Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết

Chương 42


Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 42


Sau nụ hôn kéo dài chỉ vài giây giữa Vũ Lục Hàn và Hàm Vũ Phong, không khí trên bãi biển thay đổi hẳn. Chu Bạch Thảo và Từ Thiên đột nhiên trầm tĩnh, mang đến không khí nặng nề. Ngược lại, Hoàng Lâm bắt đầu say rượu, pha trò lung tung để vực lại sự vui tươi. Trần Hải Minh tiếp tục trò chơi, hôn thêm vài cô nàng xinh xắn. Những chai rượu vang trong vòng tròn được uống cạn dần, Vũ Lục Hàn chẳng buồn để ý, chỉ xấu hổ cúi gằm mặt. Hoàng Lâm đột nhiên hô lên trong cơn say.
“Các bạn muốn nghe hát chứ?”
Đám đông reo hò hưởng ứng, hô to tên Hoàng Lâm. Cậu thích thú quay sang Chu Bạch Thảo, hỏi với giọng thân mật:
“Em có đàn ở đây không?”
“Em có”, nàng đáp với giọng đượm chút buồn, quay lại gọi to chàng vệ sĩ gần đó: “Làm ơn lấy cho tôi đàn guitar trong sảnh!”
Sau vài phút, chiếc đàn guitar bằng gỗ thật mài mịn bóng được khắc những chi tiết vô cùng tinh xảo đã nằm trong tay Hoàng Lâm. Chàng thư sinh phấn khởi liếc nhìn Hàm Vũ Phong, hô lên:
“Các bạn có biết ngài chủ tịch James Adam đây hồi còn học đại học là một tay guitar bass không?”
Những người trên bãi biển xôn xao ngạc nhiên, mang theo chút phấn khích tán dương Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn liếc mắt nhìn hắn, trống ngực đập dồn dập. Hắn quay sang cậu bạn thân, nheo mắt đầy cảnh giác:
“Cậu định làm trò gì vậy?”
“Hôm nay sinh nhật Chu Bạch Thảo, ai muốn tên người gỗ này hát?”, Hoàng Lâm không bận tâm, “Đây tuy không phải chiếc guitar bass nhưng chàng trai này thừa khả năng chơi đàn đó!”
“Yoooo!”, những chàng trai, cô gái trẻ tuổi vỗ tay náo loạn cả một vùng trên biển. Hàm Vũ Phong bất lực nở nụ cười, cúi đầu xuống. Các cô gái phát điên bởi hành động đáng yêu ấy, hô tên hắn thật to. Thư Sinh dúi cây đàn vào tay hắn, nửa thật nửa đùa:
“Hát tặng nàng một bài đi chứ?”
Cậu nói vậy nhưng đôi mắt hướng về phía cô gái nhỏ đang ngồi đối diện mình bên kia. Chu Bạch Thảo không để ý, ngỡ dành cho mình, cười hạnh phúc ôm lấy cánh tay hắn.
“Em rất muốn nghe anh hát!”, nàng đáp.
Hàm Vũ Phong nhìn quanh, mỉm cười trước phản ứng của mọi người, ôm lấy cây đàn. Đám đông reo hò cổ vũ, bất ngờ và thích thú trước một Hàm Vũ Phong khác hẳn mọi ngày. Vũ Lục Hàn vẫn không dám ngẩng lên nhìn hắn, hay nhìn bất cứ ai. Hắn nhìn cô cười nhẹ, ngón tay lướt trên dây đàn một cách thuần thục.
“Tell me what to do about you
I already know I can see in your eyes when you’re telling the truth
Cause it’s been a long time coming
So where you running to?
Tell me what to do about you.
You got your way of speaking
Even the air you’re breathing
You could be anything
But you don’t know what to believe in
You got the world before you
If I could only show you
Cause you don’t know what to do.
Tell me what to do about you

Something on your mind baby all of the time you could bring down the room
This day has a long time coming
I say it’s nothing new
So tell me what to do about you.
You think about it
Can you ever change?
Finish what you started
Make me wanna stay
Tired of conversation
Show me something real
Find out what your part it
Play it how you feel.
