Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó

Chương 17


Bạn đang đọc Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó: Chương 17


Sáng đang ngủ . Mỗi đứa một phòng tụi nó bỗng nhiên bật dậy . Một cảm giác xui xẻo đang dâng lên trong lòng tụi nó . Nó nhanh chân chạy xuống nhà xem lịch . Hai nhỏ bạn của nó cũng xuống xem cùng nó .
– AAAAAAAAAA , KO THỂ NÀO – tụi nó la lên sau khi xem
– Có chuyện gì mà mấy người la lối um sùm vào sáng sớm vậy ? – Nhân bước xuống cầu thang cùng hắn và anh hỏi
– HÔM NAY LÀ VALENTINE – tụi nó la thêm lần nữa
Nghe tới đây anh và Nhân té lộn cổ . Hắn thì chỉ nhíu mày nhăn mặt . Thay đồ , chuẩn bị xong cả đám xuất phát đi học . Vừa bước vào cổng trường đã thấy nam nữ đứng đầy sân
– Haizz , nhìn hoài mù mắt – suy nghĩ của cả đám khi bước vào cổng trường
– HẠ BĂNG , XIN EM HÃY NHẬN SÔCÔLA CỦA CHÚNG ANH – nhóm Fan We Love Hạ Băng đồng thanh nói . Bắt đầu từ câu nói đó , cả đám bị vây quanh . Những câu nói mà cả đám cho là mắc ói , sến súa xuất hiện . Cả đám bực quá mà ko làm gì được . Cuối cùng ko chịu nỗi .
– IM HẾT – cả đám đồng thanh hét lên
– BỰC BỘI – hắn mở đầu với một câu nói lạnh lùng
– CHƯỚNG MẮT – nó tiếp lời bằng một giọng nói giống hắn
– NÓNG NỰC – anh nhăn mặt nói
– RÃNH RỖI – nhỏ nói tiếp
– ỒN ÀO – Nhân quay mặt sang chỗ khác nói giọng lạnh băng
– KHÓ CHỊU – Ân chốt lại cho cả đám

Sau khi nghe cả đám hét , toàn trường im thin thít
– Vậy mấy anh chị có người yêu chưa ? – một cậu nhóc lớp ba bị lạc vào trường ngây thơ hỏi
– Ơ , nhóc ? – nó và hắn quay về nơi phát ra giọng nói
– Em hỏi mấy anh chị có người yêu chưa ? – cậu nhóc lặp lại lần nữa
– Sao nhóc ở đây ? Chị nhớ nhóc quá – nó chạy lại ôm thằng nhóc trước mặt mọi người
– Á , đau em – nhóc nhăn mặt nói
– Hì , chị xin lỗi – nó cười
– Sao lại ở đây ? – hắn tỏa ra một luồng sát khí ko hề nhỏ
– Em đi lạc – nhóc ngây thơ trả lời , ko tỏ vẻ gì gọi là sợ luồng sát khí từ người hắn
– Nói lại – hắn lạnh giọng nói
– Tại em nhớ hôm nay chắc chắn hai sẽ gặp rắc rối nên mới trốn học tới đây – nhóc vừa nói vừa gãi đầu
– Em quen anh này hả ? – nó hỏi
– Umk , anh ấy là anh hai em . Ảnh Lí Nhất Nam thì em là Lí Nhất Huy – nhóc vừa nói vừa chỉ vào hắn
– Sao em quen con heo lùn này ? – hắn cố tình đụng chạm nó

