Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó

Chương 18


Bạn đang đọc Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó: Chương 18


Mấy bữa nay nó có cảm giác ko hay . Hắn cũng kì lạ nữa . Cứ mỗi tối lên giường ngủ hắn luôn ôm nó ngủ . Làm thế nào hắn cũng ko chịu buông . Từ ngày nó được Lâm tỏ tình mọi chuyện ko hay đều xảy ra với nó . Sáng nay dậy trễ , nó là người vào lớp cuối cùng . Vừa bước vào lớp từ đâu trước mặt nó hàng ngàn cây kim dài khoảng 7 cm có thấm độc phóng về phía nó . Nó ném cái cặp xuống cuối lớp cho nhỏ . Từng lần , từng đợt né những cây kim . Uốn lên , vẹo xuống rất điêu luyện . Nó đã gần kiệt sức mà kim vẫn tiếp tục phóng ra từ một chỗ nào đó mà nó không tìm được . Cả lớp ngồi dưới xem nó múa võ . Cả đám thì quá quen với việc này nên cũng chẳng cần nhìn . Nhưng hắn vẫn luôn theo dõi nó né những cây kim vì hắn biết trong đầu nó vẫn chưa tập trung hết mức có thể . Đầu óc nó vẫn đang suy nghĩ về câu tỏ tình của Lâm . Hết cách nó buộc phải dùng tới kinh công nó đã lén học từ chú Huy qua lần chú mới từ Trung Quốc về . Nó bất chấp hậu quả từ anh nó . Vì anh nó ko muốn nó học kinh công . Vì khi học kinh công được rồi nó sẽ dùng cái kinh công đó phá làng , phá xóm . Hồi đó rãnh rỗi chưa có gì làm nên nó rất quậy vì lí do đó nên anh nó ko muốn nó học . Kì này nó đưa kinh công ra sử dụng trước lớp ai cũng nhìn . Mặc kệ , chứ ko lẽ giờ đứng chờ chết ? Đợt tiếp theo nó nhảy lên một cái bàn gần đó . Bước uyển chuyển trên những cây kim nó lần lượt đá những cây kim vào một chỗ nhất định . Đang chuẩn bị cho đợt tiếp theo thì chuông điện thoại nó reo lên . Lôi điện thoại ra xem . Thấy Lâm gọi nó phân vân ko biết có nên nghe hay ko thì những cây kim đã phóng ra gần tới nó mà nó ko biết . Hắn biết Lâm gọi nên nó mới ko tập trung . Lúc nó ngước đầu lên thì đã thấy những cây kim đã gần tới . Ko kịp phản ứng nó đứng chết trân ở đó .
– Mày chết chắc rồi con nhãi – một suy nghĩ độc ác hiện lên trong đầu của một người ngồi trong lớp
Keng , keng , keng .
– Cái gì ? Ko thể nào ! – người đó nghĩ rồi quay đầu về phía hắn cùng cả lớp
– Ơ – nó ngẩn mặt nhìn những cây kim bị rơi xuống đất

Thì ra là hắn dùng những cây kim khác chặn lại .
– Quan sát kĩ vào – hắn nói lạnh lùng
– Hả ? À , ờ – nó ngơ ra . Nhưng khi nghe hắn nói nó lấy lại được tinh thần
Đợt tiếp theo phóng ra . Nó lại tiếp tục né bằng tất cả võ nó có trong người . Sau vài lần né nó đã phát hiện .
– Thì ra là vậy . Cứ xong một đợt là sẽ nghỉ một phút . Mình sẽ lấy thời gian đó mà tìm cho ra cỗ máy phóng ra những cây kim này . Phải nhanh lên thôi , sắp hết sức rồi – nó vừa thở vừa phòng thủ
Nó tiếp tục né . Lướt mắt qua toàn lớp học . Nó đã nắm rõ mọi ngỏ ngách .
– Thấy rồi – nó khẽ nhếch môi cười
Đợt tiếp theo chuẩn bị phóng ra . Nó tập trung tinh thần
– Nè , ko biết có làm được hay ko . Nhưng hãy nhớ rằng nếu tôi mà có chết thì nhớ làm tang lễ đàng hoàng nhé . Quan tài phải đầy đủ tiện nghi giống resort 5 sao ấy . Anh hai nhớ chăm sóc cha mẹ đàng hoàng đó . Tụi mày phải sống thật hạnh phúc . Còn cái tên chết tiệt kia . Mi có nhiệm vụ nói với Lâm là : Tôi ko thể làm bạn gái cậu ấy được . Vì …tôi vẫn chưa biết người mà tôi yêu … là ai . Những cây kim này có độc tố thần kinh số 2 . Kì này hơi nguy hiểm cũng phải thử . À , M.Ân à tôi chưa có thua cô đâu . Cô nên nhớ , đừng có lên mặt nếu ko thì đừng trách tôi vì sao độc ác – nó nói xong rồi mỉm cười

– Mày / em nói gì vậy ? – hai nhỏ bạn của nó / anh đồng thanh hỏi
Vừa cười xong thì đợt tiếp theo phóng ra . Nó xoay người , chụp ngay cây kim phóng vào cỗ máy . Những cây kim khác cũng như vậy . Dần dần cỗ máy bị hư và dừng hẳn lại . Nó cứ tưởng cỗ máy đã dừng hẳn nên quay lưng bước đi trông dáng vẻ yếu ớt , mệt mỏi . Phụt , keng . Nó lầm , vẫn còn một cây phóng ra nhưng giờ nó ko còn sức để né nữa rồi . Độc tố đã dính vào cơ thể nó rồi . Bước tới chỗ ngồi nó mỉm cười nhìn hắn
– Cảm … ơn …anh ….đã …- nó nói với giọng kiệt sức . Chưa nói xong nó đã nhắm mắt ngã vào hắn . Hắn đứng dậy . Đưa nó lên xe phóng về nhà với 210 km/giờ . Hắn đưa nó vào phòng y tế . Kiếm huyệt chính của nó đập mạnh vào đó . Nó phun ra máu rồi ngất tiếp . Hắn cho nó uống thuốc giải độc . Độc này là do ba hắn tạo ra nên đương nhiên hắn biết cách trị . Sống hay chết tùy thuộc vào người bị dính chất độc . Hắn ngồi mà long cứ lo lắng ko yên . Còn nó thì cứ nằm đấy .
Trong tiềm thức của nó . Nó thấy mình đứng giữa một ko gian toàn là xác người . Nó đút tay vào túi quần đi thẳng về phía trước vì những cảnh này nó thấy rất nhiều nên chẳng có gì gọi là ghê gớm . Nó cứ đi , đi mãi mà vẫn ko tìm được lối ra . Đang đi thì nó thấy một dáng người cao ráo . Nó tiến lại gần . Người đó rất quen thuộc đối với nó .
– Nhất Nam ? Sao anh lại ở đây ? – nó hỏi
– Tôi ở đây là vì tôi yêu cô – hắn trả lời giọng dịu dàng mà trước đây chưa từng có
– Ko , Nhất Nam . Đừng bỏ tôi . – nó chạy theo hắn vì hắn nói xong thì chạy vụt đi

Nó bừng tỉnh . Nhìn xung quanh căn phòng toàn là một màu trắng xóa . Nhìn qua bên cạnh thì thấy hắn đang gục đầu xuống ngủ .
– Nè , dậy – nó lay người hắn
– Hạ Băng ? Có phải là cô ko ? – nó nắm hai vai nó hỏi
– Ko lẽ là ma , tên khùng – nó nhăn mặt chửi hắn
– Đúng là cô rồi , con heo lùn – hắn ôm nó vào lòng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.