Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 43


Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 43


Vũ Lục Hàn ngồi cạnh hắn trong căn nhà gỗ trên cây, rất thoải mái nhìn về ngôi biệt thự. Một số phòng sáng đèn. Từ ngoài bờ biển vẫn vọng vào những tiếng cười nói. Ánh sáng bập bùng từ những ngọn đuốc chiếu sáng cả một vùng trên biển, vô cùng đặc biệt, vô cùng ấm áp. Cô cứ mông lung nhìn ra xa như vậy, không biết rằng bên cạnh mình, chàng trai ngoại quốc thỉnh thoảng quay sang liếc một cái. Hàm Vũ Phong suy nghĩ rất nhiều, nhưng không biết phải làm sao để thể hiện. Trên hết, hắn vẫn còn một nỗi băn khoăn mà tự mình không dám khẳng định: là hắn đã yêu cô gái này, hay hắn đang rơi vào tình yêu một lần nữa với người con gái tám năm về trước? Nếu cô gái này biết về người con gái ấy, liệu cô bé có nghĩ hắn tìm đến cô như một sự thay thế không?
“Anh đã yêu ai bao giờ chưa?”, Vũ Lục Hàn đột nhiên bật ra câu hỏi khiến hắn giật mình. Bây giờ… chưa phải lúc!
“Chưa”, sau một vài giây lặng im, Hàm Vũ Phong trả lời dứt khoát. “Vì sao cô hỏi như vậy?”
“Không có gì…”, Vũ Lục Hàn cười chữa ngại, “Tự dưng nghĩ ra…”
Trong thâm tâm, cô đã thấy mâu thuẫn. Cô từng nhớ Trần Hải Minh nói rằng hắn đã thất bại trong tình yêu một lần, nên hắn sợ, không muốn mở lòng lần nữa. Vậy mà hắn phủ nhận điều ấy. Không lẽ… hắn từng yêu đơn phương? Vậy hắn có thấu hiểu cảm xúc của cô lúc này không?
“Còn cô…”, hắn quay sang Vũ Lục Hàn, bất ngờ hỏi, “Tình đầu của cô là ai?”
Là anh đấy! Cô rên rỉ trong đầu, nhưng lại mỉm cười giả lả: “Tôi… chưa yêu ai…”
“Còn Từ Thiên?”, hắn không ngần ngại hỏi thẳng. Cô đỏ mặt.
“Tôi… chỉ thích thôi…”, ngay khi đáp xong, cô mới thấy vô cùng ngớ ngẩn. Hắn cười khẩy.
“Thích”
“Không… không hẳn…”, cô lập tức chữa lại, nhưng không biết giải thích thế nào. Tôi từng rất thích anh ấy, nhưng từ khi quen biết anh, tôi hết thích luôn rồi! Lòng cô rền rĩ. Làm sao cô có thể nói những điều như thế với một người đã-có-bạn-gái?
“Vậy còn chàng trai ở trường đại học?”, hắn hỏi với âm điệu đều đều. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ trong giây lát.
“Chàng trai nào?”
“Ở trường đại học cô chỉ qua lại với một chàng trai!”, hắn hơi cáu kỉnh nhắc lại. Sau vài giây, trong đầu cô hiện ra nụ cười răng khểnh.

“À… Triệu Dương… cậu ta chỉ muốn… kết bạn với tôi!”, cô rụt rè đáp. Hắn nhếch miệng cười.
“Kẻ không ai muốn kết bạn như cô lại có người đến kết bạn?”, hắn bật lên một tiếng cười pha lẫn chút khinh miệt, “Như vậy chỉ là tiếp cận có mục đích.”
Vũ Lục Hàn thấy trong lòng có một chút buồn. Dù cô biết sự thật đúng là như vậy, nhưng khi nghe từ người khác, cô nhận thấy mình thảm hại biết bao! Cô chỉ biết cúi đầu, cười nụ cười buồn bã. Hắn quay sang trước sự im lặng của cô, đôi mắt trùng xuống.
“Tôi xin lỗi… Ý tôi là… Thôi nào, cô biết tôi không có ý như vậy mà…”, hắn lập tức chữa lại bằng những câu nói rời rạc, lúng túng, thiếu kiên nhẫn. Vũ Lục Hàn cúi đầu.
