Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 22
“Đừng nhìn tôi như vậy”, Hàm Vũ Phong không nhìn cô nhưng lại nói một câu khiến cô giật mình. Cô… nhìn hắn sao?
Hắn nhìn lên khuôn mặt ngây ngô của cô, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. Vũ Lục Hàn thấy rùng mình, nghĩ rằng tim mình vừa lệch khỏi ngực vài milimet. Hắn đưa tay chạm vào cái khăn mặt đã hoàn toàn không còn một chút hơi lạnh, đoạt lấy khăn từ tay cô và nhúng vào bồn nước đá. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, vội vàng cụp mắt xuống.
“Thật may cho cô là tôi dễ nhìn. Bởi nếu phải sống cùng với một người nước ngoài xấu xí, chắc cô sẽ học cách trèo cổng ra ngoài mất”, Hàm Vũ Phong trêu ghẹo. Cô cảm thấy hiệu ứng ửng đỏ đã lan cả đến tai. Không dám đáp lại một câu, nhưng Vũ Lục Hàn đã cảm thấy trái tim lại bắt đầu đập mạnh.
“Lạ nhỉ, sao bỗng dưng không nói một câu nào thế?”, hắn thả khăn vào bồn nước lạnh, lấy khăn bông thấm khô vết tím bầm trên trán cô, ít nhiều đã xẹp xuống. Hắn đưa tay chạm vào cằm Vũ Lục Hàn và nâng nó lên, vô cùng cẩn thận. Mọi hành động của hắn như tác động lên tất cả giác quan của Vũ Lục Hàn, khiến cô bỗng dưng muốn ngừng thở. Hàm Vũ Phong nhìn vào ánh mắt hỗn loạn và ngại ngùng đó, bỗng nhiên cười thật dịu dàng.
“Cô sợ tôi hả?”
“Không… không phải”, Vũ Lục Hàn lắp bắp. Cảm giác mãnh liệt trong cô bây giờ, ngay cả khi xưa từng được Từ Thiên quan tâm, cũng chưa bao giờ xuất hiện.
“Cô phản ứng thật lạ!”, hắn bật cười, nụ cười ấy dường như khiến cả căn phòng sáng bừng lên. Nụ cười Vũ Lục Hàn chưa bao giờ được thấy qua, dây thần kinh trong người cô cũng đập dữ dội.
“Xin… xin lỗi…”, Vũ Lục Hàn lúng túng cúi đầu, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng tắm và lao ngay vào phòng giặt đồ. Cô đóng cánh cửa kéo lại và tựa vào cửa thở mạnh. Cảm xúc vô cùng hỗn loạn và mới mẻ bỗng nhiên ập đến khiến cô vừa hoàng loạn, vừa bỡ ngỡ, lại có phần phấn khích. Không, không phải là bất cứ cảm xúc gì cô từng trải qua trước đó, cô chưa bao giờ trải qua thứ cảm xúc lạ đến thế này. Cô chỉ biết mình từng ngưỡng mộ và yêu thích Từ Thiên, nhưng những cử chỉ dịu dàng của anh, tuy chân thành hơn nhiều lần hắn, lại chưa hề gợi lên trong cô nhiều xúc cảm khó nói thế này.
“Sao vậy, cô gái?”, Hàm Vũ Phong đứng bên ngoài, tựa người vào cánh cửa. Bóng lưng hai người tựa vào nhau.
“Tôi… không biết!”, Vũ Lục Hàn lúng túng đáp lại. Cô dường như cảm nhận hơi ấm từ hắn, xuyên qua kính cửa.
“Cô có muốn nghe một bí mật của tôi không?”, hắn bỗng hỏi một câu bâng quơ khiến Vũ Lục Hàn phải quay đầu lại. Nhưng cô lại không biết phải đáp như thế nào.
“Nếu… nếu là bí mật thì tôi…”
“Cũng không hẳn là một bí mật”, hắn ngắt lời. Nhưng rồi lại mỉm cười, và đi mất.
Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ quay lại, mở cửa nhìn theo bóng dáng hắn đi lên tầng. Cảm giác khó miêu tả thành lời ấy lại xuất hiện, khiến cô cảm thấy vô cùng day dứt.
Sáng hôm sau, khi Vũ Lục Hàn bị đánh thức bởi một tia nắng chiếu qua cánh cửa kính thì đồng hồ đã chỉ tới tám rưỡi. Cô vội vàng bật dậy, hoang mang nhìn kẻ đang chậm rãi thưởng thức cà phê trên bàn làm việc, mắt không rời chiếc laptop. Cô lóng ngóng nhảy xuống giường, định tìm sách vở để nhét vào cặp, trong lòng thầm thán trách kẻ kia dậy sớm mà không gọi cô dậy. Nhưng mọi ngày cô đều đặt báo thức trên điện thoại, không lẽ ngủ say quá nên không nghe thấy tiếng chuông?
“Làm gì vậy, cô gái?”, hắn vẫn thản nhiên trước sự khẩn trương của cô, không nhìn cô, liên tục gõ vào bàn phím. Vũ Lục Hàn nhìn hắn đầy trách móc, mặt xị xuống.
“Sao anh không gọi tôi dậy đi học?”
“Vì sao?”, Hàm Vũ Phong nhấp một ngụm cà phê, “Sáng nay tôi rảnh rỗi, không muốn đưa cô đi rồi lại quay về, tốn thời gian”
“Anh hi sinh buổi học của tôi chỉ vì sợ tốn thời gian hả?”, Vũ Lục Hàn lớn tiếng. Lần đầu tiên trong đời, cô lớn tiếng với một người nào đấy.
Hàm Vũ Phong ngừng mọi hoạt động, đứng lên bước tới chỗ cô gái đang ngồi phịch xuống sàn lật tìm sách vở bỏ vào cặp. Hắn ngồi xổm xuống, đặt tay mình lên tay cô như một sự ngăn cản, đón lấy ánh nhìn nhăn nhó buồn bực của cô gái nhỏ, và mỉm cười.
“Trán sưng to như vậy mà vẫn muốn đi gặp những kẻ làm đau mình hả?”
“Thì… sao!”, Vũ Lục Hàn lập tức đỏ mặt khi thấy nụ cười ấy, hạ giọng xuống và quay đi ngay lập tức.
“Tôi tự cho phép cô nghỉ học hôm nay”, Hàm Vũ Phong đứng thẳng, vươn người. “Tôi đã phải tắt báo thức của cô thật nhanh trước khi nó kêu đấy, quả là một cuộc chạy đua với thời gian.”
“Anh… tắt báo thức của tôi..”, cô gái trợn tròn mắt, lắp bắp và rồi trong lòng dâng lên một cảm giác gì đó. Như là hờn dỗi.
“Bù lại…”, hắn dừng lại, hơi nghiêng người về phía cô, “Hôm nay, cô đi chơi với tôi nhé?”
“Đi… chơi?”
Vũ Lục Hàn loanh quanh giữa căn gác. Chung quy cô cũng không biết mình sẽ phải đi đâu, nên hoàn toàn không biết mình sẽ mặc gì. Trong cô như có gì đó thôi thúc, hãy chọn một bộ quần áo vừa phải cho xứng tầm đi! Cần gì chứ? Thiên thần Trắng xuất hiện, chống nạnh tặc lưỡi: cô cứ mặc thoải mái là được, Hàm Vũ Phong chỉ rủ đi ra đường cùng anh ta thôi mà! Thật phiền phức, Vũ Lục Hàn cảm thán, vì sao cô lại chịu nghỉ học để “đi chơi” với hắn cơ chứ! Không lẽ hắn đã có ý định từ trước, để cho cô muộn học rồi kéo cô đi cùng mình. Ôi, vì sao cô lại mất thời gian vào mấy cái ý nghĩ lung tung này chứ, cô gần như đã lục tung chỗ quần áo mình mang theo rồi, Vũ Lục Hàn sẽ mặc cái gì bây giờ!
