Bạn đang đọc Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền – Chương 58: Ngoại Truyện 3
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Sầm Thanh không có thay đổi gì lớn.
Không giống với cuộc sống sau khi kết hôn theo quy luật lại không thú vị mà cô tưởng tượng lúc trước, cuộc sống sau khi kết hôn của cô ngược lại càng tự do hơn trước đây, chạy khắp nơi trên cả nước.
Tháng sáu sau khi hôn lễ kết thúc Đoàn Sinh Hòa trở về Hòa Duyệt, trở về cuộc sống đi sớm về muộn, ba ngày bay một lần.
Thường ngày Đoàn Sinh Hòa đến công ty Sầm Thanh bèn tìm một nơi suy nghĩ kịch bản, hoặc là ở tiệm cà phê hoặc là ở văn phòng của tổng giám đốc Hòa Duyệt.
Đợi khi Đoàn Sinh Hòa đến nơi khác đi công tác, trên cơ bản sẽ đóng gói Sầm Thanh dẫn cô theo cùng.
Sầm Thanh cũng vui vẻ cùng anh chạy khắp nơi, kéo theo va ly hành lý cũng chẳng phiền toái, coi như đổi chỗ viết kịch bản.
Cô thỉnh thoảng ghét bỏ cái bàn của khách sạn không thoải mái, thế là trực tiếp gửi tin nhắn cho Trần Hoài bảo anh ta kéo khách sạn này vào sổ đen.
Tháng mười một, liên hoan phim quốc tế khai mạc ở thành phố B, Đoàn Sinh Hòa được mời qua tham dự hội thảo ngành công nghiệp.
Sầm Thanh vốn sợ lạnh không muốn đi cùng, nhưng một câu “Có muốn ngắm tuyết ở phía Bắc” của anh đã lừa Sầm Thanh ngoan ngoãn lên máy bay.
“Em có chỗ nào muốn đi chơi không?” Xuống máy bay, Đoàn Sinh Hòa tiện tay cầm tấm bản đồ hướng dẫn du lịch ở sân bay lật xem.
Bản đồ du lịch vẽ tay, trên đó đánh dấu tuyến đường du lịch tốt nhất.
Sầm Thanh liếc mắt nhìn, chỉ vài địa điểm thắng cảnh: “Anh có rảnh đi cùng em không?”
Đoàn Sinh Hòa lắc đầu, hành trình lần này sắp đặt khá kín, ban ngày gần như không có thời gian.
Sầm Thanh nói: “Được thôi, vậy em chụp ảnh cho anh xem.”
Dưới tình hình chung, khi Đoàn Sinh Hòa đi công tác anh đều không thể dành ra thời gian ở bên cô.
Đều là Trần Hoài đưa Sầm Thanh đi, sau đó hẹn thời gian đi đón cô.
Ngày hôm sau cũng không ngoại lệ, Sầm Thanh một mình ăn vịt nướng xong thì đi bộ tới bên ngoài trung tâm mua sắm mua hai cốc trà sữa, cô đi về phía địa điểm đã hẹn với Trần Hoài.
Trần Hoài thấy cô xách túi lớn túi nhỏ trong tay vội vàng xuống xe tới đón, Sầm Thanh đưa cốc trà sữa khác trong tay cho anh ta: “Anh Trần, cho anh này.”
“Cảm ơn bà chủ.” Trần Hoài giúp cô mở ra cửa xe hàng ghế sau, anh ta lướt thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Sinh Hòa, bàn tay cầm trà sữa bất giác run rẩy.
Sầm Thanh thấy Đoàn Sinh Hòa ngồi ở hàng ghế sau cũng sửng sốt, cô hỏi: “Chẳng phải anh đang họp sao?”
“Xong sớm.” Đoàn Sinh Hòa trả lời thản nhiên, anh làm như vô tình liếc thấy cốc trà sữa trong tay cô bèn hỏi, “Ngon không?”
“Cũng được.” Sầm Thanh lại hút một ngụm, cô vừa nhìn ra cửa sổ vừa nhai trân châu.
Xe chạy chừng năm phút thì bọn họ gặp đèn đỏ dừng nửa phút.