“Không… thật ra… tôi chưa bao giờ biết gì về anh cả”, cô đáp, rất nhỏ, nhưng rành rọt. Hắn cứ như thời tiết tại London, nắng mưa, ẩm lạnh, thất thường. Cô nghĩ rằng mình sẽ chết cóng vì đi lạc trong màn sương mờ đục ở xứ sở sương mù, nằm dài trên mặt đất ẩm ướt và cảm nhận cái lạnh thấm vào da thịt mình. Cô, không hợp với London.
“Cô…”
“Anh chưa từng có ý định cho tôi biết điều gì về bản thân cả”, cô cứng cỏi ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong màu nâu khói xám có phảng phất một nỗi buồn không tên.
“Tôi không có nhiều thứ để tìm hiểu”, hắn đáp lại, hạ giọng, lạnh lùng. Trong cô dâng lên một nỗi thất vọng.
“Tôi… không cần biết tất cả… Chỉ cần… tôi không phải tù mù về anh…”, cô lắp bắp từng chữ, khổ sở khi không biết diễn đạt thành lời. Hắn nhìn thẳng vào cô, cảm xúc đan xen lẫn lộn hiện rõ trên khuôn mặt lai điển trai. Rồi hắn lại cúi đầu.
“Cô… chỉ là người ngoài. Đừng cố biết quá nhiều thứ về tôi.”
Đôi mắt cô mở to, bàng hoàng xen lẫn nỗi thất vọng vô cùng lớn. Cô chỉ là người ngoài! Đối với hắn, cô chỉ là kẻ phải kí hợp đồng để trả nợ, không hơn, không kém! Chẳng qua bấy lâu nay bên cạnh hắn, một mình cô vẫn ảo tưởng sự quan tâm kia dành cho mình là thật lòng? Vậy ra, kẻ như hắn, cô gái nào cũng được đối xử như vậy sao? Ồ, kể cả người làm thuê trả nợ…?
“Tôi… thấy hơi mệt…”, cô lẩm bẩm trong miệng, ngồi phịch xuống sàn và nhìn về phía cửa ra vào căn nhà gỗ. “Tôi muốn về phòng nghỉ”
Hàm Vũ Phong bình thản, nhưng rối ren trong lòng. Hắn thật sự không biết phải làm gì. Vũ Lục Hàn đến gần phía cửa, đưa mắt chờ đợi hắn. Hắn vẫn ngồi nhìn cô, không nhúc nhích.
“Chúc anh ngủ ngon”, cô nói, rồi kéo chiếc thang dây ra khỏi vị trí. Khi cửa vừa mở, hắn đột ngột lên tiếng.
“Tôi đưa cô về phòng”

“Không cần… tôi… tìm được đường!”, Vũ Lục Hàn khẽ nhún vai, thả thang dây xuống. Cô quay lại nhìn hắn lần cuối rồi leo xuống thang. “Đừng thức khuya”, đó là câu nói cuối cùng cô để lại cho hắn. Vũ Lục Hàn nhanh chóng xuống đất, theo con đường sỏi bước thẳng đến cửa sau. Khi đặt bàn tay vào tay nắm cửa, cô nhìn qua vai, về phía căn nhà gỗ. Căn nhà chiếu ánh sáng cả một góc khu rừng, hiên ngang giữa cây sồi lớn. Ở bên cửa sổ, chàng trai vẫn ngồi đó, chống hai khuỷu tay lên thành cửa, đáp lại ánh nhìn của cô. Một chàng trai, trong căn nhà gỗ, giữa rừng sồi. Tạo nên khung cảnh cô đơn, u buồn đến ảm đạm.