Cùng lúc đó, phía dưới nhà, trong nhà tắm, Hàm Vũ Phong đã đứng hơn năm phút trước gương, với lọ wax đang mở. Mọi ngày, hắn luôn có những kiểu tóc vuốt đơn giản phù hợp theo từng lần ra ngoài. Như kiểu, khi ra ngoài vì công việc, mái tóc fawx hawk của hắn sẽ được vuốt cẩn thận ra phía sau, tạo hình thức lịch sự mà vẫn trưởng thành, nam tính và cuốn hút, tạo dựng một hình ảnh đáng tin cậy và chắc chắn. Ngược lại, khi đi chơi cùng bạn bè, hay chỉ đơn giản là ra ngoài mua một cái gì đấy, mái tóc hoe vàng đó sẽ được vuốt dựng lên, hơi rối, làm nên Hàm Vũ Phong bụi bặm, cá tính. Nhưng bây giờ, nếu cứ theo công thức, chỉ cần vuốt rối là được, vậy mà hắn lại loay hoay, đắn đo đã năm phút. Hắn không biết liệu mái tóc rối như vậy sẽ phóng khoáng, hay lại cẩu thả, bừa bãi. Nhưng nếu vuốt ra phía sau, trông hắn có nghiêm túc quá không? Tuyệt thật, chỉ có một đám tóc trên đầu mà cũng không biết nên tạo kiểu sao cho phải!
Mười lăm phút trôi qua, Vũ Lục Hàn ngập ngừng bước xuống. Cô quyết định mặc áo phông màu xám sữa với quần ngố đen dài đến ngang bắp chân, và đi đôi giày hiệu Converse màu đen rẻ tiền mua bừa ở ngoài đường. Ngay khi nhìn thấy Hàm Vũ Phong đang bước ra từ phòng thay đồ, cô đã tròn mắt nhìn, rồi hắn cũng nhìn cô. Hàm Vũ Phong ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ, bởi hắn vô tình chọn đúng chiếc áo màu xám nhạt, mặc quần jeans màu đen và đi đôi Converse đen chính hãng, cao cổ. Hắn bước đến phía chân cầu thang, đưa một tay ra chờ đợi cô bước xuống. Vũ Lục Hàn hơi rụt rè, nhưng rồi vẫn đặt tay vào tay hắn, cảm thấy có một
luồng điện truyền từ hắn qua người, bàn tay râm ran nhè nhẹ.
“Thật tuyệt vì chúng ta rất giống nhau”, hắn thì thầm với cô, khiến tim cô như đang nhảy dựng lên. Cô rất muốn gào lên “đừng làm thế nữa”, nhưng lại không thể thoát ra miệng.
Hàm Vũ Phong không có ý định thả tay Vũ Lục Hàn, nắm tay cô bước vào nhà xe. Cô ngại ngùng, líu ríu bước theo sau, bông dưng cảm thấy hồi hộp. Cô không muốn gọi tên bất cứ cảm xúc nào bây giờ, chỉ biết rằng nó vô cùng dễ chịu.
Hắn tiến đến chiếc xe màu xám Bugatti Chiron, mở cửa bên và chờ đợi cô gái bước vào. Hắn đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái rồi quay sang thắt cho cô dây an toàn. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, liếc nhìn Vũ Lục Hàn và nói:
“Cô sắp được trải nghiệm thế giới của tôi, hãy tận hưởng!”
Vũ Lục Hàn nhoẻn miệng cười, điều này làm hắn khựng lại hơi lâu một chút, rồi lập tức khởi động máy xe. Vũ Lục Hàn đã không nhận ra, nhưng cô đã mỉm cười, vô cùng hạnh phúc.