Tell me what to do about you
Is there anyway
Anything I can say won’t break us in two
Cause it’s been a long time coming
I can’t stop loving you
Tell me what to do about you.”
(Hãy nói cho anh biết phải làm gì với em
Anh đã biết những gì anh có thể thấy trong đôi mắt em
Khi em đang nói sự thật
Vì đã khá lâu rồi
Em đang chạy trốn khỏi điều gì?
Hãy nói cho anh biết anh phải làm gì với em.
Em có cách rất riêng để biểu đạt lời muốn nói
Kể cả trong từng hơi thở của em
Em có thể là mọi thứ em muốn nhưng em không biết phải tin vào điều gì
Em có cả thế giới ở phía trước

Phải chi anh có thể mở ra trước mắt em
Bởi em không biết phải làm gì.
Hãy cho anh biết anh phải làm gì với em
Điều gì đang nằm trong tâm trí của em?
Em yêu, em có thể chạy ra khỏi đây bất cứ lúc nào
Những ngày qua là một khoảng thời gian rất dài
Anh không thấy điều gì mới mẻ
Vậy hãy cho anh biết anh cần phải làm gì, với em.
Em hãy nghĩ về điều đó
Em có thể thay đổi không?
Để kết thúc những gì em đã bắt đầu
Hãy khiến anh muốn ở lại
Anh đã mệt mỏi với những cuộc nói chuyện
Hãy cho anh thấy điều gì là thật
Hãy tự tìm hiểu em là phần nào trong cuộc đời anh
Và hãy chơi trò chơi này theo cách em cảm nhận.
Hãy cho anh biết anh phải làm gì với em
Có cách nào đó, có điều gì anh có thể nói mà không khiến chúng ta phải chia xa
Vì đã khá lâu rồi
Anh không thể ngừng yêu em
Hãy nói cho anh biết anh phải làm gì, với em…)
Giọng hát trầm ấm và ngọt lịm của hắn khiến tất thảy người trên bãi biển đều ngừng thở, nuốt lấy từng nốt nhạc. Vũ Lục Hàn chưa từng nghĩ rằng hắn lại hát hay như vậy. Và Vũ Lục Hàn cũng chưa từng dám mơ có một ngày hắn dành tặng mình một bài hát. Cô cúi đầu im thin thít nhưng trong lòng vô cùng rối loạn, sung sướng, râm ran. Đám đông vỗ tay reo hò ngay khi bài hát kết thúc, náo loạn muốn nữa. Hàm Vũ Phong mỉm cười, nụ cười ẩn chứa niềm vui chiến thắng. Hắn chỉ vừa cười, vừa lắc đầu từ chối, đặt chiếc đàn guitar xuống bên cạnh. Lập tức, Hoàng Lâm – với khuôn mặt đỏ ửng vì say rượu – lại với lấy chiếc guitar và bắt đầu một bài hát của Bruno Mars. Một số người vui vẻ hát theo. Hàm Vũ Phong mỉm cười nhìn theo họ, rồi quay lại nhìn Vũ Lục Hàn. Hắn nghĩ rằng mình vừa bày tỏ nỗi lòng một cách hoàn hảo nhất, và hắn biết Vũ Lục Hàn hiểu ý của mình. Hắn như vừa trút được một gánh nặng trong lòng, hắn đang cảm thấy vô cùng thanh thản.
Trái ngược với tâm trạng của hắn, Từ Thiên như người đang đứng trên đống lửa. Trong lòng anh nóng nực, bực bội, khó chịu, kèm theo nỗi hoang mang, sợ hãi. Anh vừa có cảm xúc tột cùng chưa bao giờ xuất hiện với Vũ Lục Hàn, anh đã lóe lên trong đầu ý nghĩ sẽ theo đuổi trở lại người con gái ấy. Vậy mà bây giờ, người bạn-trai-cũ của cô ấy lại tỏ ý còn yêu cô ấy một cách công khai đầy khéo léo trước hơn ba mươi người trên bãi biển này. Cô ấy chắc chắn cũng rất yêu hắn. Anh hoang mang trong nỗi lo sợ không còn cơ hội theo đuổi cô ấy nữa.
