Bạn đang đọc Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền – Chương 57: Ngoại Truyện 2
Đột nhiên biết được ngày hôm sau sẽ đi đăng ký kết hôn, Sầm Thanh cuống cuồng ngồi trong phòng giữ đồ lựa quần áo mấy tiếng đồng hồ.
Cô xem rất nhiều hình ảnh cư dân mạng chia sẻ, nền đỏ áo trắng là đẹp nhất.
Thế là Sầm Thanh mang tất cả áo trắng tìm được trong tủ ra ngoài, bày ra từng cái một ở trên giường.
“Chiếc nào đẹp?” Cô đến phòng sách kéo Đoàn Sinh Hòa qua đây, chỉ mấy cái áo trên giường hỏi.
Đoàn Sinh Hòa đẩy mắt kính, lướt qua từng cái một rồi nhìn trở về…
“Có gì khác nhau ư?” Bởi vì nghề nghiệp, Đoàn Sinh Hòa tự cho rằng mình vẫn có chút hiểu biết về phụ nữ, những sản phẩm chăm sóc da son môi thường ngày của Sầm Thanh anh vẫn có thể nói được tám chín phần, nhưng mà năm chiếc áo trắng giống nhau này thật là làm khó anh.
“Sao lại không khác nhau?” Sầm Thanh chỉ từng cái giải thích với anh, “Chiếc này cổ nhọn giấu khuy áo, chiếc thứ hai là cổ vuông, chiếc thứ ba là cổ vuông tay áo phồng cổ điển thịnh hành năm nay, hai chiếc cuối cùng tương đối chính thức, một chiếc có túi trước ngực, chiếc còn lại thì không có.”
Đoàn Sinh Hòa phân biệt cẩn thận lần nữa, sau đó anh cầm lấy chiếc áo cổ vuông tay áo phồng cổ điển nằm ở giữa đưa cho cô: “Chiếc này.”
Suy nghĩ của Sầm Thanh đều viết hết trên mặt, một hàng năm chiếc áo, chỉ có chiếc ở giữa là nằm chỉnh tề ở trên giường, làm phẳng nếp gấp.
Những chiếc còn lại không phải cổ áo chưa lật lại thì là nhăn nhíu như vỏ cây.
Hơn nữa ban nãy khi cô giải thích chỉ có chiếc áo ở giữa là dùng mấy từ hình dung, có thể thấy được cô rất để ý tới.
Sầm Thanh híp mắt cười, hài lòng nói: “Tâm linh tương thông, em cũng thấy chiếc này đẹp.”
Đoàn Sinh Hòa giúp cô cất đi bốn chiếc áo còn lại, sau đó từ trong ngăn tủ phòng giữ đồ anh lấy ra túi giấy tờ của cô, lấy ra sổ hộ khẩu và thẻ căn cước: “Giấy tờ của em tạm thời để ở chỗ anh, tới lúc mua nhà cũng cần đến.”
“Được thôi, vậy anh đừng làm mất của em đó.” Sầm Thanh vội vàng ủi áo, chẳng hề quay đầu lại mà căn dặn anh.
Đoàn Sinh Hòa bật cười: “Để em giữ mới dễ mất đấy.” Chỉ hơn nửa năm Đoàn Sinh Hòa quen biết cô, Sầm Thanh đã làm mất thẻ căn cước hai lần.
Anh cất giấy tờ của hai người chung một chỗ, sau đó cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Khi Đoàn Sinh Hòa sấy tóc xong đi ra thì đã mười một rưỡi tối, anh thấy Sầm Thanh ngồi trước bàn trang điểm đeo mắt kính, cô cúi đầu híp mắt đang sơn móng tay.
“Tấm ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn cần chụp móng tay sao?” Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc nỗ lực của Sầm Thanh cảm thấy vừa ngốc lại đáng yêu, anh đi qua ngồi ở cuối giường nhìn cô.
Sầm Thanh không trả lời anh, cô tiếp tục tập trung sơn ngón tay cái của mình.
Nửa phút sau, kèm theo âm thanh hít một hơi là bàn tay Sầm Thanh run lên màu sơn quẹt trúng phần thịt của ngón cái.
