Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 23
Đó là một chiếc bánh red velvet kết hợp cùng brownie chocolate, nhân kem nutella và phủ hạt vừng đen bên ngoài. Hàm Vũ Phong khoanh tay trên mặt bàn, nhìn cô. Vũ Lục Hàn biết điều đó, ngượng ngùng cúi đầu nhìn cái bánh. Hắn nhếch miệng cười vô cùng tự nhiên, đưa thìa xắn một miếng bánh rất to, đưa lên trước mặt cô gái. Vũ Lục Hàn lần thứ hai được hắn đưa đồ ăn tận miệng, nhưng lần này ở nơi công cộng, cô đỏ mặt đưa tay định cầm lấy thì gặp cái trợn mắt của hắn. Tay cô lóng ngóng rụt về che miệng, lắc đầu. Hàm Vũ Phong ngay lập tức đe dọa:
“Không ăn bánh thì sẽ không được ăn bỏng ngô nữa!”
Vậy là Vũ Lục Hàn đành ngoan ngoãn há miệng ăn bánh, dù sự hậm hực thể hiện thấy rõ. Gần đây, cô cũng vô tình thể hiện thái độ giận dỗi, chính bản thân Vũ Lục Hàn không nhận ra nhưng hắn nhận ra rất rõ. Mỗi lần như vậy, hắn chỉ mỉm cười.
“Sao anh không ăn?”, Vũ Lục Hàn hờn dỗi phản đối khi nhận ra hắn đã ép cô ăn gần nửa cái bánh, trong khi hắn không hề ăn một tí nào. Hàm Vũ Phong chỉ nhún vai thản nhiên: “Tôi quên mất là mình không thích ăn vừng!”
Thật tức chết! Vũ Lục Hàn phát nghẹn vì cái bánh và tức tối trước chiêu ép ăn không thể cưỡng lại của hắn, vớ lấy lon nước và uống thật lực. Hắn nhìn biểu hiện tức tối nhưng không dám vùng lên của cô, bỗng nhiên thấy vui một cách khó hiểu. Không phải vui theo kiểu chế nhạo. Mà là vui vì hạnh phúc.
“Tôi tưởng cô không thể ăn nổi nữa chứ!”, hắn nhìn sang cô gái đang nhâm nhi liên tục bỏng ngô, phì cười như thể đang chứng kiến một bộ phim hài. Trong rạp, mọi người đang lục đục tìm ghế ngồi của mình. Vũ Lục Hàn sợ bị muộn phim nên cố ăn hết thật nhanh cái bánh, kéo hắn vào rạp khi cách giờ chiếu năm phút. Thế mà năm phút sau, quảng cáo phim vẫn chưa xong!
“Tôi đã bảo chỉ cần cái này thôi mà!”, Vũ Lục Hàn nhăn nhó, Tại anh bỗng dưng đòi ăn bánh thì có!
Đèn tắt, cả phòng chiếu chỉ được chiếu sáng bằng ánh sáng từ màn hình chiếu phim. Hắn nhìn sang Vũ Lục Hàn, cố tìm kiếm hình ảnh cô gái trong kí ức, nhưng thất bại. Cô gái này không giống cô ấy, liên tục ăn bỏng ngô, đôi mắt nhìn không rời vào màn hình chiếu phim, trong ánh mắt ánh lên một niềm hứng thú như đứa trẻ lần đầu xem hoạt hình. Cô gái của hắn, không lần nào chịu ăn bỏng ngô vì sợ không đảm bảo, trước khi vào phim luôn nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, buông lời trêu ghẹo: Đừng sợ, có em đây rồi! Hắn sẽ nhéo mũi cô đe dọa, Nếu em để ai biết bí mật này, anh sẽ tìm đến tận nhà em trị tội. Và cô ấy sẽ cười hí hửng thích thú…
“Này”, Vũ Lục Hàn khiến hắn như bừng tỉnh, “Nếu tôi có sợ quá hét ầm ĩ thì anh cũng đừng bận tâm nhé!”, cô nói, nhìn hắn lo lắng. Hắn nhìn cô, phì cười.