Chu Bạch Thảo vòng tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt buồn bã nhìn xuống bãi cát, không còn tâm trí trôi theo bài hát vui nhộn của Hoàng Lâm. Nàng không còn cảm thấy khó chịu, mà chỉ thấy thất vọng, và buồn. Nàng biết hắn không yêu mình. Nhưng nàng vẫn hi vọng với thời gian, nàng có thể làm hắn rung động. Cuộc chơi này hoàn toàn nằm trong dự tính của nàng tiểu thư xinh đẹp. Cách đây vài ngày, nàng đã nảy ra ý định tổ chức sinh nhật trên du thuyền, đi một vòng quanh đảo rồi trở về, chỉ bốn người họ, không cần ai khác. Tuy nhiên, trong bữa tiệc khai trương resort của Hoàng Lâm, khi phát hiện ra ánh mắt Từ Thiên nhìn cô gái Vũ Lục Hàn, Chu Bạch Thảo đã nảy ra ý tưởng mà lúc đó nàng cho là vô cùng tuyệt vời. Nàng đi vòng quanh, mời một số người bạn thân thiết, và mời Từ Thiên. Đương nhiên, nàng mời theo cả Vũ Lục Hàn. Để dành lấy Hàm Vũ Phong, nàng sẽ cần đến chàng bác sĩ si tình giữ chân cô bé Vũ Lục Hàn một chỗ. Nàng nghĩ mình đã thành công khi chưa đến bữa tiệc đã dành được hắn về bên mình. Tuy nhiên, nỗi bất an khi nhìn thấy thái độ của hắn dành cho cô gái kia khiến nàng thay đổi kế hoạch, yêu cầu người lái tàu cho du thuyền đi theo đường vòng đến đảo, kéo dài quãng đường, khiến toàn bộ phải ngủ một đêm trên tàu. Đêm thứ hai trên đảo, trưa mai lên tàu trở về thành phố, chừng ấy thời gian là quá hợp lý để nàng có thêm cơ hội ở bên cạnh hắn, và cho Từ Thiên thêm động lực tán tỉnh Vũ Lục Hàn. Nhưng bây giờ nàng nhận ra, càng ngày kế hoạch càng đi theo hướng không như nàng mong đợi. Nàng không ngờ Từ Thiên quá hiền lành và tử tế nên không muốn dành giật Vũ Lục Hàn. Ngoài ra, Hoàng Lâm và Trần Hải Minh đột nhiên xen vào giữa kế hoạch, luôn cố gắng tách cô gái nhỏ và vị bác sĩ trẻ ở xa nhau, khiến nàng cảm thấy bị phản bội. Chu Bạch Thảo chưa từng nghĩ hai người anh thân thiết của mình đột nhiên lại yêu mến, quấn quít cô gái xa lạ kia.
“Vũ Lục Hàn!”
Hai giọng nam cùng vang lên một lúc. Vũ Lục Hàn ngẩng mặt, nhìn hắn, rồi quay sang Từ Thiên. Anh lộ vẻ lúng túng, cười một cách gượng gạo.
“Anh… định về phòng nghỉ… anh hơi say. Em… muốn về phòng chưa?”, anh ấp úng. Vũ Lục Hàn cười nhẹ, lắc đầu.
“Em muốn ngồi thêm một lúc. Anh đi nghỉ cho khỏe!”

Nghe vậy, chàng bác sĩ vụng về gật đầu rồi lập tức đứng dậy. Trước anh cũng đã có vài người vì quá say nên phải về phòng. Anh ngập ngừng thêm chút rồi quay lưng bỏ đi. Vũ Lục Hàn nhìn theo bóng anh, trong đầu hiện lên một luồng suy nghĩ. Chàng trai cô từng có tình cảm, chàng trai cô từng rất thích, hiện giờ cô chẳng có chút cảm xúc nào. Cô đã từng thấy má mình đỏ ửng mỗi khi anh quan tâm ân cần. Cô đã từng thấy tim đập nhanh mỗi khi nghe giọng nói ấm áp của anh. Cô đã từng cảm thấy vô cùng thanh thản khi ngồi cạnh anh, lắng nghe từng nốt nhạc thánh thót từ chiếc đàn dương cầm trong phòng khách. Vậy mà, không lâu sau, cô đã hoàn toàn mất đi những cảm xúc ấy. Những xúc cảm chuyển từ anh sang một kẻ khác. Cô không biết nên nghĩ gì về mình khi nhận ra cô chính là kẻ không chung thủy mình thường khinh miệt trên phim. Nửa tháng trước sẵn sàng say quên trời đất vì người này. Nửa tháng sau đã vội bao nhiêu lần rơi nước mắt vì kẻ khác.