Những thanh niên ở độ tuổi đôi mươi, sau một đêm dài thả ga bên cửa biển, uể oải tỉnh dậy vào buổi trưa. Sau bữa ăn nhẹ được phục vụ gọn gàng ngay trong phòng, họ lần lượt thu dọn đồ để lên chiếc du thuyền lớn trở lại thành phố. Vũ Lục Hàn bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của người phục vụ, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, mắt nhắm mắt mở chạy ra mở cửa rồi ngại ngùng khi người phục vụ đang bê đồ là nam. Cô líu ríu chỉ chỗ cho anh ta đặt đồ ăn xuống, không dám nói câu nào, rồi cúi đầu chào liên tục khi người phục vụ bước ra, dù họ luôn chào cô bằng thái độ lễ phép nhất. Cô nhìn khay đồ ăn, ngáp dài, trong người khó chịu khi mặc nguyên một bộ đồ từ tối hôm trước cho đến giờ. Dù bộ đồ mới và cô cũng có tắm rửa, nhưng mặc áo của hắn kèm chiếc váy của Chu Bạch Thảo khiến cô nhỏ bé, lùn đi, áo lại che gần hết váy, trông như… không mặc quần vậy! Mặc đồ của mình vẫn thoải mái hơn, cô tự nhủ, chắc chắn cô sẽ phải gặp hắn để lấy đồ của mình. Những nơi cô ở có điều kiện sinh hoạt rất tốt, vậy nên hầu như đồ dùng cá nhân cô mang đi đều không cần thiết. Vũ Lục Hàn nhanh chóng đánh răng, chải tóc, chỉnh lại quần áo, liếc qua đống đồ ăn nhưng lại tặc lưỡi bỏ đi. Cô lầm bầm từng số phòng, chợt nhận ra mình… không biết phòng hắn ở đâu! Cô muốn gõ cửa một người hỏi thử, nhưng lại thấy như thế thật vô duyên. Đang tần ngần giữa hành lang, Hoàng Lâm từ đâu xuất hiện, đôi mắt nheo nheo nhìn cô mang theo chút mỏi mệt.
“Em làm gì ở đây vậy?”
“Em… đi tìm… Hàm Vũ Phong”, cô lúng túng đáp, bối rối trước điệu bộ của chàng trai tóc đen thư sinh. Cậu nhíu mày.
“Vừa nãy tôi thấy cậu ta trên bãi biển thì phải… Chẳng biết nữa, đầu tôi đang nhức điên đảo lên đây!”, Hoàng Lâm lấy tay ray hai bên thái dương, trông cậu phờ phạc như người bệnh. Vũ Lục Hàn muốn chạy xuống bãi biển, nhưng không nỡ nhìn Hoàng Lâm như thế này. Cô rụt rè lại gần, cúi thấp đầu để nhìn vào mắt cậu, hỏi đầy vẻ quan tâm.
“Anh có cần em đưa về phòng không?”
Hoàng Lâm chững lại giây lát, nhìn cô đầy lạ lùng. Sau vài giây, cậu bật cười khiến cô ngẩn ngơ không hiểu.
“Tôi có phải là người sắp chết đâu! Tối qua tôi uống hơi nhiều… mà lại còn…”
Cậu ngập ngừng đôi chút, rồi tặc lưỡi.
“Nhưng nếu em muốn đưa tôi đi, tôi nhận lòng tốt ấy!”, cậu cười dịu dàng. Vũ Lục Hàn không biết nói gì, nhưng cũng chậm chạp lò dò bám vào cánh tay cậu, bước đi thật chậm đưa Hoàng Lâm về phòng. Phòng của chàng thư sinh, hóa ra nằm đối diện phòng cô. Vũ Lục Hàn ngây ngô thấy phòng mình, cười nói:
“Anh ở ngay gần mà em không biết!”
“Vậy hả?”, cậu nhìn Vũ Lục Hàn, “Phòng em ở đâu?”
“Bên kia, ngay đối diện”, cô hào hứng nghếch mắt nhìn về cửa phòng mình. Hoàng Lâm chỉ nhoẻn cười, mở cửa phòng. Trong phòng cậu toát ra mùi hương rất đặc biệt. Cậu còn quay lại nhìn cô.
“Em có muốn vào chơi chút không?”

“Không… em… đang tìm Hàm Vũ Phong…”, cô rụt rè đáp.
“À, quên mất”, Hoàng Lâm bật cười, “Em hãy tìm thử ở bãi biển. Tôi về phòng an toàn rồi, không ngất giữa đường!”
Vũ Lục Hàn cũng tươi cười, chợt thấy ga trải gường của Hoàng Lâm có màu đen. Ga giường trong phòng cô màu trắng. Với chút tò mò, Vũ Lục Hàn lập bập hỏi:
“Anh… thích màu đen sao?”
“Không”, Hoàng Lâm nhanh chóng đáp lại, “Ai nói với em lung tung vậy?”