Cô tuyệt vọng thở dài, cắm cọ sơn móng trở về chai, sau đó bực tức đổ dung dịch tẩy nước sơn vào miếng bông gòn, cô quay đầu lại hung tợn nhìn Đoàn Sinh Hòa: “Đều tại anh nói chuyện với em!”
Mèo con xù lông rồi, Đoàn Sinh Hòa xoa mũi rồi đứng dậy đến phòng sách.
Nửa phút trước khi anh nói chuyện Sầm Thanh còn đang sơn móng tay, nửa phút sau ngón tay cái của cô bị sơn lệch lại có thể đổ trên đầu anh.
Nếu anh còn ở lại phòng ngủ nữa thì cô sẽ đổ lỗi cho lỗ mũi của anh thở quá lâu, ảnh hưởng đến cô.
Đoàn Sinh Hòa tránh ở phòng sách chừng mười phút rồi trở về, Sầm Thanh đã sơn móng tay xong.
Giờ phút này cô đang giơ lên ngón tay xinh đẹp, cầm một cái cọ nhỏ thoa kem mặt nạ trị thâm lên mặt.
“Sắp mười hai giờ rồi.” Đoàn Sinh Hòa nhắc cô.
Sầm Thanh khống chế nét mặt: “Nhanh thôi, em đắp mặt nạ xong sẽ ngủ.”
Đoàn Sinh Hòa vén chăn lên giường, anh cầm quyển tạp chí lật xem, thuận miệng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đắp xong?”
“Đắp trên mặt ba mươi phút, sau đó rửa mặt rồi đắp mặt nạ dưỡng ẩm, chừng mươi lăm phút nữa.” Sầm Thanh vừa nói vừa lấy ra một miếng mặt nạ đắp lên, miệng còn than thở tầm quan trọng của việc quản lý thời gian.
Mi tâm của Đoàn Sinh Hòa nhảy bần bật, cô đắp hai miếng mặt nạ làm đi làm lại gần một tiếng, anh chợt cảm thấy sáng sớm ngày mai gọi cô thức dậy là một nhiệm vụ khó mà hoàn thành…
Sáng sớm ngày hôm sau, đón chào Đoàn Sinh Hòa không phải Sầm Thanh buồn ngủ như núi đổ, mà là một cô nàng vác đôi mắt thâm quầng cả đêm không ngủ nên dậy sớm làm bữa sáng.
“Anh dậy rồi thì mau qua đây ăn sáng.” Sầm Thanh bưng một đĩa trứng chiên kiểu Mỹ lên bàn, cộng thêm bốn lát bánh mì nướng khét và sữa nóng trong nồi.
“Cả đêm em không ngủ à?” Đoàn Sinh Hòa cắn một miếng bánh mì nướng, mang theo chút mùi khét.
Sầm Thanh ngáp một cái, nhét vào hai mẩu bánh mì, đắng đến mức cô lập tức tìm sữa uống.
“Em không ngủ được, quá kích động.” Từ bé cô đã có tật xấu này, nếu ngày hôm sau có chuyện gì quan trọng thì đêm hôm trước nhất định mở mắt tới sáng.
“Một ngày trước kỳ thi đại học cũng không ngủ được ư?” Đoàn Sinh Hòa thuận miệng hỏi.
Sầm Thanh lắc đầu, suy nghĩ một lát, nói: “Thi đại học không ngủ ngon, đêm hôm trước không ngủ được hình như là…là vì con chó nhà ông nội em đẻ con.”
Thấy Sầm Thanh có ý định kể lại quá trình chó đẻ con, Đoàn Sinh Hòa lập tức ngắt ngang cô.
Anh nhét cả lát bánh mì nướng vào miệng, uống mấy hớp nước trong để nuốt xuống vị khét trong miệng.
“Thay quần áo thôi, mười giờ chúng ta còn có hẹn với bên bất động sản coi nhà.” Đoàn Sinh Hòa buông đũa trước vào phòng thay quần áo.
Sầm Thanh đã trang điểm một nửa, sau khi thay quần áo xong thì thoa môi nữa là được.
Sau khi cô kiểm tra khuôn mặt đã trang điểm ổn thỏa thì chạy qua phòng Đoàn Sinh Hòa thoa kem nền, anh cũng không chống cự, dù sao màu da của anh đen bao nhiêu trong lòng anh biết rõ.