“Vũ Lục Hàn”, mải suy nghĩ, cô không nhận ra “kẻ khác” đã từ bao giờ ngồi vào chỗ của Từ Thiên, bên cạnh cô. Hắn nhìn biểu hiện hốt hoảng của cô, nhìn vào đôi mắt lúng túng, chỉ cười.
“Cô có muốn đi dạo quanh đây cùng tôi không?”, hắn hỏi nhẹ nhàng. Những vị khách vẫn vô tư đàn hát, uống rượu, tán tỉnh nhau trên bãi biển. Cô rất muốn nói có, nhưng…
“Tôi… cũng…”
“Anh Vũ Phong!”, Chu Bạch Thảo đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô. Nàng đứng dậy, nhìn hắn với đôi mắt ướt. Nàng xoay người lảo đảo, khẽ rên rỉ.
“Em… nghĩ em say rồi! Anh đưa em… về phòng được không?”, Chu Bạch Thảo là nhân vật chính, tất nhiên không thể không gây vài sự chú ý. Hắn nhìn nàng lặng lẽ, rồi cũng đứng dậy, phủi quần.
“Đi nào”, hắn chỉ nói có vậy. Nàng cười rạng rỡ, nhìn xéo qua cô gái nhỏ, rồi ôm lấy cánh tay hắn hướng về căn biệt thự. Vũ Lục Hàn thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn. Cô biết mình không được xen vào chuyện tình của người khác, nhưng cũng không thể kìm nén lòng mình. Bên cạnh cô, các chàng trai, cô gái vẫn hạnh phúc cười nói. Một mình cô bó gối ngồi lẻ loi trên bãi biển. Cô lại cười thầm. Cảm giác đơn độc ập đến, Vũ Lục Hàn quyết định đứng dậy. Cô quay lưng đi dọc bãi biển, xa khỏi căn biệt thự. Một vệ sĩ ở gần đó vội vàng chạy lại, kéo tay Vũ Lục Hàn.
“Xin lỗi tiểu thư, biển đêm rất nguy hiểm, mong tiểu thư ở trong khu vực này, đừng đi xa khỏi tầm kiểm soát của chúng tôi!”
“Ồ, tôi không xuống biển đâu!”, cô cười trừ, “Tôi chỉ đi trên bãi cát thôi! Và xin đừng gọi tiểu thư, hãy gọi tôi là Vũ Lục Hàn!”
“Vâng, cô… Vũ Lục Hàn!”, chàng vệ sĩ lúng túng chữa lại, “Mong cô hiểu cho chúng tôi và quay lại phía bạn bè mình đi ạ!”
“Tôi… hơi say, muốn có chút… gió!”, Vũ Lục Hàn đáp bừa, biết mình nói hớ cũng không dám sửa. Cô bước thêm vài bước, chàng vệ sĩ chỉ biết chạy theo giữ lại.
“Thưa cô, thật sự rất nguy hiểm! Hãy…”
“Vậy anh đi cùng tôi”, cô nói với một nụ cười. Người vệ sĩ bất ngờ, tỏ vẻ bối rối.