– Hứ , tôi lùn tôi mập kệ tôi – nó liếc xéo hắn
– 2 năm về trước , khi hai lên máy bay đi Australia em ko nỡ xa hai nên ngồi khóc một mình ở đó . Chị Băng lại hỏi sao em khóc . Em kể hết mọi chuyện ra cho chỉ nghe rồi chỉ nói chỉ cũng có hoàn cảnh giống em nên dẫn em đi ăn kem . Chỉ ăn nhìu ghê luôn . Sau đó em nhận chỉ làm chị hai . 1 tháng sau pama dẫn em qua Mỹ . Em và chỉ ko gặp nhau giờ gặp lại – nhóc tuôn một lèo
– Em là em trai của Nam gọi Nam là anh hai mà em còn gọi con Băng là chị hai là em muốn con Băng làm vợ … – nhỏ nói tới cuối thì im bặt vì nó đang nhìn nhỏ với một con mắt rất ư là “ dịu dàng ” .
– Vợ ai ? – nó hỏi nhỏ
– Vợ của chồng mày – Ân giải vây cho nhỏ
– Hừ , coi chừng đấy – nó nói
– Vậy mấy bạn nói đi , mấy bạn có người yêu chưa mà ko nhận sôcôla của tụi này ? – một nam sinh nói
– Đúng rồi , nói đi – nữ sinh nói
– Người yêu của tụi này á hả ? Đây nè – tụi nó nhắm mắt chỉ vào người con trai kế bên mình
– Người yêu của tôi – tụi hắn đút tay vào túi quần nói
– HẢ ? MẤT NGƯỜI ĐẸP – nam sinh đồng thanh
– TRỜI HOÀNG TỬ CỦA LÒNG EM – nữ sinh la lên
Nói rồi cả đám xách thêm nhóc chạy lên lớp . Vừa ngồi vào ghế . Nó đã thấy nhóm Fan We Love Hạ Băng đi tới chỗ nó . Nó thở dài
– Chắc chết quá – nó nghĩ

