Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó

Chương 12


Bạn đang đọc Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó: Chương 12


Tối nó nằm ngủ ko được cứ trằn trọc mãi . Thường thường , vừa leo lên giường chưa đầy 3 giây là hồn nó đã chu du khắp nơi mà hôm nay 11 giờ rồi mắt nó vẫn mở thao láo . Nó liền đi ra ban công hóng gió . Những cơn gió nhè nhẹ thổi vào mái tóc màu xanh lam nhạt óng ả của nó . Ngước mặt lên trời , thình như hôm nay trời nhiều sao hơn mọi ngày .
– Ko ngủ được ? – hắn bất ngờ đứng kế bên nó mở miệng hỏi ấm áp nhưng ko thiếu phần lạnh lùng
– Umk , tối nay tự nhiên ko ngủ được – nó ko bất ngờ trước sự có mặt của hắn mà còn trả lời dịu dàng
Sau khi nghe nó trả lời thì hắn ko hỏi nữa mà ngước mặt lên trời ngắm sao giống nó . Từng làn gió nhẹ cứ thổi qua mặt nó và hắn . Bỗng nhiên nó chỉ tay lên trời và la lên :
– A , sao băng – nó mỉm cười nói
– Umk – hắn lạnh lùng trả lời
– Nếu có thể , khi nào có mưa sao băng anh có thể ngắm cùng tôi ko ? – nó hỏi

– Umk – hắn bỗng nhiên thốt ra từ đó
– Hứa đi – nó đưa ngón út ra trước mặt hắn
– Hứa – hắn cũng đưa ngón út nghéo vào ngón út của nó
Một ngôi sao băng bay qua làm cho bầu trời màn đêm như có một đường rạch vàng chói mà lung linh huyền ảo . Rồi từng ngôi sao băng cứ lần lượt lướt qua trên bầu trời . Nó và hắn đứng ngắm say sưa . Khi trận mưa sao băng kết thúc . Hắn nhìn qua nó , nó đã ngủ từ lúc nào . Hắn khẽ nhếch môi cười rồi bế nó vào phòng ngủ . Trong lúc nó được hắn bế về phòng , nó có một cảm giác rất lạ . Một cảm giác ấm áp lạ thường . Một cảm giác như ko muốn làm nó đau . Vào phòng hắn đặt nó lên giường và đắp chăn cho nó rồi nằm ngủ . Sáng sớm , 10 giờ nó thức dậy , vươn vai ngáp một cái . Đi xuống nhà định mở tủ lạnh thì thấy tờ giấy mà 2 nhỏ bạn nó để lại “ Tụi tao đi có việc , có thể tối tụi tao mới về có Nam ở nhà với mày ày đỡ buồn ấy , tao nói Nam đi chung nhưng ko được . Đồ ăn tao để trên bàn ” . Nó đọc xong tờ giấy thì nhìn ra bàn , quả thật có đồ ăn trên đó . Nó ngồi vào bàn ăn một cách ngon lành . Hắn từ trên lầu đi xuống thấy vậy liền lắc đầu thở dài . Nó sau khi ăn xong , nó nhận được một tin nhắn từ mẹ nó “ Ayame , bây giờ mẹ phải qua bên Mỹ để giải quyết một số việc . Mẹ đã nghe thím con nói là trong 2 ngày nữa con sẽ đi tham gia hoạt động do nhà trường tổ chức nên mẹ sẽ làm đồ ăn để trong tủ lạnh của nhà . Màu trắng của con , màu xanh của anh con . Nhưng trong lúc mẹ đi con đừng đánh nhau bất kể trong trường hay bất kì nơi đâu . Chào con ! Làm ko đúng là mẹ tịch thu chìa khóa xe hơi và môtô ” . Sau khi đọc xong tin nhắn . Một tin nhắn có cả dặn dò lẫn hăm dọa . Nó đứng dậy đi ra ngoài hóng gió . Hắn biết nó đi . Hồi đầu định ko đi nhưng khi nó vừa bước ra khỏi nhà hắn cảm thấy ko yên tâm , mà hắn nghĩ nó có võ mà lo cái gì . Nhưng chợt nhớ tới những dòng tin nhắn của mẹ nó . Hắn buộc phải lén đi theo nó . Nó tới một ngọn đồi . Xung quanh toàn là hoa cỏ . Nằm ngả lưng xuống tận hưởng những cảm giác mà thiên nhiên ban tặng thì có một đám người che hết gió . Nó biết có chuyện ko hay liền làm mặt lạnh rồi đứng dậy . Nó định kiếm thằng nào mà nó thấy ghét nhất trong đám này đá ột phát thì chợt nhớ tới lời mẹ nó dặn liền đứng im . Mấy tên đó được thế cứ thi nhau chọc điên nó . Chịu hết nỗi nó phán một câu lạnh lùng :
– Mấy tên khốn các người im hết đi – nó hét lên
Một tên thấy nó nói vậy liền đá vào chân nó làm nó bị bong gân rồi nói :
– Mày là cái thá gì ? – tên đó hất mặt lên nói
Nó sờ tay lên cổ “ Chết , quên mang theo sợi dây chuyền ” . Hắn nghe điện thoại xong thấy cảnh đó thì chạy lại nói lạnh lùng :
– Đi ra – hắn quát lạnh lùng
– Mày là thằng nào ? – vẫn tên hồi nãy hất mặt lên nói
Hắn đưa huy hiệu ra . Tên đó xanh mặt bỏ chạy cùng với đám đồng bọn . Hắn mới nhìn xuống nó , hỏi :
– Đi được ko ? – hắn hỏi
– Ko , bị bong gân rồi – nó chu mỏ ra trả lời