“Xin cô thông cảm, tôi…”
“Đi cùng tôi nào, tôi xin hứa chỉ đi dạo, một lát thôi!”, Vũ Lục Hàn thuyết phục, rồi cứ thế bước đi. Không ngăn được cô gái nhỏ, chàng vệ sĩ đành bước theo phía sau, luôn giữ một khoảng cách đủ an toàn để bảo vệ, nhưng không quá bất lịch sự. Vũ Lục Hàn lững thững đi xa một đoạn, khi tiếng đàn và tiếng hát nhỏ dần lại, cô dừng bước. Cô nhìn ra biển. Bóng tối nhuộm lên mặt biển một màu đen u ám. Nhưng có gì đó trong ánh trăng thuần khiết trên kia khiến biển mênh mông bỗng lung linh một cách huyền ảo. Vũ Lục Hàn nhớ nhà, cô nhớ bố và mẹ. Càng ngày cô càng ít liên lạc với họ, và chỉ nghĩ đến hai người già đáng thương ở nhà ấy khi cô buồn. Cô thấy mình thật tệ. Đáng lẽ, nếu cô biết an phận hơn, thì giờ này tất cả bọn họ chỉ là những con người xa lạ. Cô sẽ an nhàn, vô lo, vô nghĩ bên cạnh người chồng hoàn hảo Từ Thiên. Cô sẽ bình thản hoàn thành luận án tốt nghiệp, tìm một công việc làm tốt, hoặc ở nhà nấu cơm đợi chồng. Cô sẽ thường xuyên về thăm bố mẹ, khi có thời gian rảnh rỗi. Cô sẽ không biết hắn là ai. Cô sẽ không có tình cảm với hắn…
Vũ Lục Hàn thở dài, ngồi thụp xuống bãi cát. Cô nhìn mông lung, bỗng nhiên quay lại nhìn chàng vệ sĩ.
“Ở trong phim ấy, những người tách đoàn ra thường là những người bị mất mạng đầu tiên!”
Người vệ sĩ nhìn cô khác lạ, đột nhiên đầy cảnh giác. Vũ Lục Hàn bật cười, phẩy tay.
“Tôi chỉ trêu chọc một chút thôi!”, cô vừa cười vừa nói, “Tôi đang không được ổn…”
“Vâng, thưa cô Vũ Lục Hàn”, chàng vệ sĩ cúi đầu đáp, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác. Vũ Lục Hàn co hai chân lại, tự ôm lấy mình, gác cằm lên đầu gối. Cô thở dài khe khẽ.
“Anh đã yêu ai bao giờ chưa, anh vệ sĩ?”, cô hỏi rất nhỏ. Cô cũng biết sẽ là rất ngốc nghếch khi đi tâm sự với một chàng vệ sĩ của người khác, về chuyện riêng của mình. Nhưng cô không kìm được, cảm giác cô đơn trống trải ngày càng lớn trong lòng. Vũ Lục Hàn đã từng rất tâm đắc rằng không nên hé môi cho bất cứ ai về việc riêng của mình, bởi không ai hiểu cô bằng chính cô. Cô không có bạn, cũng không muốn tâm sự, kể chuyện của mình với ai, bởi cô không tin tưởng rằng họ sẽ giữ kín chuyện. Hơn hai mươi năm lớn lên không có một người bên cạnh để tâm sự, bây giờ cô lại khát khao có một người như vậy đến thế. Chàng vệ sĩ cao lớn sau lưng cô lúng túng mỉm cười, mọi sự cảnh giác đều tan biến.
“Thật ra… tôi cũng có!”
“Vậy sao?”, Vũ Lục Hàn tươi tỉnh quay lại nhìn người vệ sĩ, “Hai người đến với nhau chứ?”
“Cũng… chưa hẳn”, chàng trai đáp, “Cô ấy là một tiểu thư nhà giàu, còn tôi… thực chất mồ côi bố mẹ, sống cùng gia đình dì”
Chàng vệ sĩ có vẻ ngập ngừng, không biết mình có đi quá quy định bảo vệ không. Chàng ta lập tức thôi nói, chỉ biết cúi đầu cười ngượng.
“Vậy… hai người…”, Vũ Lục Hàn ngập ngừng hỏi lại, tỏ ra gần gũi hơn, “Anh và cô ấy sẽ vượt qua chứ?”
“Vâng, chúng tôi hiện vẫn rất tốt”, người vệ sĩ nở nụ cười lịch sự, “Nhờ có ông chủ cưu mang và tin tưởng cho đi theo bảo vệ tiểu thư mà tôi có cuộc sống hiện tại vô cùng tốt đẹp”
“Ồ… Bố của Chu Bạch Thảo ư?”, cô thốt lên bất ngờ, “Ông ấy giống như là… ân nhân của anh?”