– Hạ Băng , nếu cô có người yêu thì tôi ko làm phiền cô nữa . Mục đích của bọn tôi là theo đuổi cô và mong cô hạnh phúc nhưng tôi thấy cô đã hạnh phúc khi ở bên người mình yêu . Chúng tôi sẽ giải tán nhóm Fan . – Vinh nói rồi quay sang hắn – Xin anh hãy bảo vệ và làm cho cô ấy hạnh phúc . Tạm biệt – nói rồi Vinh quay lưng bước đi
– Nè Vinh – nó nói với Vinh
– Hử ? – Vinh quay lưng lại
– Cảm ơn – nó nói
– Cô hãy nhớ mặc dù bọn tôi đã giải tán nhưng luôn sẵn sàng hi sinh để bảo vệ cô và làm cô hạnh phúc . Chúng tôi luôn ở bên cô – Vinh tiến lại gần nói nhỏ vào tai nó rồi bước đi . Hắn nghe thấy hết những lời nói của Vinh . Hắn cảm thấy hơi khó chịu trong người . Nó khẽ mỉm cười rồi lăn ra ngủ vì đây là tiết giữa . Nhưng lại là cái môn văn . Cái môn mà nó cho là sến súa , buồn ngủ nhưng nó vẫn học giỏi môn này . Cả đám cũng lăn ra ngủ . Đang ngủ thì cả đám bỗng thức giấc vì tiếng nói của nhóc
– XIN CHÀO CÁC ANH , CÁC CHỊ , CÁC CÔ , CÁC THẦY VÀ TOÀN BỘ NHỮNG NGƯỜI CÓ MẶT Ở ĐÂY . EM LÀ NGƯỜI THAY MẶT CÔ HIỆU TRƯỞNG THÔNG BÁO CHO TOÀN TRƯỜNG LÀ : VÌ THỜI GIAN QUA DO SỬA PHÒNG THÍ NGHIỆM DO CHỊ HẠ BĂNG CẦM ĐẦU LÀM NỔ NÊN KO TỔ CHỨC VALENTINE ĐƯỢC . CHO NÊN TỐI NAY LÚC 6 GIỜ TOÀN TRƯỜNG TẬP TRUNG Ở SÂN DỰ VALENTINE AI KO TỚI SẼ KỈ LUẬT . ANH NHẤT NAM , ANH THÁI NHÂN , ANH HẠ THIÊN , CHỊ HẠ BĂNG , CHỊ KHẢ ÁI VÀ CHỊ KIỀU ÂN KO ĐI SẼ ĐƯỢC TRUYỀN TIN TỚI BA MẸ VÀ LẤY TẤT CẢ CHÌA KHÓA XE HƠI , MÔTÔ TRONG VÒNG 3 THÁNG . ĐẶC BIỆT ANH NHẤT NAM . ANH MÀ KO ĐI LÀ EM SẼ CHO NGƯỜI YÊU CỦA ANH MÀ ANH NÓI HỒI SÁNG ĐI NGỦ CHUNG VỚI ANH KHÁC . NỮ MẶC VÁY , NAM QUẦN TAY ÁO SƠ MI . XIN HẾT – nhóc nói hăm dọa có , ranh ma có .
– WHAT ? – nó la lên khi nghe nhóc thông báo
Đi thì đi nhưng ko thể nào bắt nó mặc váy vì váy đâu mà mặc ? Từ nhỏ tới giờ đi tiếp khách với ba mẹ nó toàn mặc đồ bộ . Đi giày cao gót nó ko nói còn đằng này bắt nó mặc váy . Nó ghét nhất là mặc váy vì khi mặc phải đi đứng ý tứ , nhẹ nhàng rất bực bội . Bây giờ ép nó mặc váy thì làm sao mặc . Hắn nhìn nó thì biết ngay nó ko có váy để mặc vì hắn đã từng xem qua một lần tủ đồ của nó . Toàn là áo thun , áo sơ mi , áo xách nách , áo sơ mi buộc nơ hở bụng , quần đùi , quần dài và quần bó . Ko có một cái váy . Hắn bỗng khẽ nhếch môi cười rồi đứng dậy kéo nó ra ngoài . Bà cô đứng trên bục trố mắt ra nhìn mà ko dám làm gì .
– Nè , đi đâu vậy ? – nó nhăn mặt hỏi
– Đi chuẩn bị – hắn vẫn cứ kéo nó đi . Tới gara ném nó vào xe , phóng đi . Hắn dẫn nó tới Trung Tâm Thương Mại B.I thuộc chủ quyền của hắn . Nó nhìn tòa nhà lớn hơn cái Trung Tâm Thương Mại L.K của nó . Hắn kéo nó vào . Giao nó ấy chị nhân viên hắn phán một câu lạnh lùng :
– Chuẩn bị dự tiệc Valentine
Chờ hắn nói xong nó mới hiểu ra . Trong khi mấy chị nhân viện định kéo nó vào phòng trang điểm và thay đồ nó chạy lại kéo tay hắn nói giọng tủi thân :
– Anh nỡ cho tôi mặc váy sao ? Ko chịu đâu , anh tha cho tôi đi – nó vừa nói vừa chu mỏ
– Hợp đồng , ko cãi – hắn đưa cho nó một câu làm nó suy sụp tinh thần
– KO , BUÔNG TÔI RA . TÔI KO MUỐN MẶC VÁY – nó la lên khi mấy chị nhân viên lôi nó vào phòng chuẩn bị và trang điểm . Trong lúc chờ nó chuẩn bị hắn cũng đi chuẩn bị . Nó bước ra hắn đã chờ sẵn ở đó . Bước lại gần hắn nó mới nhìn kĩ . Hắn có một đôi mắt màu hổ phách rất đẹp . Hắn diện một cái quần jeans màu xanh đậm . Cái áo thun màu trắng có chữ handsome màu đen . Bên ngoài cái áo thun hắn còn khoác vào cái áo sơ mi sọc caro màu đỏ đen . Còn có đôi giày bata hiệu Nike Jordan màu đỏ trông rất phá cách . Tóc hắn được vuốt thêm một ít keo . Còn nó thì cái váy ko có ống tay dài ngang đầu gối màu đen . Ở mép váy có viền ren màu trắng . Hai bên eo có hai cái nơ màu trắng . Đôi giày cao gót màu đen nốt . Mái tóc nó được xõa tự nhiên . Ở phần đuôi tóc được uốn cụp vào trong . Mặt nó được các chị nhân viên cho trang điểm nhẹ . Lúc nó bước ra hắn có đơ đơ ngơ ngơ một chút nhưng thu lại liền còn nó thì cứ ngắm hắn mãi .
– Đi , tôi biết tôi đẹp rồi – hắn kéo tay nó lên xe để tới trường dự lễ Valentine
– Hứ – nó chu mỏ

