có mặt ở đây, liệu có phải hai người đã cho qua chuyện của đại tiểu thư Mai An?
-Thiếu gia có giúp được gì cho người yêu mình trong việc giành lấy chiếc ghế Tổng giám đốc – chủ tịch hội đồng quản trị của Trúc Mai?
-Mối quan hệ của hai người đã tiến triển đến mức nào rồi ạ?
…
Những câu hỏi thật gây ức chế.
Chợt hắn nắm lấy tay tôi, len trong dòng người đông như kiến lửa và chạy trốn.
Cảnh này thật hoành tráng và hoa lệ, một tiết mục chạy trốn không phải vì tình yêu mà vì…đơn giản là thoát khỏi móng vuốt của lũ chó săn ghê gớm đáng ghét.
Hắn kéo tôi chạy vào xe một cách nhanh chóng, cái bọn này còn bám lấy xe làm gì, xe tôi mới rửa xong, khỏi cần lau lại chi ất công, tôi không có bo tiền đâu.
Tôi nguyền rủa tên nào đã phát hiện ra hắn. Mà kể ra hắn cũng dễ bị phát hiện, thứ nhất vì độ hot của hắn còn hơn cả tôi, thứ hai vệ sĩ của tôi đều là nữ không dưng đâu lòi ra một tên con trai rất đáng bị nghi ngờ, và thứ ba hắn đẹp trai cao ráo như thế bị nhìn thấy là phải (tụi tôi toàn là con gái cao đến mấy cũng chỉ dám ngửa cổ lên coi).
Thoát khỏi bọn nhà báo, tôi còn cố ngoái cổ lại coi bọn họ có mặt dày hơn tôi đuổi theo không. Rất may da mặt tôi vẫn là dày nhất.
Nghĩ tới mặt dày lại thấy bực lúc trong phòng họp, hắn đúng là một tên trơ tráo, mặt hắn tôi đã nói rồi dày hơn cả da mông của một con hà mã ấy chứ, chứ da mặt tôi dày như da bò có thấm vào đâu.
-Anh đến đây chi?
-Muốn bảo vệ cô.
-Tôi có vệ sĩ rồi, mà tại sao vệ sĩ của
tôi lại không có phản ứng gì khi thấy người lạ đột nhập vô bản doanh nhỉ?
-Người lạ? Tôi ấy à? Chồng chưa cưới của cô sao?
Tôi biết sẽ thế mà, hắn có vẻ rất hí hứng với ba từ đó. Đồ đáng chết, i chết nè. Oái đau wá!! #_#
-Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã giúp tôi trước mặt hội đồng quản trị.
-Giúp vợ chưa cưới của mình là chuyện thường tình mà. Chúng ta lấy nhau chắc còn đình đám hơn là vợ chồng hoàng tử William gì đó.
-Đồ điên.
Nghĩ mình là ai mà sánh với hoàng tử?
-Cô cứ cười như thế có phải tôi cũng thấy dễ chịu không?
Bộ tôi ko cười thì hắn khó chịu lắm chắc?
-Biết tôi tại sao lại quyết định yêu cô nhiều hơn Mai An không?
-Tại sao?
-Vì tôi yêu nụ cười của người tên Bảo An và thứ tình cảm chân thành mà cô dành cho những người ở trại trẻ.
-Thế chị tôi không thế à?
-Mai An khác, vì cô ấy luôn cười như thế, còn cô chưa bao giờ cười như thế khi ở bên cạnh tôi. Cô có thể hứa sẽ luôn dành cho tôi nụ cười đó không?
-Không.
-Sao?
-Tôi không thích.
-Sao không thích?
-Vì tôi không thích.
-Nhưng sao lại không thích chứ? Ko phải cô đã từng rất thích tôi sao? Còn tính tỏ tình với tôi cơ mà.
ACKK!!! +_+
100% con nhỏ Bảo Chi tiết lộ chuyện này, ngoài tôi và nó ra không còn một ai trên đời này biết về bí mật đó. Tôi thì điên gì mà nói với hắn chuyện đó, con nhỏ này, lần này thì là cái thẻ gì đây? >”-Đấy là chuyện của một năm trước.
-Thế chẳng lẽ giờ không còn thích chút nào, thậm chí bây giờ tôi nói yêu cô mà cô cũng không có chút gì?
-Ơ thực ra thì…
-Thì sao?
-Thấy anh…
-Thấy tôi sao?
-Thấy anh rất phiền. ^o^
Nhìn cái bộ mặt hắn là muốn lăn ra mà cười.
-Tôi đã nói là xử lí xong việc của mình tôi sẽ cho anh một câu trả lời khiến anh vui lòng. OK?
-Cuối tuần là xong phải không?
-Cũng không hẳn, còn chuyện làm ăn của công ty nữa, tôi cũng phải làm quen với công việc của một Tổng giám đốc cũng như CEO, làm CEO khó lắm đó, tôi lại chẳng có chút kinh nghiệm gì.
Tự nhiên thấy mình thật đáng yêu giống những lúc ở cạnh Bảo Chi. Không, tôi đang ở cạnh hắn, sao lại tỏ ra như thế?
-Tôi yêu cô lắm.
Một câu nói thật trẻ con hết đỗi.
……………