“Vì… ga giường của anh màu đen!”, cô đỏ mặt, cúi đầu nói khi tự thấy mình hơi kém duyên. Hoàng Lâm quay vào phòng nhìn, bật cười:
“Tôi mới thay ga giường. Tối qua… tôi hơi thác loạn một chút…”
Vũ Lục Hàn ngay lập tức hiểu ý, mặt càng đỏ, người cứ bừng lên vì nóng. Cô tự trách vì mình thiếu tinh tế, không suy nghĩ mà cứ thế nói lung tung. Không hiểu bây giờ, chàng thư sinh kia đang nghĩ gì về cô nữa. Ngược lại, Hoàng Lâm thấy thích thú trước sự ngây ngô bộc phát của cô. Cậu xoa dịu nỗi xấu hổ của cô bằng cái xoa đầu nhẹ, đi kèm nụ cười tỏa nắng làm nên hình ảnh của mình.
Tiếng bước chân rất gần gây sự chú ý đến cả Thư Sinh và cô gái nhỏ. Cả hai nhìn về phía hành lang, nhận ra Hàm Vũ Phong đang đứng lặng ở đó, cách Vũ Lục Hàn chỉ vài bước chân, khuôn mặt không một chút biểu cảm. Trong khi Vũ Lục Hàn vô cùng bối rối, chực muốn thanh minh với hắn, thì Hoàng Lâm lại bình tĩnh cười tươi, nhìn bạn thân mình như chẳng có chuyện gì.
“Cô bé này đang định đi tìm cậu đấy”, Thư Sinh nói, tặng kèm nụ cười, “Vậy tôi xin phép để hai người có khoảng không gian riêng tư!”
Cậu làm bộ chào như những chàng cao bồi Texas, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Vũ Lục Hàn bối rối trước ánh mắt của hắn, chỉ biết cúi đầu, hai tay ra mồ hôi ướt đầm.
“Tìm tôi?”
“Tôi… muốn… lấy đồ”, cô lắp bắp, nuốt khan trong họng. Cô nghe tiếng bước chân hắn đến gần mình, chỉ dám liếc nhìn một lần khi hắn ở trước mặt, điệu bộ rụt rè, lấm lét như con mèo hoang đang rình trộm cá.
“Đi theo”, hắn chỉ nói vậy, rồi cứ thế bước đi mà không hề quay lại hay có ý chờ đợi cô lấy một lần. Cô vội vã bước sau hắn, cố gắng không để bị bỏ lại quá xa. Hàm Vũ Phong đi đến cuối hành lang, ngoặt vào lối rẽ trái, dừng ngay trước cánh cửa đầu tiên. Hắn mở cửa, cứ thế bước vào căn phòng tối om ấy. Hắn không cắm chìa khóa để khởi động hệ thống điện. Vũ Lục Hàn cứ ngây ngốc đứng bên ngoài, có ý chờ đợi, không dám vào. Hắn chỉ bước vài bước, rồi quay người lại, đưa một tay ra trước mặt cô. Trái tim Vũ Lục Hàn đập lệch một nhịp. Vì sao hắn lại đưa tay ra thế này?
Mặc kệ cô ngập ngừng, Hàm Vũ Phong vẫn không hề rụt tay lại. Ánh sáng từ hành lang chiếu vào một góc phòng, vẽ lên từng nét khuôn mặt hắn nổi bật giữa bóng tối bao trùm phía sau lưng. Tim cô đập rất mạnh. Nhưng bàn tay vô thức đưa lên thật chậm, chạm vào bàn tay hắn, lạnh lẽo. Tay cô run rẩy trong bàn tay to lớn của hắn, ướt đẫm vì mồ hôi. Hắn nhẹ nhàng kéo cô lại, đôi mắt nhìn xoáy vào cô, lạ lẫm. Đột nhiên, Vũ Lục Hàn vô cùng bất an.