“Nếu phim này đủ sợ, không chỉ mình cô hét đâu, bao nhiêu người trong đây sẽ hét trước cả cô đấy.”
Tuy vậy, cả buổi chiếu phim, Vũ Lục Hàn sợ đến nỗi không hét nổi một tiếng. Cô ngồi tụt hẳn xuống ghế, túi bỏng ngô để chắn trước mặt nhưng vẫn cố hé mắt nhìn. Bên cạnh cô, Hàm Vũ Phong chống một tay lên tay ghế, bàn tay đưa ra che lấy đôi mắt. Hắn than thầm trong bụng, thật may mắn không có ai thấy hắn trong bộ dạng trẻ con đáng buồn cười này! Hắn giật nảy mình sau mỗi lần đoạn nhạc rùng rợn trên phim vang lên, hay khi những tiếng gào thét kinh dị dội thẳng vào tai hắn. Hắn chỉ biết rên rỉ, mong cho bộ phim mau chóng kết thúc. Không có cô ấy, làm gì có ai ôm lấy đầu hắn vuốt ve?
Vũ Lục Hàn chợt nắm chặt lấy bàn tay hắn. Hắn quay sang cô, nhận ra cô gái nhỏ đang dính chặt vào ghế, đôi mắt sợ hãi nhưng vẫn cố nhìn vào màn hình qua túi bỏng ngô. Bàn tay cô đổ mồ hôi vì sợ, tóm lấy tay hắn như phản xạ, giật thót mình dụi đầu vào túi bỏng ngô. Hắn phì cười, kéo cô ngồi thẳng dậy. Vũ Lục Hàn hoang mang nhìn sang, chưa kịp phản ứng thì cánh tay hắn đã choàng qua người mình, ôm gọn bờ vai bé nhỏ. Cô lập tức thấy ngượng, tim bắt đầu phản ứng lại và rùng mình. Hắn kéo cô vào lòng, thì thầm nhẹ nhàng:
“Thật ra tôi cũng sợ phim kinh dị”
Mỗi từ ngữ thoát ra từ miệng hắn khiến từng dây thần kinh trong người cô run lên. Vũ Lục Hàn ôm chặt túi bỏng ngô trong tay, nhìn vào màn hình nhưng không còn ý niệm gì về bộ phim nữa. Trong khi đó, hắn đã kịp dụi mặt vào mái tóc của cô trước một cảnh rùng rợn vừa diễn ra. Ôi trời ơi, chuyện gì thế này! Vũ Lục Hàn ngồi im lìm không nhúc nhích.
Và cô đã ngồi im thin thít như vậy suốt phần còn lại của bộ phim!
“Cô có muốn ăn gì không?”, Hàm Vũ Phong quay sang hỏi khi cả hai bước ra từ phòng chiếu phim. Vũ Lục Hàn đang vô cùng hỗn loạn, khuôn mặt tái mét bởi cái kết phim ám ảnh, cộng với tình trạng toàn thân cứng đờ khi nằm gọn trong bộ ngực vạm vỡ của hắn khiến cô bây giờ như người mất hồn vía. Cô nhìn hắn, nhớ lại vòng tay hắn ôm lấy mình rất chặt, vội vàng đỏ mặt quay đi, lắc đầu nguầy nguậy.
“Bây giờ đã trưa rồi đấy. Cô không muốn ăn gì sao?”, hắn kiên nhẫn hỏi lại. Đối với một cô gái kì lạ luôn từ chối đồ ăn, Hàm Vũ Phong chưa gặp bao giờ, không biết phải làm sao để cải thiện tính biếng ăn ấy. Trong khi hắn mải suy tính về chuyện đưa cô đi ăn, thì cô gái nhỏ như bừng tỉnh, đứng khựng lại khiến hắn phải dừng bước.
“Bây giờ… trưa rồi. Vậy… bao giờ… tôi được về nhà mình?”, Vũ Lục Hàn bỗng nhiên hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn. Cô chợt nhớ ra hôm nay là thứ bảy, là ngày cô vẫn vô cùng chờ đợi. Tuy không còn bài xích việc ở chung một nhà với một chàng trai lạ, nhưng trong cô vẫn náo nức một cảm giác mong đợi được trở về nhà bên bố mẹ. Cô không biết bao giờ hắn sẽ để cô về, sau giờ học, sau giờ ăn chiều, sau đêm nay?
