Bạn đang đọc Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó: Chương 18
Mấy bữa nay nó có cảm giác ko hay . Hắn cũng kì lạ nữa . Cứ mỗi tối lên giường ngủ hắn luôn ôm nó ngủ . Làm thế nào hắn cũng ko chịu buông . Từ ngày nó được Lâm tỏ tình mọi chuyện ko hay đều xảy ra với nó . Sáng nay dậy trễ , nó là người vào lớp cuối cùng . Vừa bước vào lớp từ đâu trước mặt nó hàng ngàn cây kim dài khoảng 7 cm có thấm độc phóng về phía nó . Nó ném cái cặp xuống cuối lớp cho nhỏ . Từng lần , từng đợt né những cây kim . Uốn lên , vẹo xuống rất điêu luyện . Nó đã gần kiệt sức mà kim vẫn tiếp tục phóng ra từ một chỗ nào đó mà nó không tìm được . Cả lớp ngồi dưới xem nó múa võ . Cả đám thì quá quen với việc này nên cũng chẳng cần nhìn . Nhưng hắn vẫn luôn theo dõi nó né những cây kim vì hắn biết trong đầu nó vẫn chưa tập trung hết mức có thể . Đầu óc nó vẫn đang suy nghĩ về câu tỏ tình của Lâm . Hết cách nó buộc phải dùng tới kinh công nó đã lén học từ chú Huy qua lần chú mới từ Trung Quốc về . Nó bất chấp hậu quả từ anh nó . Vì anh nó ko muốn nó học kinh công . Vì khi học kinh công được rồi nó sẽ dùng cái kinh công đó phá làng , phá xóm . Hồi đó rãnh rỗi chưa có gì làm nên nó rất quậy vì lí do đó nên anh nó ko muốn nó học . Kì này nó đưa kinh công ra sử dụng trước lớp ai cũng nhìn . Mặc kệ , chứ ko lẽ giờ đứng chờ chết ? Đợt tiếp theo nó nhảy lên một cái bàn gần đó . Bước uyển chuyển trên những cây kim nó lần lượt đá những cây kim vào một chỗ nhất định . Đang chuẩn bị cho đợt tiếp theo thì chuông điện thoại nó reo lên . Lôi điện thoại ra xem . Thấy Lâm gọi nó phân vân ko biết có nên nghe hay ko thì những cây kim đã phóng ra gần tới nó mà nó ko biết . Hắn biết Lâm gọi nên nó mới ko tập trung . Lúc nó ngước đầu lên thì đã thấy những cây kim đã gần tới . Ko kịp phản ứng nó đứng chết trân ở đó .
– Mày chết chắc rồi con nhãi – một suy nghĩ độc ác hiện lên trong đầu của một người ngồi trong lớp
Keng , keng , keng .
– Cái gì ? Ko thể nào ! – người đó nghĩ rồi quay đầu về phía hắn cùng cả lớp
– Ơ – nó ngẩn mặt nhìn những cây kim bị rơi xuống đất
Thì ra là hắn dùng những cây kim khác chặn lại .
– Quan sát kĩ vào – hắn nói lạnh lùng
– Hả ? À , ờ – nó ngơ ra . Nhưng khi nghe hắn nói nó lấy lại được tinh thần
Đợt tiếp theo phóng ra . Nó lại tiếp tục né bằng tất cả võ nó có trong người . Sau vài lần né nó đã phát hiện .
– Thì ra là vậy . Cứ xong một đợt là sẽ nghỉ một phút . Mình sẽ lấy thời gian đó mà tìm cho ra cỗ máy phóng ra những cây kim này . Phải nhanh lên thôi , sắp hết sức rồi – nó vừa thở vừa phòng thủ
Nó tiếp tục né . Lướt mắt qua toàn lớp học . Nó đã nắm rõ mọi ngỏ ngách .
– Thấy rồi – nó khẽ nhếch môi cười
Đợt tiếp theo chuẩn bị phóng ra . Nó tập trung tinh thần
– Nè , ko biết có làm được hay ko . Nhưng hãy nhớ rằng nếu tôi mà có chết thì nhớ làm tang lễ đàng hoàng nhé . Quan tài phải đầy đủ tiện nghi giống resort 5 sao ấy . Anh hai nhớ chăm sóc cha mẹ đàng hoàng đó . Tụi mày phải sống thật hạnh phúc . Còn cái tên chết tiệt kia . Mi có nhiệm vụ nói với Lâm là : Tôi ko thể làm bạn gái cậu ấy được . Vì …tôi vẫn chưa biết người mà tôi yêu … là ai . Những cây kim này có độc tố thần kinh số 2 . Kì này hơi nguy hiểm cũng phải thử . À , M.Ân à tôi chưa có thua cô đâu . Cô nên nhớ , đừng có lên mặt nếu ko thì đừng trách tôi vì sao độc ác – nó nói xong rồi mỉm cười
– Mày / em nói gì vậy ? – hai nhỏ bạn của nó / anh đồng thanh hỏi
Vừa cười xong thì đợt tiếp theo phóng ra . Nó xoay người , chụp ngay cây kim phóng vào cỗ máy . Những cây kim khác cũng như vậy . Dần dần cỗ máy bị hư và dừng hẳn lại . Nó cứ tưởng cỗ máy đã dừng hẳn nên quay lưng bước đi trông dáng vẻ yếu ớt , mệt mỏi . Phụt , keng . Nó lầm , vẫn còn một cây phóng ra nhưng giờ nó ko còn sức để né nữa rồi . Độc tố đã dính vào cơ thể nó rồi . Bước tới chỗ ngồi nó mỉm cười nhìn hắn
– Cảm … ơn …anh ….đã …- nó nói với giọng kiệt sức . Chưa nói xong nó đã nhắm mắt ngã vào hắn . Hắn đứng dậy . Đưa nó lên xe phóng về nhà với 210 km/giờ . Hắn đưa nó vào phòng y tế . Kiếm huyệt chính của nó đập mạnh vào đó . Nó phun ra máu rồi ngất tiếp . Hắn cho nó uống thuốc giải độc . Độc này là do ba hắn tạo ra nên đương nhiên hắn biết cách trị . Sống hay chết tùy thuộc vào người bị dính chất độc . Hắn ngồi mà long cứ lo lắng ko yên . Còn nó thì cứ nằm đấy .
Trong tiềm thức của nó . Nó thấy mình đứng giữa một ko gian toàn là xác người . Nó đút tay vào túi quần đi thẳng về phía trước vì những cảnh này nó thấy rất nhiều nên chẳng có gì gọi là ghê gớm . Nó cứ đi , đi mãi mà vẫn ko tìm được lối ra . Đang đi thì nó thấy một dáng người cao ráo . Nó tiến lại gần . Người đó rất quen thuộc đối với nó .
– Nhất Nam ? Sao anh lại ở đây ? – nó hỏi
– Tôi ở đây là vì tôi yêu cô – hắn trả lời giọng dịu dàng mà trước đây chưa từng có
– Ko , Nhất Nam . Đừng bỏ tôi . – nó chạy theo hắn vì hắn nói xong thì chạy vụt đi
Nó bừng tỉnh . Nhìn xung quanh căn phòng toàn là một màu trắng xóa . Nhìn qua bên cạnh thì thấy hắn đang gục đầu xuống ngủ .
– Nè , dậy – nó lay người hắn
– Hạ Băng ? Có phải là cô ko ? – nó nắm hai vai nó hỏi
– Ko lẽ là ma , tên khùng – nó nhăn mặt chửi hắn
– Đúng là cô rồi , con heo lùn – hắn ôm nó vào lòng