Bạn đang đọc Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu: Chương uối
Chương Cuối
-Thật sao? Có chuyện như vậy nữa?
-Thật đó. Chính mắt tui thấy, chính tai tui nghe rõ ràng mà. Bà tin tui đi.-Diễm hoa tay múa chân, liên tục khẳng định với tôi.
-Quái lạ! Cách đây không lâu tui còn thấy người ta đi chơi với bạn gái nha.-tôi khó hiểu hỏi.
-Con nhỏ kia không phải bạn gái đâu. Hủ nữ chính hiệu đó.-Sang cũng thuận tiện thêm vào một câu.
-Cái thế giới gì thế này? Loạn, loạn rồi. Trai càng đẹp càng nguy hiểm mà.-tôi đỡ trán, không biết phải nói gì.
-Mà phải rồi, chuyện động trời như vậy sao bây giờ tôi mới được biết?
-Vũ ơi là Vũ, bà không còn bắt kịp tin tức nữa rồi, thật lạc hậu quá đi.-Diễm ôm vai Sang mở miệng trêu chọc tôi.
-Bà với tên nhóc kia suốt ngày dính lấy nhau, làm sao có thời gian rảnh rỗi hóng chuyện như tụi này được?-Sang khinh bỉ liếc tôi một cái, đem tay vòng qua eo của Diễm.
Tôi nhìn bộ dáng thân mật quấn quít không rời của hai người họ, trầm mặc không nói gì.
-Kia kìa, bạn trai đáng mến của cậu tới rồi đó. Đi đi, đừng để người ta chờ lâu.
Tôi nhìn theo hướng Sang chỉ, bắt gặp hắn ở bên kia đường đang ngồi trên xe đạp chờ. Trông thấy ánh mắt của tôi, hắn đáp lại bằng một nụ cười hết sức xán lạn. Tôi khẽ đỏ mặt, ngượng ngùng chào tạm biệt Sang và Diễm, sau đó bước nhanh ra khỏi quán.
-Chờ lâu chưa?
Tôi nhỏ giọng hỏi, cảm giác tầm nhìn của hắn dừng trên người mình. Bỗng có một cánh tay duỗi ra xoa xoa đầu tôi, động tác hết sức dịu dàng.
-Không lâu lắm. Đã ăn no chưa hả?
-Ăn no rồi.-tôi thành thật gật đầu.
-Lên xe đi. Tôi chở về.-hắn nhẹ giọng bảo.
-Thôi tôi chưa muốn về đâu. Kha à, cậu chở tôi đi chơi được không?
-OK, giờ đi đâu?
Tôi nói muốn ra chỗ cánh đồng ngồi một chút. Kha không nói gì, gỡ cái nón ở trên đầu mình xuống đội cho tôi sau đó phóng xe đi. Khí trời mát mẻ. Tôi ôm chặt lấy hắn, ngẩng mặt đón nhận từng cơn gió nhẹ nhàng, cả người vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Đã lâu chúng tôi chưa đến chỗ này, có mấy chỗ cỏ đã mọc dày hơn lúc trước. Hoa dại cũng rất nhiều, chen chúc nhau trải dọc hai bên con đường mòn nhỏ.
-Phải rồi. Cho cậu xem cái này.
Kha lấy bảng vẽ nãy giờ vẫn giữ khư khư trong tay đưa đến trước mặt tôi. Đập vào mắt là một bức vẽ, nhân vật chính trong đó hiển nhiên là tôi và hắn. Cả hai đều hướng mặt về phía biển, những sợi tóc tuỳ ý tung bay trong gió. Từng đường nét đều được khắc hoạ tỉ mỉ.
-Có đẹp không hả?-hắn kề sát bên tai tôi thì thầm.
-Ừ. Đẹp lắm.-tôi dùng sức gật đầu, dùng ánh mắt biểu dương hắn.
-Không đẹp mới lạ. Cậu biết không? Trước đó tôi đã vẽ tổng cộng mười mấy bức rồi, chỉ bức này ưng ý nhất đó. Tôi đã dùng hết tất cả trí tưởng tượng của mình để vẽ nó.
-Tiếc thật, chúng ta chưa được cùng nhau ra biển.-tôi ôm bức tranh rầu rĩ nói.