Hàm Vũ Phong như vừa bước hụt sau khi nghe câu hỏi ấy. Hắn tự thừa nhận, hắn đã có những khoảng thời gian vô cùng thoải mái. Nhưng, không lẽ đối với cô ấy, việc ở bên cạnh hắn không hạnh phúc bằng việc trở về nhà? Hắn và cô đang đi chơi cùng nhau, sao bỗng nhiên cô gái ấy lại nhắc đến chuyện về nhà? Một cảm xúc khó diễn đạt xuất hiện trong hắn, hụt hẫng,… Tức giận. Điều gì khiến hắn cảm thấy như vậy? Hay là, hắn không thể chịu nổi việc sẽ phải rời xa cô gái của mình thêm một lần nữa?
“Anh… sao vậy?”, Vũ Lục Hàn lúng túng trước biểu hiện của hắn. Chỉ trong nháy mắt, mọi sự dịu dàng biến mất. Đôi mắt nâu khói trở nên lạnh lùng, ẩn kín bên trong một chút buồn và thất vọng. Nụ cười nửa miệng của hắn, không còn mang theo một cảm xúc ngọt ngào nào nữa.
“Không có gì. Cô có muốn về nhà ngay bây giờ không?”, hắn hỏi một câu lạnh tanh. Vũ Lục Hàn nhận ra điều đó, nhưng không biết sự lạnh lùng ấy xuất hiện do mình. Cô vội cúi đầu, lắp bắp.
“Tôi… phải… về lấy chút đồ trước, rồi…”
“Đi thôi”, hắn ngay lập tức ngắt lời, quay lưng bước đi thẳng. Vũ Lục Hàn giật mình, vội vàng chạy theo. Cô cảm nhận hắn đã thay đổi thái độ, nhưng không hiểu được ngay vì sao bỗng dưng hắn lại thay đổi như vậy. Cô biết hắn là con người vốn dĩ lạnh lùng, nhưng hôm nay hắn đã vô cùng ngọt ngào và ấm áp. Hắn đã cười rất nhiều, hắn đã luôn dịu dàng với cô. Dù hắn có lạnh lùng, cũng không thể bỗng nhiên quá sắt đá như vậy. Cô rùng mình, có phải mình vừa làm gì đó sai sót rồi không?
Khoảng thời gian ngồi trong xe ô tô lại một lần nữa như hành hạ tinh thần cô gái nhỏ. Hắn không còn ấm áp, nên sự im lặng bây giờ tuyệt nhiên không còn dễ chịu nữa. Hắn cứ im lặng, một sự im lặng nặng nề. Ánh mắt lạnh lẽo ấy, mỗi lần nhìn cô đều khiến cô khó thở. Vũ Lục Hàn đã quay sang nhìn trộm hắn lần thứ ba, nhưng lại vội vàng quay đi. Cô tự dưng cảm thấy áy náy khi hắn như vậy, dù vẫn không biết lí do tại sao.
“Anh…”, cô lập bập lên tiếng, nuốt khan, “Anh… có… chuyện gì… không hài lòng à?”
“Ừ”, hắn đáp gọn. Vũ Lục Hàn thấy tim mình run lên thật nhẹ.
“Có… có phải… do tôi không?”, cô lúng túng hỏi tiếp. Hai tay cô nắm chặt lấy vạt áo, vô cùng căng thẳng.
“Không”, hắn đáp. Tuyệt nhiên không giải thích gì thêm. Tuyệt nhiên không nhìn cô lấy một chút.
“Tại… tại tôi hả?”, cô hỏi lại, nhưng không đợi hắn trả lời, liền tiếp tục, “Có phải… tại tôi không chịu ăn không?”
Hàm Vũ Phong im lặng. Sao lại có người ngớ ngẩn như cô ta nhỉ?
“Không phải”, hắn đáp, gạt cần số, “Nếu cô còn nói nữa, tôi sẽ thả cô xuống giữa đường đấy.”
