Bạn đang đọc Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu: Chương 84
Chương 84
-Ôi chao! Hôm nay hai đứa lại đến ăn chực đó hả?
Mặt tôi nổi đầy hắc tuyến, có cảm giác rất bất lực. Tôi cười cười, khó khăn mở miệng:
-Dạ, con chào bác.
-Đừng gọi bác nữa, gọi ba luôn đi. Sớm muộn gì con cũng sẽ trở thành con dâu của bác.
-Dạ thôi bác ạ. Chuyện sau này cứ để từ từ tính.
-Cưới vợ phải cưới liền tay chứ? Bây giờ chúng ta tính cũng vừa kịp.
-Đúng đó Vũ, em nghe lời ba đi.
“Em” cái đầu mi! Tôi quẫn trí, nói vài câu cho xong chuyện. Kha thì cứ tủm tỉm cười. Tên này chắc muốn bị đập. Tôi hít sâu một cái, không nên quá so đo làm gì.
-Dạo này học hành thế nào rồi hai đứa?
-Cũng bình thường thôi ba. Ba thế nào?
-Dạo này có một ông khách hàng khó tính cứ suốt ngày lên phòng quản lý nhân sự lằng nhằng mãi. Không biết chừng nào mới chịu đi nữa…
-Nếu thấy phiền phức thì ba cứ trực tiếp đuổi người được rồi. Khách sạn thiếu một người cũng không đến mức đóng cửa chứ?-hắn hơi nhíu mày nói.
-Chỉ có điều người ta là đại gia, tiền không phải vấn đề, nhưng danh tiếng rất quan trọng. Ai lại đem khách đuổi đi bao giờ? Thôi không nói linh tinh nữa. Chúng ta bàn chuyện chính.
Tôi nghe thấy thế, còn tưởng có chuyện gì quan trọng, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Trong tích tắc, vẻ mặt nghiêm trọng của bác Long biến mất, thay vào đó một nụ cười như gió xuân phơi phới:
-Hai đứa tính chừng nào cưới?
Con xin bác! Con còn đang học lớp 12. Làm ơn buông tha cho tuổi thơ của con. Đừng sớm như vậy đã muốn trói buộc tương lai của con.
-Hà Vũ, thái độ đó của em là sao vậy hả? Không muốn lấy anh sao?
“Em” cái đầu mi ấy! Đồ mặt dày. Tôi bi ai phát hiện mặt mình đã nóng đến mức có thể chiên được trứng.
-Hay đợi hết năm nay nhỉ?-bác Long vuốt cằm suy tư nói-Kha, con nghĩ thế nào?
-Sao cũng được ạ.-hắn một bên nhu thuận đối đáp.
Tôi cam chịu, bỗng bác Lan, người từ nãy giờ vẫn yên lặng không nói tiếng nào lắng nghe cuộc nói chuyện, đại diện chính nghĩa mở miệng bênh vực cho tôi:
-Thôi thôi, hai người đừng có chọc con bé nữa. Mặt nó đỏ hết rồi kìa.
-Em bị gì vậy? Trời nóng quá hả?-người nào đó vô cùng săn sóc hỏi thăm tôi.
-Được rồi. Ăn cơm đi.-bác Lan vừa nói vừa gắp cho tôi vớ Kha mỗi người một cái cánh gà. Tôi híp mắt cười, ngọt ngào cong khoé miệng nói cảm ơn. Hắn hơi liếc qua tôi, rồi cũng nhẹ nhàng hướng bác gái cười một tiếng:
-Cảm ơn dì.
-Ừ. Hai đứa ăn nhiều vào mới có sức học.
*************************
-Vậy gia đình cậu đã hòa thuận rồi?
-Ừ, khúc mắc đã được tháo gỡ, tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục làm khó chính mình, làm tổn thương người khác. Như bây giờ, cảm thấy rất thoải mái.
-Thế thì tốt.
-Dì Lan vốn không có liên quan gì với chuyện rắc rối của gia đình tôi. Dì vốn là y tá ba tôi thuê để chăm sóc ẹ tôi vào khoảng thời gian cuối đời của mẹ. Tình cảm của ba và dì cũng nảy sinh vào lúc đó. Nếu tôi đã nhận định dì ấy là người tốt, người vô tội, tôi sẽ tự động đối xử tốt với dì.
Cô nhóc gật đầu, bất chợt dừng lại, nhìn chăm chú một phía. Tôi theo hướng đó nhìn qua, bắt gặp Đình Mạnh đang đứng bên kia đường. Thấy anh ta đang đi lại gần đây, tôi hơi bất mãn nhíu mày. Người bên cạnh tôi lại rất hào hứng, buông tay tôi ra chạy lên trước:
-Anh Mạnh, anh làm gì ở đây?
-Đi ngang qua thôi. Hai đứa làm gì ở đây?
Tôi nhanh chóng bước lên một bước, vươn tay giữ chặt cô nhóc nhà mình lại, khẽ trừng mắt một cái, từ tốn mở miệng:
-Em đưa Vũ sang chỗ ba em ăn cơm. Mới từ đó về.
-Vậy sao?-Đình Mạnh dịu dàng nhìn Vũ, không đoái hoài tới tôi. Tôi híp mắt đánh giá tình huống trước mặt. Đây chính là “liếc mắt đưa tình” trong truyền thuyết sao?
-À, phải rồi. Sẵn đây anh cũng báo với tụi em. Mấy ngày nữa anh sẽ về Anh tiếp tục học.