Sầm Thanh chỉ vào trà sữa nằm trên khay đựng nước: “Anh Trần, anh thừa dịp còn nóng uống đi, lát nữa nguội đó.”
Trần Hoài đáp lại, mới vừa cầm ống hút lên định cắm vào thì đột nhiên nghe được âm thanh của Đoàn Sinh Hòa ở phía sau: “Tập trung nhìn đường.”
Anh ta run rẩy, lập tức đặt trà sữa về chỗ cũ, sau đó anh ta quay đầu tươi cười với Sầm Thanh: “Tôi về rồi uống.”
Xe chạy đến cửa khách sạn, Trần Hoài thấy Đoàn Sinh Hòa đi xa mới hút một ngụm trà sữa mà mình thèm uống trên đường đi.
Cho đến khi nhân viên khách sạn đi qua thúc giục Trần Hoài lái xe, anh ta mới vội vàng bỏ xuống.
Mãi đến khi trở về phòng Sầm Thanh mới nhận thấy Đoàn Sinh Hòa không ổn, trước đây trở về phòng anh rửa tay xong thì sẽ đến ôm cô trước, mà hôm nay anh rửa tay xong thì lại nhìn máy tính.
“Anh sao vậy? Cuộc họp không thuận lợi à?” Sầm Thanh da mặt dày tiến đến bên cạnh anh.
Đoàn Sinh Hòa không đáp lại, anh nhìn chằm chằm Word trống không xuất thần.
Cứ cảm thấy vì cốc trà sữa ghen với trợ lý của mình thật là quá ấu trĩ, nhưng anh lại không nuốt xuống được.
Anh khép lại máy tính, quay đầu qua: “Cho anh nếm thử.”
Sầm Thanh hơi ngớ ra, sau đó nhận ra anh đang nói tới trà sữa trong tay mình, cô đưa ống hút tới bên miệng Đoàn Sinh Hòa, than thở: “Anh cũng không phải chưa bao giờ uống thứ này…ưm.”
Nói còn chưa hết, Đoàn Sinh Hòa đẩy ra cốc trà sữa trong tay cô, cúi đầu hôn cô.
Trong lúc bối rối, Sầm Thanh chỉ kịp nuốt xuống trân châu chưa nhai nát, thiếu chút nữa bị sặc.
Đoàn Sinh Hòa chỉ nếm thử rồi nhanh chóng buông cô ra, anh liếc nhìn cốc trà sữa rồi cuối cùng ánh mắt dừng trên bờ môi của Sầm Thanh.
“Toàn bộ đường?” Anh hỏi.
Sầm Thanh còn chưa phản ứng lại, cô mơ hồ nhìn thoáng qua giấy dán trên cốc trà sữa: “Năm phần đường.”
Đoàn Sinh Hòa nhướng mày, cười nói: “Anh nếm được giống như toàn bộ đường.”
Anh hôn xong thì ôm máy tính vào phòng trong mở họp qua video, để lại một mình Sầm Thanh trong phòng khách vuốt ve khóe môi.
Sầm Thanh suy nghĩ lý do bất thường của tổng giám đốc Đoàn, hôm sau cô đặc biệt mua một cốc trà sữa ở dưới lầu trước khi anh trở về, trà sữa toàn bộ đường.
Cô bưng trà sữa như dâng vật quý cho Đoàn Sinh Hòa, vốn muốn nhìn biểu cảm ngọt ngào của anh, nào ngờ cuối cùng trà sữa đều nằm trong bụng cô…
Lại là một ngày mưu mẹo thất bại.
—
“Bên em” hoàn thiện trước năm mới, cuối tháng một cả đoàn phim tới thành phố K tham gia hoạt động tuyên truyền.
Đoàn Sinh Hòa đến muộn một ngày so với cả đoàn, anh cầm thẻ phòng đoàn phim đưa cho tiến vào nhìn, phòng đơn lớn, bên trong trống trơn, không người cũng không hành lý.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Sầm Thanh, lại nhận được tin cô và anh không ở chung phòng.
Đêm đó Đoàn Sinh Hòa gõ cửa bị từ chối.
Sầm Thanh đang ngồi xổm trong phòng uống thức uống lạnh, nói gì cũng không dám để Đoàn Sinh Hòa vào phòng.