Vũ Lục Hàn nhìn hắn lo lắng, nhưng rồi cũng chịu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không có lí gì tự nhiên một chàng trai đang tràn ngập niềm vui lại trở nên vô cùng lạnh lẽo, xa cách chỉ trong một tích tắc. Là hắn thì càng không.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã về đến căn nhà của hắn. Hắn dừng xe ngay trước đài phun nước, không nhìn cô.
“Đi vào lấy đồ rồi ra đây luôn đi”, hắn nói. Cô lúng túng gật đầu rồi ra khỏi xe, chạy nhanh vào nhà. Cô bước vào nơi dành cho mình, tần ngần rất lâu nhưng lại không biết làm gì. Cô muốn về đây lấy cái gì?
Vũ Lục Hàn đành gom hết chỗ sách đã mượn ở thư viện, nhét vào balo đi học. Quần áo cô vẫn còn ở nhà mình, thực chất, cô chẳng cần thiết mang về cái gì cả. Sách, nhà cô không thiếu. Cô cũng không nghĩ mình cần thiết phải mang theo sách, khi mà về nhà rồi, cô có thể ra thư viện bất cứ lúc nào. Nhưng nếu không mang theo thứ gì, thì cô cần phải về đây để làm gì?
Bước xuống nhà với balo đựng vài quyển sách, Vũ Lục Hàn khựng lại khi nhìn ra ngoài cửa. Nơi đó, Hàm Vũ Phong đang ngồi trên thành của đài phun nước, quay lưng lại phía cô, với điếu thuốc hút dở trên tay. Lâu lắm rồi, từ sau đêm hôm ấy, cô chưa hề thấy hắn hút thuốc. Không một tàn thuốc trong nhà, gạt tàn luôn sạch sẽ và trống rỗng. Cô dù thấy hắn vẫn uống bia, nhưng không hề hút thuốc nữa. Hình ảnh chàng trai với mái tóc hoe vàng mờ ảo giữa dòng nước và khói thuốc, bỗng gây nên trong cô cảm giác đau thương vô cùng. Bước chân cô nhe chậm lại, và đôi mắt không nhìn thấy gì khác nữa, ngoài Hàm Vũ Phong.
“Lấy xong đồ chưa?”, hắn hỏi khi cô bước đến gần đài phun nước. Hắn thậm chí không hề quay lại.
“Tôi… xong rồi…”, cô lắp bắp trả lời, dừng lại, không bước tiếp.
Hắn đứng dậy, hít vào một hơi thuốc thật dài, dụi tắt điếu thuốc, nhưng không nhả khói. Vũ Lục Hàn cảm thấy lòng mình như bị ai chà xát, bước nhanh đến phía hắn, ngập ngừng bám lấy cánh tay. Hắn nghiêng đầu về phía sau nhìn cô, nở nụ cười nửa miệng bình thản, rồi ngửa cổ lên trời nhả ra làn khói mờ xám, và cười rất tươi.
“Đi thôi cô gái.”
Hình ảnh ấy, đến tận mãi về sau, vẫn bám theo Vũ Lục Hàn đi vào tận giấc mơ.
**********
“Canh nóng đây!”, Vũ Lục Hàn hô to, trên tay bưng bát canh đậu nóng hổi. Đối với cô, dường như đã là hàng thế kỉ khi được đứng trong gian bếp nhà mình, nấu xong bữa cơm và réo gọi bố mẹ.
“Chà, tài nấu nướng của con vẫn chưa sụt giảm, tốt!”, bố Vũ Lục Hàn hớn hở ngồi vào ghế, còn mẹ cô đang lau thật cẩn thận ba cái bát ăn cơm bằng khăn bông ấm.
“Bạn con… cậu ấy cũng phải đi học nhiều nên con vẫn nấu cơm thường xuyên”, cô cười gượng gạo. Hắn thường chẳng bao giờ ăn hết cơm cô làm, toàn cô phải ăn bằng hết. Trưa nay, có lẽ hắn đã ra ngoài tụ tập cùng đám bạn.
