Tôi Thích Cô

Chương 7.2


Bạn đang đọc Tôi Thích Cô: Chương 7.2


-Nghe nói hai đứa tụi mày nắm tay nhau bùng học, bọn nó kêu cảnh đó đẹp như film Hàn, hay nhỉ? Thật tiếc lúc đó tao không ở đấy coi.
Đẹp gì cái vụ bùng học, vẻ vang lắm sao mà tụi nó đồn ầm lên chứ, đúng là trường học còn khủng khiếp hơn cả chục cái toà soạn và sinh viên thì khủng khiếp hơn cả trăm nhà báo phóng viên.
-Mà nè, mày đến nhà tao ở đi, cả cái biệt thự lớn mà chỉ có tao, bà quản gia và một đống giúp việc với cả vệ sĩ, mày mà đến thì tao đỡ buồn hơn chút.
-Sao lại đỡ buồn hơn chút? Bộ không có hắn buồn kinh lắm hả?
-Vớ vẩn, hắn là người yêu chị tao hai năm trước đấy.
-Hai năm trước tức là hồi lớp 12, oẩy, lớp 12 đã yêu chị mày ghê vậy rồi đó hả?
-Gì mà ghê?
-Thấy bảo vì yêu hắn quá mà chị mày bỏ nhà đi rồi tai nạn chết mà.
-Sao cái bọn nhà báo nhanh ghê dữ, tin từ hai năm trước cũng moi ra lận.
-Mấy tờ báo lá cải dự đoán giờ không còn ai phản đối việc giữa mày và hắn nhưng rồi mày cũng sẽ chết như chị mày thôi.
-Cái báo nào khốn kiếp dám rủa tao chết đấy hả?
-Đã nói là báo lá cải rồi mà.
-Lá cải hay hoa cải gì thì cũng đừng có phát ngôn bừa bãi thế chứ. Không biết là dạo này lời nói rất thiêng sao?
-Mày với hắn không vì chuyện của chị mày mà sao chứ?
-Chuyện gì là chuyện gì? Tao đã nói là sẽ nhất định không yêu hắn rồi mà.

-Giờ mày đâu cần tiền chi nữa, sao không chấp nhận hắn luôn cho rồi.
-Không, bảo không là không, mày không ép được mỡ tao nên mày tính ép duyên tao hoài đấy hả?
-Đồ cứng đầu, yêu thì cứ nói là yêu đi, nói dối chi ệt hả? Tao là bạn thân từ hồi nối khố với mày mà không biết mày nghĩ gì chắc.
-Khố chi mày? Mà mày là thấy bói chắc đâu mà đoán được tao nghĩ gì?
-Năm trước mày chẳng thích hắn đến độ suýt lao đầu đi tỏ tình với hắn còn gì.
-Điên khùng.
Tự nhiên nhắc chuyện từ thời tám oánh nào rồi, đúng là năm trước tôi có ngu có ý định đó thật, nhưng kể từ lúc ở thư viện tôi quay ra ghét hắn khủng hoảng luôn, giờ nghĩ sao nói đó là cớ để tôi vẫn còn thích hắn?
-Mày đúng là con mèo điên, lúc mỡ ở trên ngọn cây thì cứ lao đầu lên lấy, giờ mỡ ngay trước miệng thì lại chê ngán không thèm xơi.
-Ai điên đi ăn mỡ để mà béo phì hả?
-Hết nói nổi.
Lại đến lượt con nhỏ này nữa, hai người này, một người thì là bạn thân một người thì là…chẳng là gì cả, cứ luôn miệng nói hết nói nổi, nếu không phải hắn cứ lúc nào cũng nói thích tôi thì tôi lại nghĩ hắn và nhỏ Bảo Chi là bồ của nhau đấy.
-Chuyện thừa kế sao rồi?
-Mai tao mới tính, nhưng có vẻ cả hội đồng đang phản đối tao ghê lắm.
-Thì đúng rồi, mày chỉ là một con ranh vắt mũi chưa sạch lại đòi lên nắm quyền chỉ đạo bọn họ nghĩ sao mà họ không phản đối?
Tôi khoanh tay trước ngực nhìn nhỏ bạn thân. Nó nhìn lại tôi cười khì.
-Thì tao chỉ nói thế thôi.