Hàm Vũ Phong lái thẳng xe đến một trung tâm thương mại lớn. Sau khi đưa xe vào chỗ gửi, hắn lại nắm tay cô, dẫn lên thẳng tầng Xem phim. Vũ Lục Hàn ngơ ngác bám theo, cô không phải là chưa bao giờ nhìn thấy rạp chiếu phim, nhưng thật sự chưa từng xem một bộ phim nào tại rạp. Cô không có bạn bè thân thiết nên hầu như không đi cùng ai, và nếu chỉ có một mình, Vũ Lục Hàn chắc chắn sẽ chỉ chọn thư viện. Vậy nên, cô có một chút phấn khích xen lẫn ngượng ngùng. Lần đầu tiên trong đời, có một chàng trai nắm tay cô dẫn đi xem phim!
“Cô muốn xem cái gì?”, hắn quay sang hỏi, đưa cô đến trước bảng điện tử lớn giới thiệu phim. Vũ Lục Hàn tần ngần một lúc, hai mắt sáng lên, chỉ vào một poster bên cạnh bảng điện tử:
“Xem phim kinh dị!”
Hàm Vũ Phong mở to mắt, nhìn theo tay cô, rồi nở nụ cười gượng gạo:
“Cô.. thích xem phim kinh dị lắm sao?”
“Không! Tôi sợ… ma… Nhưng tôi chưa bao giờ được xem phim kinh dị ở rạp. Tôi muốn được xem thử!”, niềm phấn khích trẻ con của cô khiến hắn bật cười, dù nụ cười ấy méo xẹo. Ít ai biết, Hàm Vũ Phong… sợ nhất xem phim kinh dị!
“Đứng yên ở đây nhé!”, hắn đặt hai tay lên vai cô, nhìn cô cười rồi nhanh chóng chạy lại quầy bán vé. Hắn thầm than thở trong lòng, kinh dị chính là thể loại phim lần đầu hắn được trải nghiệm tại rạp, cùng người con gái ấy. Cô ấy, ngược lại, vô cùng hào hứng với chủ đề này, luôn luôn nói không ngừng về độ rùng rợn và cách tạo hình nhân vật. Còn hắn, dường như trở thành đứa trẻ, chỉ biết cúi gằm xuống, lắc đầu cười trừ, và cô ấy lại ôm đầu hắn vào lòng rồi cười nắc nẻ. Hắn khẽ nở nụ cười khi nghĩ đến khoảng thời gian ấy, nhưng rồi lại hít một hơi, bước đến trước quầy vé, và lấy lại dáng vẻ lạnh lùng. Đôi khi, hắn vẫn thường nhìn cô gái bé nhỏ kia thành người con gái của hắn. Nhưng có lúc, hắn nhận ra cô gái này là cô gái hoàn toàn khác, trầm lặng, rụt rè, nhỏ bé. Cô gái này không sôi nổi như cô ấy, không nói liến thoắng trong xe hết chuyện này tới chuyện kia. Cô gái này không mạnh dạn như cô ấy, gặp bạn hắn chỉ biết cúi đầu ngượng ngùng, không khiến hắn mất kiên nhẫn vì bị… bỏ rơi khi cô gái của mình quá mải mê buôn chuyện với đám bạn. Cô gái này cũng không có chính kiến rõ ràng, yêu thích cái gì không dám bày tỏ, không như cô ấy, đã thích là phải có bằng được. Cô gái này không chăm lo cho hắn bằng cô ấy, không đặt giờ dậy sớm đi mua đồ ăn sáng, không là phẳng phiu từng cái áo một rồi treo ngay ngắn vào tủ, tuy biết nấu ăn nhưng không hề biết hắn thích ăn món gì. Cô gái này, một trời một vực khác với cô ấy. Nhưng lại sở hữu dáng vẻ hoàn toàn giống hệt, gương mặt nếu nhìn qua cũng không hề khác biệt, ngoại trừ hai đôi mắt: một đôi mắt nhanh nhẹn, thông minh; một đôi mắt cụp thấp, phảng phất buồn.