Tới cổng bao con mắt đều hướng về nó và hắn . Chỉ trong chốc lát nó và hắn hoàn toàn bị vây kín .
– Hạ Băng có khác – Vinh từ đâu bước tới nói
– Cảm ơn , thay đổi hẳn nhỉ ? Công tử ? – nó bất ngờ trước sự thay đổi của Vinh nhưng vẫn giữ được bình tĩnh
– Quá khen – Vinh nói rồi đi mất
Nhìn một hồi nó cũng thấy đám nó đang đứng ở quầy thực phẩm . Thật tình mà nói hôm nay hai con nhỏ bạn của nó rất đẹp . Hai hoàng tử của hai con nhỏ đó cũng rất bảnh . Tiệc tàn đang định đi ra về thì có một cô cái ăn mặc thiếu vải đụng phải vào nó làm nó té . Nó nhanh mắt nhận ra đó là M.Ân . Vì chỉ có cô ta và đám bạn của cô ta mới ăn mặc hở hang như vậy . Nó phủi váy đứng dậy thì nhận được một tin nhắn : “ Ra sân sau gặp một chút nhé . Mình về rồi . Lâm ” Thấy vậy nó vui mừng chạy ra sân sau đã thấy Lâm đứng sẵn ở đó . Nó nhác thấy bóng Lâm thì vui mừng tiến lại .
– Chào Lâm về sớm hơn Băng tưởng đó – nó đập vào vai Lâm
– Phải về chứ – Lâm trả lời
– Mà kêu Băng ra đây có chuyện gì vậy ? – nó ngây ngô hỏi
– Lâm …Lâm …- Lâm nhắm mắt cố gắng nói ra
– Lâm làm sao ? – nó vẫn bình tĩnh
– Lâm yêu Băng . Làm bạn gái Lâm được ko ? – Lâm cố gắng nói đến cuối cùng . Nói đến đây trong tim ai ở gần đó khẽ nhói đau
Nó bây giờ thì đôi mắt nó đã to nay còn to hơn . Nó quá ngạc nhiên . Từ trước giờ nó vẫn luôn nghĩ tình cảm của Lâm đối với nó chỉ là tình cảm bạn bè . Nó ko ngờ Lâm lại yêu nó .
– Băng …yêu Nhất Nam ? – Lâm hỏi nó chứa chan sự hi vọng
– Băng …Băng ko biết – nó trả lời mà trong lòng vẫn rối như tơ vò
Nghe nó trả lời Lâm bỗng thoáng buồn . Quen với nó được mấy năm nên Lâm hiểu rõ tính nó . Yêu thì nói yêu . Ko yêu thì nói ko yêu . Còn đằng này thì ko biết . Nhưng Lâm quyết ko bỏ cuộc .
– Vậy Băng suy nghĩ đi , Lâm về đây – Lâm nói rồi đi mất . Chỉ còn mình nó đứng đó . Hắn nãy giờ ở trên cây đã nghe hết mọi việc . Tim hắn bỗng nhói đau . Nó cứ bước tới một nơi vô xác định . Tới khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở khu cỏ bữa trước . Nó cảm thấy nơi đây làm cho nó cảm thấy rất dễ chịu . Hắn đi theo nó . Nhìn hoàng hôn đang buông xuống lòng nó chợt nhớ tới hắn . Đứng dậy quay ra đằng sau đã thấy hắn đã đứng đó . Nó ko muốn cho hắn biết chuyện vừa xảy ra . Hai con người cứ ngồi đó ngắm hoàng hôn . Mỗi người một suy nghĩ .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.