Tối hôm sau Sầm Thanh bay về thành phố M trước, đoàn phim mới khởi quay xảy ra chút vấn đề, cô tạm thời bay về xử lý.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Sầm Thanh mơ màng mở mắt ra, cô thấy trên di động có hai cuộc gọi nhỡ từ thành phố K nên gọi lại.
“Chào cô Sầm, sáng nay khi nhân viên quét dọn phòng 8602 thì phát hiện đồ cô bỏ quên, xin hỏi có cần chuyển phát nhanh về cho cô không?”
Sầm Thanh dụi mắt, cô tìm số phòng của Đoàn Sinh Hòa trong wechat: “Không cần, làm phiền cô giúp tôi giao cho phòng 8609, họ Đoàn.”
Cúp máy, Sầm Thanh nằm xuống ngủ tiếp.
Buổi trưa cô bị di động rung liên tục đánh thức, Sầm Thanh đè nén bực bội ngồi dậy, là Đoàn Sinh Hòa gửi tin nhắn qua.
Đoàn Sinh Hòa: [*hình ảnh*]
Sầm Thanh chẳng hiểu gì nhìn hình ảnh của đồ dùng kế hoạch hóa gia đình kia, cô gửi qua mấy dấu chấm hỏi.
Sầm Thanh: [Ban ngày ban mặt anh nghĩ bậy bạ gì đó?]
Đoàn Sinh Hòa ngồi trong gian phòng tối, cầm trong tay cái hộp đồ dùng kế hoạch hóa gia đình kia.
Mười phút trước, anh và Lục Chiếu cùng nhau quay về khách sạn, lễ tân gọi anh lại.
“Anh Đoàn phải không ạ? Ngày hôm qua cô Sầm ở phòng 8602 bỏ quên đồ trong phòng, cô ấy bảo chúng tôi giao cho anh.”
Lễ tân cầm một chiếc túi giấy trong tay, khóe miệng nở nụ cười lễ phép, hai tay đưa đồ cho Đoàn Sinh Hòa.
Anh ước lượng, hình như là một cái hộp hình chữ nhật.
Trong thang máy, anh tiện tay mở ra túi giấy, một vật thể quen thuộc mà xa lạ rơi ra.
Quen thuộc là bởi vì gần như mỗi tuần Đoàn Sinh Hòa đều thấy nó, xa lạ là vì bởi vì một số nguyên nhân anh đã bốn ngày chưa sử dụng.
Cái hộp hình chữ nhật rơi xuống đất, thu hút ánh mắt của sáu người đứng rải rác trong thang máy.
Chờ khi Đoàn Sinh Hòa thấy rõ vật thể, anh lập tức ngồi xuống nhét đồ vào trong túi áo, anh đè mũ lưỡi trai thấp xuống.
Bầu không khí trong thang máy ngưng đọng, mọi người rất ăn ý ngừng nói chuyện với nhau, cả đám người đều nhìn chằm chằm cái khe thang máy, muốn sớm thoát khỏi không gian đầy gượng gạo này.
Đúng lúc này, một bạn nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía người lớn ở bên cạnh: “Mẹ ơi, cái Durex kia ăn ngon không?”
Mẹ của cậu bé xấu hổ bịt miệng cậu nhóc lại, hai tay ôm đứa con không để nó nhìn lung tung.
Nhưng cơ thể cậu bé linh hoạt, cựa mình giãy khỏi sự khống chế.
Cậu nhóc thò đầu nhìn Đoàn Sinh Hòa ở phía sau, chớp mắt ngây thơ hỏi: “Chú ơi, cái đó có phải kẹo cao su không? Rốt cuộc có ngon không ạ?”
Thang máy dừng ở lầu bốn, mẹ cậu bé kéo con trai mình ra ngoài.
“Mẹ ơi, chẳng phải chúng ta ở lầu bảy sao? Đây là lầu bốn!”
—
Ba ngày sau, Đoàn Sinh Hòa kéo hành lý trở về nhà.
Anh nỗ lực lừa cái người nào đó giả làm đà điểu trốn trong phòng sách đi ra, nhưng mà thất bại.