-Bộ mày hết từ để dùng rồi hả?
-Thôi không nói nữa.
Đúng là đáng ghét, sao con nhỏ này lúc nào cũng thích châm chọc người khác thế nhỉ? Nó khen tôi lấy một câu thì trời sập chắc, cứ khen thử coi trời có sập nổi không.
Nhưng mà ý nó cũng đúng chỉ là lời lẽ của nó chua lảnh và đáng ghét thôi.
……………
Lại bọn chó săn vây xung quanh công ty Trúc Mai, Trúc Mai, công ty dành cho chị gái và tôi. Thấy thật tự hào. ^_^
May nhờ có vệ sĩ mà tôi thoát khỏi miệng lưỡi tò mò của bọn phóng viên, đúng là ngu mới đi làm nghề đó để bị người ta mắng cho. Nhắc tới lại bực đám báo lá cải, dám rủa tôi chết, tôi mà chết tôi giết tam tộc nhà đứa nào viết mấy bài nhăng nhít đó.
Bước đến phòng họp của hội đồng, tim tôi đập như trống dồn. Nói thật là tôi rất sợ, tuy họ không lột da xé xác tôi nhưng đảm bảo những lời họ nói cũng đủ để tôi có chết cũng không toàn thây mà trở về.
Ði cùng tôi là trợ lí thân tín nhất của ba tôi, một người con trai trẻ nhưng chắc cũng hơn tôi kha khá, trông anh chàng khá hiền lành với đôi mắt kiếng trên mắt. Nhìn như cục đất vậy.
-Tiểu thư Mai An…
-Tôi là Trúc Linh.
-Tôi xin lỗi, tiểu thư Trúc Linh, tôi nghĩ rằng khi vô trỏng cô sẽ cảm thấy rất căng thẳng và bức bối, nhưng cô hãy dùng lí lẽ và những suy nghĩ thực sự của mình để họ hiểu cô đủ khả năng để tiếp nhận cơ đồ của Tổng giám đốc quá cố, những trường hợp bất trắc nhất thì cô nên dùng biện pháp mạh.
-Biện pháp mạnh?
-Đó là…lớn tiếng một chút để họ thấy cô không hề dễ bị bắt nạt.

-OK.
Anh chàng này hay đấy, nếu không phải tôi đã luôn có hắn bám theo thì tôi thử làm quen với anh ta cũng được, nhìn kĩ thấy cũng không đến nỗi tồi, chỉ là sự thật hắn là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp. Khốn kiếp, sao trời lại phú cho hắn cái bản mặt cuốn hút chết người đó nhỉ? Tôi không tin cả đời này tôi không gặp nổi một người đẹp trai hơn hắn. Tôi thật dê trai quá chừng, đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này tôi còn nghĩ đến hắn rồi lại còn cả anh trợ lí hiền thục này nữa. Đúng là điên tỷ độ.
Cánh cửa phòng mở ra, đáng run sợ, đáng kinh hãi, cả một lố những ánh mắt dồn về phía tôi, ngay sau lố ánh mắt đó là thái độ chụm đầu thì thầm này nọ, giờ tôi mới biết hội đồng quản trị của Trúc Mai còn hơn hẳn cả hội đồng học sinh lắm điều nhiều chuyện. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Người xưa thật thông sư thái.
Tôi ngồi xuống ghế chính giữa dành cho chủ tịch hội đồng và cũng là Tổng giám đốc, chính là chỗ ngồi thân thuộc suốt bao nhiêu năm của ba tôi. Thấy thật ấm. Vị trí cao nhất chẳng ấm chứ sao. ^o^
Hẫu thuẫn sau lưng tôi là một đoàn vệ sĩ, và ngồi cạnh tôi là…
Các bạn nghĩ là ai? Là hắn.
Aaaaaaaaaa!
Mắc bẫy rồi, là anh trợ lí chứ ai. Nghĩ sao mà hắn có mặt ở đây chứ? ^o^
Trêu chọc người đọc là một thú vui không chỉ của tác giả mà còn là của chính nhân vật, nhất là với một kẻ mặt dày mày dạn như tôi. ^o^
Tôi chưa kịp làm gì hay nói gì thì tất cả mọi người trong hội đồng đã gằn mặt tôi.
-Chúng tôi không muốn nói nhiều, chúng tôi đều là những người đã góp rất nhiều công sức vào việc kinh doanh của công ty, chúng tôi không thể để một cô gái trẻ người non dạ như cô điều hành cả công ty được.
-Cô không có một chút kinh nghiệm gì về việc kinh doanh cả, cô lấy gì để duy trì hoạt động của công ty?
-Cô mới chỉ hai mươi tuổi, học còn chưa xong thì sao có thể quản lí công ty?
-Cổ phần của tất cả chúng tôi đủ để loại cô ra khỏi hội đồng quản trị.