Hai người đeo khẩu trang đội mũ ra cửa, vừa mới vào thang máy đã bị người ta nhận ra.
Trong thang máy chính là bà cụ hàng xóm và cháu của bà ấy sống ở lầu trên của bọn họ, bà cụ thấy bọn họ bèn vui mừng cười toe toét: “Tiểu Đoàn, Tiểu Thanh, đi đâu đó?”
“Thưa bà Lưu, bọn cháu đi làm.” Đoàn Sinh Hòa nắm chặt tay Sầm Thanh, nếu anh không nhanh miệng ngăn cản thì Sầm Thanh sắp thốt ra câu kết hôn kia.
Hai người lén lút lên xe, Sầm Thanh nhẹ nhàng thở ra: “Giống như thương thảo bí mật ấy.”
Hai mươi phút sau, hai người tới cục dân chính.
Một người chú của Đoàn Sinh Hòa làm việc bên trong, ông ấy đứng chờ ở cửa hông sớm để dẫn bọn họ đi vào.
Nhưng dù có người quen giúp đỡ cũng phải đợi đến tám giờ bắt đầu làm việc.
Bảy giờ năm mươi, ngọn đèn trong đại sảnh dần dần thắp sáng, Sầm Thanh và Đoàn Sinh Hòa đứng đầu hàng, phía sau đã có rất nhiều cặp đôi đang xếp hàng.
Đúng tám giờ bọn họ lấy ra số hẹn trước tiến vào, chụp ảnh photo giấy tờ rồi điền vào biểu mẫu.
Nửa tiếng sau, Sầm Thanh và Đoàn Sinh Hòa nhận lấy quyển sổ đỏ từ tay nhân viên.
Xong xuôi tất cả hai người cũng theo cửa hông ra ngoài.
Trên đường đi xem nhà, Sầm Thanh giơ lên hai bản chứng nhận kết hôn quan sát nhiều lần, sau đó cô hỏi quay đầu hỏi anh: “Em có thể đăng lên weibo không?”
Đoàn Sinh Hòa không có ý kiến gì, đăng weibo cũng tốt.
Dù sao hôm qua anh bảo Trần Hoài thả ra tin tức giả trên weibo, lúc này anh thật sự hơi lo thứ ba tuần sau có người tới cục dân chính canh chừng cả ngày, hôm nay thời tiết của cũng nóng quá đi.
Mười lăm phút sau, tin tức kết hôn của Sầm Thanh và Đoàn Sinh Hòa lên thẳng hot search.
Weibo của Sầm Thanh thu hút lượt chuyển đi của rất nhiều ngôi sao, nghệ sĩ của Hòa Duyệt và Tinh Sơ như ong vỡ tổ ai ai cũng chúc mừng, bình luận weibo xếp một hàng dài.
Chưa đợi Sầm Thanh lần lượt trả lời từng người quen thì xe của Đoàn Sinh Hòa đã đỗ lại bãi đỗ xe của khu nhà.
Cô hạ cửa kính xe xuống nhìn, đây chắc là một khu nhà mới phát triển, cách đó không xa còn đang xây dựng nền móng.
“Anh đã xem mô hình căn nhà chưa?” Sầm Thanh theo anh xuống xe đi tới văn phòng kinh doanh, cô xác định sơ lược về đoạn đường bèn hơi kinh ngạc, “Em còn tưởng anh muốn mua chỗ gần công ty một chút.”
Khu nhà này cách Hòa Duyệt một khoảng cách cũng chẳng gần Tinh Sơ, không tiện lắm đối với công việc của hai người.
“Hai chúng ta đều lái xe, cũng không xa lắm.” Đoàn Sinh Hòa mở ra bản đồ trên di động đưa cho cô xem, “Trước khi sinh con chúng ta có thể ở chỗ của em trước, cách gần Tinh Sơ, bên này là nhà ở khu bốn trường học, sau này đi học rất tiện.”
Khu bốn trường?
Sầm Thanh hình như chỉ nghe qua khái niệm khu hai trường, bình thường chỉ khu trường học tiểu học và trung học cơ sở.