Có điều không sao, Đoàn Sinh Hòa đi vào kéo lại bức màn trong phòng sách, sau đó anh đi qua giúp cô lưu lại văn bản rồi khép laptop lại.
“Em bỏ lại thứ kia ở thành phố K là có ý gì?” Đoàn Sinh Hòa cúi đầu, từ tốn cởi ra khuy măng sét.
Anh tháo ra khuy măng sét mà Sầm Thanh tặng anh mừng sinh nhật, dùng khăn giấy lót ở dưới đặt tại chỗ cao trên giá sách.
Sầm Thanh cười giả lả co người trên ghế: “Hả? Thì, thì em quên mất…”
Khi cô đến thành phố K thu xếp hành lý thì thuận tay nhét trong tủ đầu giường, Sầm Thanh không ngờ mình phải về trước ba ngày, sau đó lúc đi dọn hành lý vội quá nên đã quên lấy.
“Cái, cái đó…lát nữa em phải, phải họp.” Hai tay Sầm Thanh chống lên bờ vai anh, “Vả lại giờ mới bốn giờ hơn, không tốt lắm đâu nhỉ?”
Đoàn Sinh Hòa bắt lấy tay cô: “Họp? Em nói dự án của Tô Tế Đồng à?”
Sầm Thanh gật đầu, sau đó cô nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Phải, bốn giờ rưỡi, đương nhiên…nếu anh có thể kết thúc trong mười phút thì coi như em chưa nói.”
Cô đoán chắc Đoàn Sinh Hòa không phải là một người sẽ trì hoãn việc công, thế là cô tựa vào lưng ghế, vắt chân lên, không kiêng nể gì nhìn anh.
Đoàn Sinh Hòa đột nhiên nhếch khóe miệng nở nụ cười một tiếng, anh cúi đầu muốn tiếp tục.
Sầm Thanh thấy thế lập tức nóng nảy, cô giơ tay bịt miệng Đoàn Sinh Hòa, giọng nói nâng lên mấy cao độ: “Lát nữa phải họp! Bốn giờ rưỡi! Không thể để nhân viên của công ty chờ hai chúng ta!”
Đoàn Sinh Hòa hôn lòng bàn tay của Sầm Thanh, cô thấy ngứa lập tức thu tay về.
“Công ty của ai?” Anh khép lại kịch bản trên bàn, đẩy những thứ bất tiện sang một bên bàn.
Sầm Thanh nuốt nước bọt: “Của, của anh…”
Cô liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, bốn giờ hai mươi lăm.
“Anh sẽ không lùi lại buổi họp chứ?” Sầm Thanh khóc không ra nước mắt.
“Hủy bỏ rồi.” Trước khi lên máy bay Đoàn Sinh Hòa đã thông báo hủy họp, “Không ai nói với em à?”
Sầm Thanh cứng đờ tại chỗ: “Nếu có người cho em biết thì em đã chạy lâu rồi…”
Đoàn Sinh Hòa cười nhẹ: “Vậy nên anh không cho bọn họ báo với em.”
……
Buổi tối Sầm Thanh nằm trên giường ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Cô ôm bụng, lẩm bẩm: “Anh nói xem…không phải một lần sẽ trúng chứ? Không may mắn đến thế nhỉ?
Đoàn Sinh Hòa cười nhạt, anh khép sách lại, cởi ra quần áo ở nhà tiến vào ổ chăn ôm cô: “Không tốt ư? Mấy tháng nay anh không chạm tới bia rượu, trước đó chẳng phải em đã nói muốn có con à.”
Sầm Thanh nhíu mày: “Ý em là chờ dùng hết đồ dùng kế hoạch hóa gia đình trong nhà rồi hẵng có con.”
“Anh xem thời hạn sử dụng rồi, có thể chờ sinh con rồi lại dùng.”
Sầm Thanh nhắm mắt, hít sâu khôi phục tâm trạng: “Nhưng, nhưng cũng không thể ở phòng sách…”
“Tại sao không thể ở phòng sách.” Đoàn Sinh Hòa xoa đầu cô, nói đùa, “Thế thì sinh con ra nó sẽ thích đọc sách.”
Sầm Thanh đáp: “Vậy đoán chừng cũng chẳng phải sách đứng đắn gì.”.