Chỉ trong tích tắc, Hàm Vũ Phong thay đổi bất ngờ. Hắn sập mạnh cánh cửa phòng, dập tắt ánh sáng duy nhất còn phản chiếu. Hắn đẩy cô tựa vào cánh cửa, áp sát thân mình vào cô gái, hai bàn tay lạnh buốt đặt trên vai cô, truyền hơi lạnh chạy dọc khắp người cô gái nhỏ. Ánh mắt nâu khói sắc lẹm trong bóng tối gợi cô nhớ về lần đầu gặp hắn, cô sợ ánh mắt uy hiếp này. Hàm Vũ Phong cưỡng hôn cô, một cách thô bạo. Dường như hắn muốn tàn phá đôi môi nhỏ bé của cô gái, còn cô chỉ run rẩy như một con nai dưới móng vuốt sư tử. Cô bám chặt lấy hai bắp tay của hắn, cố đẩy ra nhưng không suy chuyển được gì. Cơ thể cô căng lên chịu đựng, nhưng mơ hồ, cô cảm giác cơ thể hắn cũng như vậy. Hàm Vũ Phong đột nhiên dừng hẳn nụ hôn, cúi đầu tựa lên vai cô đầy bất lực. Vũ Lục Hàn từ hoảng loạn trở nên bối rối, hắn chưa từng thể hiện điều này trước mặt bất cứ ai cả. Tim cô đập rất mạnh. Cô chỉ biết im lặng, cảm nhận hơi thở dồn dập của hắn bên tai mình. Cô thấy đau lòng, nhưng không thể lên tiếng. Một Hàm Vũ Phong lạnh lùng, hiên ngang, trước mặt cô lại vô cùng yếu đuối.
“Em… tại sao…”, hắn thì thầm, giọng nói đan xen một nỗi đau buồn vô tình cứa vào lòng cô sắc ngọt.

“Em… không làm gì cả…”, cô chỉ biết nói vậy. Vũ Lục Hàn thật sự, không hiểu nổi hắn.
“Em… có phải… đã.. Em…”
“Anh đang hiểu nhầm rồi, em không có gì với anh ấy!”, Vũ Lục Hàn ngay lập tức thanh minh khi cho rằng hắn hiểu nhầm cảnh tượng ban nãy. Hàm Vũ Phong chỉ hít thở rời rạc, bỗng ôm cô vào lòng.
“Em… không phải… người tối qua… lên giường với cậu ta chứ?”, hắn thì thầm vào tai cô. Vũ Lục Hàn đứng tim, tròn mắt.
“Em không… Em… Không mà!”, cô lớn tiếng, định đẩy hắn ra để được nhìn vào mắt hắn, nhưng hắn ngược lại ôm cô rất chặt. Hơi thở của hắn nhẹ đi nhiều lần.
“Em có biết… tôi không ngủ được… khi có người nói nhìn thấy em vào phòng cậu ta không?”
“Cái… cái gì chứ?”, cô thốt lên đầy hốt hoảng, “Em… em gặp anh ấy vừa lúc nãy thôi! Em thề đấy!”, cô vô cùng sợ hãi, liên tục tự thanh minh cho mình. Tại sao lại có người nói lung tung như vậy! Mà, liệu hắn có tin cô, khi mà cô đang thể hiện như một đứa trẻ ăn vụng bị bắt gặp! Không được hắn tin tưởng, với cô còn đáng sợ gấp bội việc bị ai đó tung tin nhảm nhí. Hàm Vũ Phong vẫn ôm cô rất chặt, hít vào một hơi dài để tự trấn an mình.
“Thật may vì không phải em…”, hắn vẫn hạ giọng thật thấp, nhưng âm điệu đã không còn lạnh lẽo và mang nhiều nỗi đau, “Em… Hoàng Lâm… đối với tôi đều quan trọng như nhau vậy…”
Trái tim cô đập loạn nhịp. Cách đây vài tiếng, trong căn nhà gỗ trên cây, Hàm Vũ Phong lạnh lùng nói cô chỉ là người ngoài. Bây giờ, trong vòng tay to lớn, vô cùng ấm áp, Hàm Vũ Phong coi cô quan trọng như một người bạn thân lâu năm của mình. Hắn như thể một kẻ đa nhân cách, cảm xúc thay đổi đến chính hắn cũng không có cách nào kiểm soát. Cô hoang mang giữa tiết trời khó chiều ở London. Tiết trời ẩm lạnh luôn chuyển biến thất thường.