Cả tấn muối đổ vô đầu tôi, họ hết nói nặng lời lại đến nói đểu, rồi xỉa xói tôi. Khi ba tôi chết rồi họ đổ đốn ra như thế đây, ba ơi ba hãy đội mồ mà dậy coi họ đối xử với ba và với con như thế nào đây. Nếu họ mà cứ thế này thì đúng là ba tôi sẽ đội mồ sống dậy và mẹ tôi vì thế cũng sẽ đội mồ lên theo.
Tôi không nói được gì, tôi thấy sợ cái thái độ gớm lạnh của họ, những ánh mắt như đầy thù hận. Bộ tôi lên nắm quyền thì mấy người sẽ chết sao phản ững dữ dội vậy?
-Tôi…

Tôi không nói lên lời, đừng nói là tôi sợ đến mức cấm khẩu luôn nhé. Trời ơi, không khéo họ khiến tôi tu lên mất. T______T
Quá đáng dám thông đồng với nhau ức hiếp một cô gái nhỏ bé đáng thương như tôi, một lũ người lớn tuổi cả rồi mà sao hẹp hòi nhỏ mọn thế không biết.
-Đừng sợ.
Bỗng có tiếng thì thầm bên tai tôi.
Tôi quay sang, cảm giác thật bình yên. Không lẽ lại là…
Là hắn còn ai vô đây nữa, nhưng sao hắn lại ở đây?
Hắn mặc đồ đen, là vệ sĩ cho tôi hả? Tên này đúng là lắm trò.
Nghe câu nói của hắn thấy thật cảm kích.
Hắn lại tiếp tục thì thầm bên tai tôi.
-Bộ mày dày hơn cả da bò thường ngày của cô giấu đâu rồi vậy?
CÁI GÌ???
>”Tôi điên lên bèn đứng dậy đập bàn và quát lớn.
-CÁC NGƯỜI LÀ AI MÀ DÁM NÓI TÔI THẾ HẢ? ĐỪNG TƯỞNG TÔI KHÔNG NÓI GÌ LÀ TÔI SỢ NHÉ!!! TÔI NÓI CHO CÁC NGƯỜI BIẾT, TÔI ĐỦ KHẢ NĂNG ĐỂ THAY BA TÔI TIẾP QUẢN CÁI CÔNG TY NÀY. AI PHẢN ĐỐI THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI KHÔNG BÁO TRƯỚC.
Lửa bắt đầu nguội dần. +_+
Tất cả đều nhìn tôi sợ hãi, cả hội đồng, cả anh trợ lí và tôi đoán chắc cả hắn và những vệ sĩ cũng đang mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.
Thật oanh liệt. =_=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.