“À, vâng…”, người vệ sĩ ngượng ngùng cười, “Tôi thất nghiệp nên đánh võ dạo trên phố kiếm tiền, được ngài Chủ tịch phát hiện ra, đưa về, cho tham gia đào tạo vệ sĩ rồi cho tôi theo bảo vệ tiểu thư… Ngài trả công rất cao, tôi mang ơn rất lớn”
“Thật tuyệt, chúc mừng anh!”, Vũ Lục Hàn cười tít mắt. Chỉ là cuộc nói chuyện tán gẫu nhưng nó khiến tâm trạng của cô tốt hơn. Chàng vệ sĩ cúi đầu tỏ ý cảm ơn cô, môi nở nụ cười. Vũ Lục Hàn vui lây theo tâm trạng tốt của người vệ sĩ, hít một hơi, nhìn ra biển. Cô định cứ thế kể bừa chuyện của bản thân cho nhẹ lòng, nhưng cuối cùng lại không muốn phá hỏng không khí dễ chịu hiện giờ với chàng vệ sĩ kia. Cô cảm nhận tiếng bước chân nhẹ nhàng trên cát, quay sang đã thấy Hàm Vũ Phong đang lặng yên nhìn mình. Cô bỗng đỏ mặt, trái tim đập rộn ràng lên một chút.
“Tôi có thể xin chút riêng tư được chứ?”, hắn quay sang người vệ sĩ, hỏi. Chàng vệ sĩ tỏ ra lúng túng, dường như đã quen biết hắn, cúi đầu chào rồi trở về hàng của mình cách đó không xa. Khi chỉ còn hai người, Hàm Vũ Phong chậm rãi ngồi xuống cạnh cô, khoanh chân lại, hai tay buông thõng trên đùi, thoải mái nhìn ra biển.
“Cô trông như đã khỏe lại”, hắn nói với giọng giãn ra. Vũ Lục Hàn nhìn hắn một lát rồi cũng hướng tầm mắt về phía biển xa.

“Nhờ có phước của anh, tôi rất khỏe”, cô đáp dửng dưng.
“Cô say đấy à?”, hắn quay sang cô, bật cười. Vũ Lục Hàn thản nhiên đáp lại.
“Tôi chẳng uống chút rượu nào”
“Cô nói chuyện như người say rượu vậy”, hắn cười. Vũ Lục Hàn tủm tỉm.
“Anh muốn biết điều gì là thật mà. Tôi đang cố thể hiện con người thật ra đây”
“Cô không phải kẻ nhút nhát sao?”, hắn tặc lưỡi, “Quá nhiều người bị lừa!”
“Tôi vẫn như vậy”, cô đáp gần như ngay lập tức sau câu nói của hắn. Hắn nhìn cô khó hiểu. Vũ Lục Hàn dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt nâu khói, rồi cụp mắt, mỉm cười. “Tôi chỉ cảm thấy mình là người khác trước anh”
“Cô có là ai đi nữa, tôi vẫn rất thích”, hắn đáp, không ngại ngần. Vũ Lục Hàn trong người rạo rực, cố hít thở thật đều để điều hòa trái tim đang đập rất mạnh trong lồng ngực. Hắn thích!
“Anh…”
“Vũ Lục Hàn”, hắn ngắt lời ngay khi cô vừa lên tiếng, “Tôi nghĩ rằng chúng ta cần thay đổi”
“Thay đổi?”, Vũ Lục Hàn ngơ ngác nhìn hắn. Hàm Vũ Phong gật đầu đứng dậy, chìa bàn tay ra trước mặt cô.
“Đứng lên nào, tôi cho cô đi xem một thứ”
“Anh không… mang tôi vào rừng để thủ tiêu chứ?”, cô ngờ vực hỏi lại. Trong hoàn cảnh này, khi thấy khu rừng với những hàng cây mọc dày đặc bao quanh căn biệt thự, Vũ Lục Hàn chỉ nghĩ đến những thứ kinh dị trong tiểu thuyết trinh thám. Hắn phì cười, ánh mắt nâu khói dịu dàng nhìn cô.