“Hôm nào nhớ rủ cả cô bạn con đến nhé! Bố mẹ muốn cảm ơn cô bé ấy quá!”, mẹ cô tươi cười, “Không những giúp con đỡ vất vả, mà còn giúp con có việc làm nữa!”, bà Vũ hớn hở vui mừng. Vũ Lục Hàn chỉ biết mỉm cười gượng gạo.
“Thế con có đi làm thêm ở quán cà phê nữa không?”, bố cô hỏi. Vũ Lục Hàn ngẩn ra một lúc, rồi mỉm cười gật đầu. Mọi cơ hội việc làm ra tiền, cô không thể không nắm bắt. Ngoài việc trả nợ hắn, cô cũng cần tiền chữa bệnh cho mẹ.
“Vậy ăn xong con lại đi như mọi lần hả?”, mẹ cô hỏi. Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
“Con ra thư viện trước rồi đi ạ. Tối nay bố mẹ muốn ăn gì, con sẽ mua?”
“Cứ đi đi, tối nay để bố làm cơm cho!”, bố Vũ hào hứng. Vũ Lục Hàn mỉm cười, không khí này đã mấy ngày cô không được nếm trải. Nhưng không hiểu sao, cô không cảm thấy tràn ngập hạnh phúc. Cảm giác hạnh phúc ấy đã xuất hiện khi cô ở bên cạnh hắn… Cô tặc lưỡi, thật ra mới xa nhà mấy ngày, khi trở về thân thuộc là chuyện bình thường. Thế mà, có một cảm giác, cô vẫn thấy nhớ…
Vũ Lục Hàn đứng chờ xe buýt. Đã lâu cô không được tận hưởng cảm giác đứng chờ xe, mỗi khi bước chân ra đường đều có người chờ sẵn. Chiều nay gió lạnh hơn một chút, Vũ Lục Hàn đứng khép vào nhà chờ xe. Trong cảm giác chờ đợi, bỗng dưng cô thấy nhớ cảm giác ấm áp khi ngồi bên cạnh một người trong xe. Mặc dù hắn luôn im lặng, đôi khi khiến cô căng thẳng, nhưng khi đã được trải qua cảm giác đó, dù nó ngắn ngủi, cũng vẫn khiến cô nhớ nhung. Vũ Lục Hàn giật mình mỉm cười, cô có phải lại nhớ hắn rồi không?
Chiếc xe quen thuộc tấp vào bến. Cô nhanh chóng bước lên xe, giơ ra chiếc thẻ tháng rồi đi thẳng tới cuối xe ngồi. Cô luôn ngồi trong góc nhưng hôm nay có người ngồi mất, đành ngồi ra chính giữa. Xuống khỏi chiếc xe thứ nhất đến bến thứ hai, Vũ Lục Hàn thấy ngay chiếc xe buýt đang nối gót vào bến, nhanh chóng nhảy lên. Sau khi rời chiếc xe buýt thứ hai, cô nhanh chóng đi theo con đường quen thuộc đến quán cà phê. Chợt nghe tiếng còi xe phía sau, Vũ Lục Hàn quay lại, nhìn thấy ngay một nam nhân viên trong quán.
Đó là chàng trai hơn cô một tuổi, thỉnh thoảng hay đổi ca với một cô gái làm cùng ca của cô, nên có hay nói chuyện vài câu.
“Anh Thái Bảo!”, Vũ Lục Hàn cười nhẹ lịch sự. Chàng trai tên Thái Bảo đi trên chiếc xe máy đời cũ, dừng lại bên cạnh cô và cười đáp lễ:
“Có đi nhờ không, em gái?”
Rồi tháo ngay mũ bảo hiểm trên đầu đưa cô. Hành động này khiến cô nhớ lại hơi ấm xuyên qua chiếc mũ motorbike, cô ngẩn ngơ một lúc, rồi gượng gạo cảm ơn và lên phía sau xe ngồi. Tiết kiệm công sức đi bộ ba mươi mét, cô nghĩ, nhưng trong đầu lại mơ màng nhớ đến mùi hương ngọt ngào, thanh mát tỏa ra từ chiếc jacket da và hơi thở gần gũi khi cô ôm cứng quanh cổ.