-Rồi sẽ có cơ hội thôi. Một ngày nào đó, tôi sẽ nắm tay cậu ngắm mặt trời mọc trên biển.-hắn vươn tay xoa đầu tôi, dịu dàng nói.
-Kha, hôm qua tôi có một giấc mơ lạ lắm.-tôi ngả đầu vào vai hắn, thoải mái hưởng thụ không khí trong lành.
-Mơ thấy gì? Có tôi không?-hắn cưng chiều vuốt tóc tôi.
-Có.-tôi gật đầu.
-Mau kể tôi nghe.
-Tôi mơ thấy gia đình của chúng ta.
-Vậy sao? Gia đình của chúng ta.-hắn nhẹ nhàng hỏi.
-Ừ. Chúng ta còn có con, đứa lớn là con gái, đứa nhỏ là con trai, rất đáng yêu.
Kha khẽ cười, nụ cười toả sáng như mặt trời. Tay tôi lại được hơi ấm của hắn bao bọc.
-Đúng. Con của tụi mình sẽ rất dễ thương.-khuôn mặt hắn lộ vẻ mơ màng.
-Trong mơ cậu là người chồng rất đảm đang, yêu vợ thương con, hằng ngày ở nhà lo chuyện bếp núc, đưa đón con đi học. Tôi phải đi làm nuôi gia đình, mỗi ngày trở về cậu đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ, giúp tôi mang cặp vào phòng, nấu nước nóng cho tôi…
Càng nghe tôi nói sắc mặt hắn càng đen, cuối cùng chịu không được bịt miệng tôi lại, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn tôi.
-Cậu bớt có hoang tưởng đi.
Tôi gỡ tay hắn ra, hì hì cười. Hắn nhìn tôi, mở miệng nói:
-Gánh vác một gia đình là chuyện vô cùng cực khổ, làm sao tôi có thể để cậu chịu khổ?
-Vậy chúng ta cùng đi làm nuôi con nhé, được không?
Hắn xoa đầu tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, khẽ nói một chữ:
-Được.
Kha chợt tiến sát gương mặt của tôi, hơi thở của hắn quẩn quanh nơi chóp mũi, khiến tôi cơ hồ muốn ngừng thở. Tôi ngây ngốc nhìn hắn từ từ dán lên môi tôi, dịu dàng, mê hoặc, ngọt ngào. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm nhận một vòng tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo mình. Cảm giác rụt rè thẹn thùng hiện hữu, như lần đầu tiên được hắn ôm vào lòng, như lần đầu tiên cả hai môi chạm môi ngại ngùng.
Cảm giác rung động lan truyền đến tận tâm can.
Trong một khoảng khắc nào đó, đầu tôi chợt hiện lên một khung cảnh sân trường lúc tan học. Tôi đang đứng đối diện với hắn. Nắng chiều nhẹ nhàng phủ lên cả hai. Tôi nghiêm túc nói với hắn: “Tôi sẽ theo đuổi cậu!”
Nghĩ lại vẫn thấy bội phục mình lúc đó có thể can đảm như vậy. Dù sao thì tôi cũng đã thành công chứ nhỉ?
-Đinh Hà Vũ, anh thích em.
Kết thúc nụ hôn, hắn đã nói với tôi như vậy.
Tôi nghe thấy giọng nói ngượng nghịu của mình đáp lại hắn:
-Em cũng thích anh.
Dưới bóng cây cổ thụ, cặp tình nhân ngồi bên cạnh nhau, lắng nghe cuộc sống yên bình mà hạnh phúc. Hai bàn tay lồng vào nhau, đan chặt giống như không bao giờ muốn tách rời nữa.
**************************
Không ai biết được tương lai sẽ như thế nào . Vì vậy lúc này còn được ở bên nhau thì phải nên quý trọng.
Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn tin vào tình cảm của hắn, của chúng tôi.
Kỉ niệm đã qua mãi mãi in sâu trong tâm trí, rồi sau này Kha sẽ còn cho tôi rất nhiều, rất nhiều những thứ đáng nhớ khác nữa.
Con đường phía trước rất dài, đã có Kha đi cùng tôi, và tôi cũng bước bên cạnh Kha… đến khi cả hai còn có thể.
Đó chính là câu chuyện tình yêu của chúng tôi.
________THE END_______
First story of mine
25.04.15