“Cô say thật rồi!”
Vũ Lục Hàn nhăn nhó, rụt rè đặt tay mình vào tay hắn. Hắn nhấc cô dậy, để cô phủi quần rồi nắm tay cô đi về phía căn biệt thự của Chu Bạch Thảo. Hắn đưa cô đi phía sau hàng vệ sĩ, và những vị khách vẫn đang rong chơi trên biển kia chẳng hề biết hắn đang nắm tay cô. Vũ Lục Hàn có chút chạnh lòng khi nghĩ rằng hắn cố tình muốn che giấu. Hắn dắt cô đi thẳng ra phía sau, không hề vòng về cửa chính. Vũ Lục Hàn tuy lạ lẫm, nhưng chỉ im lặng đi theo. Hắn bỗng bước chậm hơn, quay lại nhìn cô, nở nụ cười thích thú. Vũ Lục Hàn liếc nhìn hắn, và đôi mắt mở to khi nhìn về phía đằng sau căn biệt thự hào nhoáng.
Có một con đường trải đầy sỏi đá nhẵn dẫn từ cửa sau về phía một tán cây cổ thụ to. Vũ Lục Hàn bước đi trong vô thức, ngước nhìn lên với sự thán phục khôn cùng: một ngôi nhà trên cây! Phía sau cây cổ thụ to này là ba cây khác to lớn không kém, trên mỗi cây lại có một căn nhà gỗ khác nhau. Một chiếc thang dây được gài khéo léo vào thân cây, dẫn lên trên căn nhà gỗ. Hàm Vũ Phong bước tới nắm tay cô, cười vui vẻ dẫn cô đến gần cái cây đầu tiên, to khỏe nhất. Hắn nhìn cô, rồi đưa tay kéo chiếc thang dây ra khỏi thân cây. Vũ Lục Hàn còn đang tròn mắt vì thích thú xen lẫn ngạc nhiên, thì hắn đã buông tay, nhìn cô cười ám muội:
“Đợi tôi ở đây”, hắn nói vậy, và rất nhanh trèo lên bằng thang dây ấy. Cô lo hắn sẽ… ngã khỏi vì thang không chịu được sức nặng, nhưng cuối cùng hắn vẫn leo lên đến nơi một cách vô cùng dễ dàng trên những bậc thang dẻo dai. Hắn kéo cánh cửa ngang ở sàn nhà, chui vào căn nhà trên cây. Rất nhanh, cả căn nhà gỗ tràn ngập ánh sáng. Hắn đẩy cánh cửa bên hông nhà, thò đầu ra vẫy chào cô cùng nụ cười hiện rõ. Vũ Lục Hàn đưa tay vẫy lại, nghe giọng hắn gọi với:
“Trèo lên đi nào!”
Tim cô đập nhanh một cách phấn khích, cô bám lấy thang dây, hít một hơi và bắt đầu đặt chân lên nấc đầu tiên. Lơ lửng là cảm giác xuất hiện trong cô ngay lúc đó, nhưng vô cùng thích thú. Căn nhà gỗ trên cây chỉ cách mặt đất chừng ba mét, không mất quá nhiều thời gian để Vũ Lục Hàn leo lên đến nơi. Ngay khi chỉ còn hai, ba bậc thang, Hàm Vũ Phong đã nhanh chóng đỡ cô vào. Hắn thu gọn thang dây, đặt vào vị trí vừa khít của nó ngay gần cửa ra vào, và đóng cửa lại. Vũ Lục Hàn ngưỡng mộ nhìn quanh. Căn nhà chỉ rộng chừng tám mét vuông, nhưng vô cùng chắc chắn và thoáng mát. Có một cánh cửa sổ kính đang được mở – nơi Hàm Vũ Phong vừa nhìn xuống gọi cô, còn lại toàn bộ được bao quanh bởi gỗ. Mái nhà bằng ngói rất chắc chắn, tạo hình như một ngọn tháp của tòa lâu đài nhỏ. Phía bên trong là những thứ vô cùng nhỏ và giản dị: một chiếc bàn kính nhỏ, hai bên là hai đệm gối thay cho ghế, nằm phía dưới cửa sổ; chiếc đệm dày vừa phải, êm mượt bằng nhung đặt đối diện cửa lên, có đầy đủ chăn và gối; một giá sách mini nhỏ vẫn đựng rất nhiều sách, đối diện cửa sổ và chiếc bàn kính. Căn nhà gỗ sáng bởi hệ thống đèn dây mắc quanh trần, được lắp đặt đơn giản. Vũ Lục Hàn đã biết rất nhiều về trò chơi “xây nhà gỗ trên cây” của trẻ em phương Tây, nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày cô được ở trong một ngôi nhà cây như vậy. Hắn nhìn theo biểu cảm của cô, phì cười.