Cô nhìn Đoàn Sinh Hòa chỉ bản đồ cho mình: “Nhà trẻ song ngữ tư nhân nằm ngay ở cửa phía Bắc, đi bộ là đến được.”
“Nhà trẻ này chẳng phải có tiền cũng khó vào sao?” Một năm chỉ nhận một số học trò, điều kiện nhập học cực kỳ khắc nghiệt.
“Ông nội nó quen với hiệu trưởng.”
Sầm Thanh sửng sốt hai giây mới phản ứng lại Đoàn Sinh Hòa đang nói tới Giang Hồng Tự, thường ngày anh hay gọi lão Giang này lão Giang nọ, thoáng cái thay đổi xưng hô có phần không thích ứng.
Không có chuyện thì lão Giang, có chuyện thì ông nội nó, thực ra rất phù hợp với tính cách của Đoàn Sinh Hòa.
“Đây là trường trung học cơ sở tốt nhất trong thành phố, bên này cũng gần trường trung học phổ thông trọng điểm, cách chừng ba km.” Đoàn Sinh Hòa vừa định cất di động thì bị Sầm Thanh giữ lại cổ tay.
Sầm Thanh chỉ vào trường trung học phổ thông trọng điểm kia: “Con còn chưa sinh, anh đã nghĩ đến trường trung học phổ thông rồi hả? Vả lại nếu đến lúc đó không thi đậu thì làm sao?”
Năm đó cô cố gắng học hành cũng chưa thể vào được trường này, hơn nữa ngôi trường này có tiếng chỉ xem điểm không xem tiền, chỉ cần điểm không tới muốn nhét vào cũng chẳng được.
“Không thi đậu thì bảo nó học lại đi.” Giọng Đoàn Sinh Hòa thường thường, “Nếu là con gái, con bé thi ở đâu thì chúng ta lại mua một căn gần đó.”
“Được…anh chi tiền anh quyết định.” Sầm Thanh nhún vai, tùy anh thôi.
Có điều lúc này Đoàn Sinh Hòa nói hồi lâu cũng chỉ mới ba trường, Sầm Thanh liếm môi dưới hỏi: “Còn một cái nữa đâu?”
“Trường đại học M phía Nam, đi bộ một km.”
Sầm Thanh ngẩn ra, không khỏi bội phục sự suy trước tính sau của Đoàn Sinh Hòa lần nữa.
Cơ mà anh hiển nhiên không hiểu suy nghĩ của học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba lắm, lên đại học rồi, vất vả mới đợi được cơ hội chạy ra bên ngoài, ai lại chọn trường học gần nhà?
Sầm Thanh tỏ vẻ rất hiểu về điều này, năm đó cô có ý định học tại đại học M gần nhà, đủ điểm rồi thì điền thẳng nguyện vọng thứ nhất.
Ban đầu Lục Bình đề nghị cô về nhà ở, nhưng Sầm Thanh khăng khăng ở lại trường.
Bắt đầu từ năm thứ nhất đại học, Lục Bình rảnh rỗi là chạy đến trường cô, hôm nay đưa nước trái cây, ngày mai đưa cơm đồ ăn…!Bốn năm đại học, Lục Bình trở thành chị em tốt với dì quản lý ký túc xá của các cô, dạo trước còn giúp dì ta dàn xếp công việc của con trai mình.
“Anh tin em đi, cho dù là con trai hay con gái, lên đại học rồi giống như diều đứt dây, trừ phi bọn chúng muốn rơi xuống, bằng không anh sẽ không bắt được đâu.” Sầm Thanh vỗ vai Đoàn Sinh Hòa, dùng thân phận một người từng trải nói.
Đoàn Sinh Hòa tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô: “Ý của anh là sau này hai chúng ta già rồi có thể đến đại học M đi dạo.”
Sau khi sinh con, hai vợ chồng họ mỗi ngày phải đối mặt với đám nhóc con.
Vất vả chịu đựng đến khi mấy đứa nhóc này tốt nghiệp cấp ba, bọn chúng trưởng thành lông cánh cứng cựa bay đi, hai vợ chồng mới có thể khôi phục thế giới của hai người.
Thế giới của hai người là chuyện khiến người ta mong đợi biết bao, đương nhiên phải lập kế hoạch sớm..