-Em chứ tưởng anh ở lại luôn chứ?-cô nhóc kia ngạc nhiên hỏi.
-Chỗ này cũng không có việc gì làm. Chi bằng sang đó học tiếp.
-Chừng nào anh về?
-Có lẽ 3, 4 năm gì đó.
Hà Vũ ngập ngừng một chút mới lên tiếng:
-Chừng nào lên máy bay? Tụi em đi tiễn.
-Thứ năm. Sau này không gặp mấy đứa được nữa rồi. Buồn thật đấy.
Tôi nghe câu đó, khẽ nhếch miệng cười. Đình Mạnh cũng cười, xoa đầu Vũ, sau khi dặn dò mấy điều cũng vội vã rời đi. Tôi bắt gặp một tia cảm xúc hiện lên trong ánh mắt của anh ta, thầm cảm thấy may mắn, may mắn anh ta đã chậm hơn tôi một bước.
-Tiếc sao?
-Hả? Cậu nói gì?
Tôi “hừ” một tiếng, không thèm mở miệng. Vũ lại hỏi:
-Lúc nãy cậu muốn hỏi cái gì?
-Anh ta đi cậu thấy tiếc sao?
Người kia không thấy được sự tức giận trong lời nói của tôi, cúi đầu thành thật cảm thán:
-Sao lại không buồn chứ? Sau này không gặp được anh Đình Mạnh nữa rồi.-nói xong còn ra vẻ sầu não thở dài làm tôi tức muốn lộn ruột.
-Cậu còn thích anh ta sao?
-Nói nhăng nói cuội gì đó.-Vũ nhíu mày trừng tôi một cái.-Tôi đối với anh ấy từ lâu đã không còn loại cảm giác đó nữa.
-Thế bây giờ là cảm giác gì?-tôi hỏi.
-Anh em tốt. Sao, cậu ghen hả?
Tôi không nói gì, hai má lặng lẽ nóng lên.
-Tôi còn chưa xử lý cậu nha. Ngày hôm qua con bé nào ở trên facebook công khai tỏ tình với cậu? Còn nói cái gì sẽ có một ngày giành được cậu từ tay tôi?
-A, con nít không hiểu chuyện. Cậu đừng có trách nó làm gì.
Tôi đổ mồ hôi. Sáng giờ không thấy Vũ nói gì, tôi cứ tưởng cô ấy chưa xem cái status đó. Không ngờ người kia đã biết từ sớm, âm thầm đợi dịp công kích mình.
-Sao? Không có gì để nói?
-Tôi biết nói gì bây giờ? Cũng đâu thể cấm người ta thích mình.
-Phải rồi phải rồi.
-Được rồi Vũ, đừng giận nữa. Cậu biết tôi không hề có ý gì với con bé đó mà, ngay cả nó là ai tôi còn không biết nữa. Cậu thì khác nha, lúc trước cậu từng thích Đình Mạnh, tôi lo trong lòng cậu vẫn nhớ mãi không quên được anh ta.
-Chuyện cũ rồi. Tôi đã có cậu, cũng không còn thích anh ấy, dù cho bây giờ Đình Mạnh có thích tôi đi chăng nữa.
Tôi hơi giật mình, theo phản xạ nhìn người bên cạnh:
-Cậu biết?
-Trực giác của tôi từ trước đến giờ vốn rất tốt. Ánh mắt của Đình Mạnh nhìn tôi, không hề bình thường. Tôi chỉ không muốn vạch trần.
-Cậu sẽ không hối hận đấy chứ?-tôi hỏi đùa.
-Có gì để tiếc chứ? Nói cậu nghe nhé, thật ra tôi là người rất vô tình. Một khi tôi đã không thích cậu thì dù cậu có làm gì thì tôi cũng vẫn không thích. Còn nếu đã thích cậu, tôi sẽ không dễ dàng buông tha, chỉ trừ khi cậu đã có người yêu, tôi không thích làm kẻ thứ ba.
Nghe cô ấy nói, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn. Tôi chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vũ, tự mình cảm nhận sự ấm áp bình yên người kia mang đến.
-Hà Vũ, sao cậu lại thích tôi nhỉ?
-Vừa gặp đã yêu nha. Còn cậu sao lại thích tôi?
-Thích chính là thích. Chẳng phải cậu từng nói thích một người thì đâu cần có lý do sao?
Cũng có thể tôi thích cậu vì sự quan tâm của cậu, sự ngang bướng cố chấp của cậu. Thích cảm giác được ở bên cậu, bình yên, ấm áp và hạnh phúc. Nhưng những điều này tôi sẽ không vội nói cho cậu biết. Hà Vũ, chúng ta còn rất nhiều thời gian, một ngày nào đó tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hoàn chỉnh nhất.
-Lâu rồi chưa được ăn mấy món cậu làm nha. Thật nhớ quá.
-Bớt nịnh nọt đi. Tôi chỉ biết có mấy món thôi, tay nghề cũng bình thường.
-Tôi thấy ngon được rồi. Cậu từ từ học.
-Sao tôi phải học chứ?-cô nhóc chu môi cãi lại.
-Tôi đang huấn luyện cho cậu trở thành người vợ hiền lành đảm đang. Sau này tôi đi làm cậu ở nhà nấu cơm cho tôi.
-Cậu đừng có mơ.
Những ngọn đèn trên cao lặng lẽ chiếu sáng một mảnh đêm tối, hai bóng đen đổ dài trên con đường thân thuộc, sánh bước bên nhau không rời.
*************************