“Đây là căn nhà gỗ tự tay tôi xây năm mười tám tuổi. Bởi vậy rất nhỏ và không hoành tráng như nhà của tụi kia. Nhưng tôi rất thích!”
“Anh tự xây?”, cô quay sang nhìn hắn với cái nhìn thán phục, “Ý anh là… thiết kế?”
“Thiết kế và xây”, hắn bật cười, “Mỗi năm bốn người chúng tôi lại đến hòn đảo này một lần. Năm đầu tiên đến chúng tôi đã xây nhà trên cây, với sự trợ giúp của một chuyên gia kỹ sư, tất nhiên! Ở Anh tôi cũng có một ngôi nhà cây, nhưng căn nhà đó mẹ tôi thiết kế và thuê người xây tặng. Đây là căn nhà tôi nêu ý tưởng, chuyên gia thiết kế, và tôi đã tự đóng ngôi nhà này. Mất một tuần.”
Thật đáng khâm phục! Vũ Lục Hàn tán thưởng thầm trong lòng, thích thú đi quanh không gian nhỏ bé, chạm vào từng đồ vật.
“Vậy Hoàng Lâm, Trần Hải Minh, Chu Bạch Thảo… Họ cũng như anh?”, cô hỏi. Hắn lắc đầu.
“Họ chỉ nêu ý tưởng, Hoàng Lâm là người thiết kế. Khi đó cậu ta có đam mê với nghề kiến trúc nên rất hăng hái. Khi thiết kế hoàn thành, chuyên gia sẽ hoàn thiện và cho người xây dựng. Mỗi năm quay lại, bọn họ lại sửa thêm một ít, nhà cây của họ rất to và hoành tráng! Nếu muốn, ngày mai tôi sẽ gợi ý để họ cho cô vào!”
“Không cần…”, Vũ Lục Hàn mỉm cười. Cô rụt rè bước đến gần cửa sổ đang mở, nhìn ra ngoài.
“Thích quá! Anh sẽ không sửa nơi này sao?”, cô hỏi. Hắn đến bên cạnh cô, gác hai tay lên thành cửa, mỉm cười.
“Đây là thứ tôi không muốn thay đổi nhất!”, hắn lại nhìn cô, “Mỗi khi ở trong này, tôi cảm thấy như không còn mệt mỏi, không còn phải suy nghĩ bất cứ điều gì khác. Vô cùng thoải mái. Vô cùng riêng tư. Tôi không muốn phá vỡ điều đó”
“Vậy…”, Vũ Lục Hàn đáp lại ánh nhìn của hắn, “Tôi… là người thứ bao nhiêu ở đây?”
“Người thứ ba”, hắn đáp nhanh. Vũ Lục Hàn có chút hụt hẫng. “Sau Mike, và Hoàng Lâm”, hắn tiếp tục kèm theo nụ cười. Cô gái nhỏ quay mặt đi, che giấu hai má ửng hồng và nụ cười tủm tỉm.
“Anh có sợ nó sập không?”, cô nói đùa.
“Tôi chỉ sợ cô ngã lăn xuống”, hắn đáp. Vũ Lục Hàn lại thấy tim đập mạnh. Dù cô không biết hắn có đang tỏ ra lãng mạn hay không, cơ thể cô vẫn vô cùng tự nhiên đáp lại hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.