Hàm Vũ Phong trả tiền vé xem phim, quay đầu lại nơi cô gái đang đứng chờ, giật mình khi không nhìn thấy cô ấy. Trong hắn bỗng dâng lên một cảm giác lo sợ, cô ấy rõ ràng dặn đứng ngay đây, mà sao bây giờ không thấy? Hắn lập tức rút điện thoại, cảm thấy bàn tay mình đột nhiên run lên nhè nhẹ, không thể bấm số của cô gái ấy một cách bình thường. Tệ thật, vậy mà cứ tưởng cô ta phải nghe lời lắm chứ?
“Sao anh hoảng hốt quá vậy?”, cô gái ấy chợt lên tiếng khiến hắn giật mình. Quay phắt lại phía sau, Hàm Vũ Phong trợn to mắt khi thấy cô đang nhìn mình thắc mắc, trên tay ôm một túi bỏng ngô rất to và khệ nệ bê thêm hai lon pepsi. Cô bỗng nhiên thay đổi thái độ, cười trừ và dúi túi bỏng ngô và tay hắn.
“Anh trả tiền vé thì tôi mua bỏng ngô. Như vậy là quá công bằng!”, và cô cười hí hửng.
Hàm Vũ Phong đứng lặng người, bắt đầu thấy hỗn loạn trong lòng. Thật tình, cô ta đúng là quái đản. Ai cần chứ? Mà tại sao dám tự ý mua, không thèm thông báo một câu!
“Này… Anh… có chuyện gì ở công ty hả?”, Vũ Lục Hàn lúng túng nhìn khuôn mặt thẫn thờ của hắn, cúi xuống lí nhí.
“Nếu… nếu anh bận thì cứ đi đi, tôi xem xong sẽ tự liên lạc mà!”
Hắn nhìn cô lạ lùng, rồi thở hắt. Không hiểu mình vừa lo lắng cái gì nữa đây?
“Đi nào”, hắn cầm lấy một lon pepsi từ tay cô, kẹp túi bỏng ngô vào giữa cánh tay rồi nắm lấy tay Vũ Lục Hàn, “Vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến giờ chiếu, cô có muốn ăn gì không?”
“Ăn gì? Ăn bỏng ngô!”, cô cười ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên Vũ Lục Hàn mua bỏng ngô từ rạp chiếu phim, cô đã không kìm được mà ăn vụng mấy miếng rồi!
“Không được!”, hắn nhíu mày, “Không có một buổi sáng nào cô ăn sáng cả. Cô không thể chỉ ăn bỏng ngô. Hơn nữa, cái này là của chung, cô không được ăn một mình!”
Vũ Lục Hàn nhăn nhó, cúi đầu hờn dỗi rồi uống một ngụm nước rất to. Hắn bỗng dừng lại khiến cô gái giật mình đứng lại theo.
“Có thích ăn bánh ngọt không?”, hắn hỏi. Lúc này, Vũ Lục Hàn nhận ra cả hai đang dừng lại ngay trước cửa hàng bán bánh ngọt cách rạp chiếu phim một đoạn ngắn. Cô tần ngần nhìn vào, nhưng rồi hắn lại kéo cô bước nhanh vào quầy bánh.
“Thích cái gì nhất?”, hắn nhìn một loạt bánh trong quầy và quay sang nhìn cô. Vũ Lục Hàn ngại ngùng nhìn hắn, rồi chậm chạp lia mắt đến từng cái bánh một. Cái nào cũng rất hấp dẫn, nhưng mà…
“Cho tôi chiếc bánh này!”, Hàm Vũ Phong đột nhiên chỉ vào một cái bánh rất đẹp mắt, hình trụ, kích cỡ vừa phải. Cô nhìn theo hắn, bắt gặp ánh mắt hắn quay lại nhìn mình. Hắn nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Không ăn một mình thì cả hai cùng ăn”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Cô không hiểu vì sao dạo này mình lại nhạy cảm như thế, không lẽ vì “ngày đèn đỏ” sắp đến nên cô trở nên giống quả cà chua hay sao? Vũ Lục Hàn cũng không rõ, nhưng hình như cô chỉ đỏ ửng lên như cà chua mỗi khi tiếp xúc với hắn mà thôi…