– Lên – hắn cúi xuống quay lưng ra cho nó leo lên . Nó ngạc nhiên hết mức nhưng rồi cũng leo lên . Trên tấm lưng rộng lớn của hắn nó như được bảo vệ và che chở . Một cảm giác ấm áp , vui sướng lạ lùng xẹt ngang qua người nó . Về tới nhà , hắn gọi hoài mà nó ko xuống thì mới biết nó đã ngủ từ tám đời liền đi thêm vài vòng ở công viên nữa rồi mới về nhà . Khi về tới nhà lần thứ 2 cũng là lúc nó ngủ dậy . Đi vào nhà với cái chân cà nhắc . Hai con nhỏ bạn của nó thấy vậy liền nhảy bổ vào nó hỏi :
– Mày bị sao thế ? – nhỏ nhíu mày lo lắng hỏi
– Cái chân sao cà nhắc rồi ? – Ân cũng giống y chang nhỏ cũng nhíu mày hỏi
– À , ko sao chỉ bị bong gân thôi , 2 ngày là hết ấy mà – nó mỉm cười rồi đi lên phòng
– AAAAAAAAAA – nó bỗng nhiên la lên
Hắn phản ứng nhanh nhất chạy lại chỗ nó nằm ôm đất mẹ nói :
– Chân vậy lên được ko ? – hắn hỏi lạnh lùng nhưng ấm áp
– Chắc ko , hì hì – nó cười cho qua
– Lên – hắn đưa lưng mình ra
– Umk – nó leo lên lưng hắn trước bao con mắt ngạc nhiên của cả đám

Sau khi hắn và nó đã lên phòng , cả đám xúm lại hội ý :
– Trước giờ thằng Nam ko bao giờ để ột người con gái đụng vào người dù là một cái móng tay trừ mẹ nó – anh nói
– Trước giờ con Băng ko bao giờ để ột người con trai đụng vào nó dù chỉ là một sợi tóc trừ Thiên với ba nó – Ân nói tiếp cho anh
– Trước giờ thằng Nam ko bao giờ chịu ở nhà một mình với một đứa con gái trừ mẹ nó – Nhân tiếp lời Ân
– Trước giờ con Băng ko bao giờ đi ra ngoài với một đứa con trai trừ ba nó và Thiên – nhỏ nói
Và cứ một lèo “ Trước giờ …. ko bao giờ ….. trừ ….. ” tới tối mới giải tán đi ngủ
Còn nó thì vẫn nằm suy nghĩ về cảm giác tối hôm qua và khi được hắn cõng . Trước giờ nó chưa từng có cảm giác này với ai kể cả người đó


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.