Chiếc du thuyền rời xa dần hòn đảo nhỏ xinh đẹp, mang theo nàng tiểu thư và những vị khách, cùng những người vệ sĩ và nhân viên theo tàu. Vũ Lục Hàn nhận ra chàng vệ sĩ đã tâm sự trên bãi biển cùng cô, cười tươi chào và nhận được nụ cười đáp lại. Trần Hải Minh, lâm vào tình trạng giống cậu bạn, liêu xiêu lên tàu với tâm trạng tìm về phòng để ngủ. Cậu nghe tiếng cô gái nhỏ vẫy chào, nhưng chỉ gật đầu đáp lại, không có hứng nói chuyện. Hoàng Lâm có vẻ tỉnh táo hơn, tuy vẫn thể hiện ra gương mặt mệt mỏi do rượu và thiếu ngủ. Cậu đi bên cạnh Chu Bạch Thảo, nàng vẫn tươi tắn và xinh đẹp như vậy, chỉ có điều dưới đôi mắt là quầng thâm được khéo léo che đi. Cô rất muốn hỏi hắn đã có chuyện gì xảy ra đêm qua, nhưng không tiện khi trong lòng vẫn để tâm việc bị ai đó bịa đặt với hắn. Cô nhìn quanh tìm Từ Thiên, nhưng thất bại. Cô chưa nhìn thấy anh sau trò chơi trên bãi biển tối qua. Cô chẳng quen biết bất cứ ai, nên giờ lúng túng khi hắn không ở bên cạnh. Cô cũng không thể cứ bám sau hắn như trước, hắn-đã-có-bạn-gái-rồi. Vũ Lục Hàn đến tìm hắn vì đồ dùng của mình để chung trong vali, nhưng rốt cuộc chẳng nói được điều muốn nói. Hai má cô cứ ửng đỏ mỗi khi cảnh tượng trong căn phòng ấy hiện ra trước mắt mình.
Hàm Vũ Phong đi về phía cô từ xa, mặc áo len dài tay thoải mái màu xám đen, mỉm cười khi bước đến gần cô gái nhỏ. Vũ Lục Hàn ngập ngừng chào, có chút bối rối khi ngay gần đó là Chu Bạch Thảo. Tuy vậy nàng không hề để mắt đến hắn. Có lẽ họ cãi nhau chăng?
“Đi về phòng thay đồ. Mặc nguyên như vậy chắc chắn rất khó chịu”, hắn nói, ngửa bàn tay ra trước mặt cô. Vũ Lục Hàn lúng túng liếc nhìn nàng, rồi lại nhìn hắn. Hắn có ý định gì, người ấy đang ở ngay đây cơ mà?
“Đi nào, cô cần phải ăn nữa đấy, vì tôi biết người phục vụ dọn phòng cô mang đi khay thức ăn còn nguyên!”, hắn nhắc nhở, không chờ đợi mà nắm tay cô kéo đi. Hắn không màng đến Chu Bạch Thảo khi đi lướt qua nàng. Nàng cũng vậy, không nhìn theo hắn. Dường như chỉ có Vũ Lục Hàn là người duy nhất quan tâm đến điều này.
Hàm Vũ Phong đưa cô đến một căn phòng hoàn toàn khác, không nằm cùng dãy hành lang với bốn người họ như lúc đi. Căn phòng này, về cơ bản cũng y hệt phòng hắn: không cửa sổ nhìn ra biển, lạnh lẽo, với bộ bàn ghế ở góc phòng thay cho bàn trang điểm phụ nữ. Cô nhận ra chiếc vali đang đặt bên cạnh chiếc ghế sofa. Hàm Vũ Phong nhìn biểu hiện của cô, phì cười, đẩy cô vào buồng tắm.
“Tắm luôn đi, quần áo ở trong đó. Đừng thắc mắc, nếu không cô sẽ phải khỏa thân bước ra ngoài đấy”
Trước sự “ra lệnh mang tính đe dọa” của hắn, Vũ Lục Hàn chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và chạm vào bộ quần áo treo sâu phía trong, cô nhận ra… đây vẫn hoàn toàn là đồ của hắn. Áo len với cổ tròn rộng, tông màu đen xám hệt với chiếc áo hắn mặc; quần jeans có-vẻ-là của cô, tiệp màu đen y chang bộ của hắn. Vũ Lục Hàn không dám thắc mắc, mặc y hệt cả bộ. Áo len với phần cổ khoét rộng, để hở khá nhiều cổ và xương quai xanh của cô. Nhìn cô vô cùng bé nhỏ trong chiếc áo, nhưng lại không thể hợp hơn. Vũ Lục Hàn cố nán lại, nhìn mình trong gương, cố tìm ra một vẻ đẹp nào đấy. Nhưng rồi lại thở dài thất vọng. Một cô gái luôn tự ti như cô, rất đẹp, nhưng chưa bao giờ nhận ra điều đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.