Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 17
“Sợ bọn tôi trêu chọc cô ấy sao?”, Hoàng Lâm cười nhí nhảnh. Hắn chỉ nhìn cậu, hơi chau mày lại rồi nhìn sang Vũ Lục Hàn.
“Cô ấy phải đi cùng tôi” – hắn nhắc lại. Vũ Lục Hàn không nhìn ai cả, nhìn xuống đôi giày cao gót bên cạnh chân.
“Thôi được, em đi cùng bọn anh nhé, Tiểu Bạch Thảo”, Trần Hải Minh cười và rời đi đầu tiên, gọi theo Hoàng Lâm đi ngay sau cậu. Chu Bạch Thảo nán lại một chút, định nói gì đó với hắn, nhưng lại thôi. Nàng “lườm” cô gái một lần nữa rồi quay gót đi theo hai người anh kết nghĩa. Chỉ còn lại hai người, Vũ Lục Hàn bỗng cảm thấy lúng túng.
“Đi thôi”, hắn điềm tĩnh cúi xuống, nhặt lấy đôi giày cao gót dưới chân cô và đưa tay ra chờ đợi. Vũ Lục Hàn đứng tần ngần một lúc, biết hắn định làm gì, nhưng lại không dám.
“Sao thế? Muốn bị bỏ lại hả?”, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cười nhẹ như muốn trấn an cô. Vũ Lục Hàn đưa ngón trỏ ra chọc vào bàn tay hắn. Hàm Vũ Phong ngạc nhiên một lát, rồi mỉm cười nắm lấy ngón trỏ nhỏ bé của cô. Ngay khi hai người định rời đi, một người trong đám đông cầm ly rượu vang đỏ trên tay, liêu xiêu chạy đến cười nằng nặc:
“Đi đâu vậy hotboy, không giới thiệu bạn gái hả?”, người đó nói với giọng say xỉn và rồi hét lên rất to: “Ngài James đẹp trai đang định đi lẻ với bạn gái này!”
Đám đông lập tức bị gây chú ý, ồ lên và nhìn về phía hai người. Hắn cười nhẹ, đưa ra một khuôn mặt đáng thương mà Vũ Lục Hàn chưa bao giờ thấy qua:
“Không lẽ các cậu định ngăn cản chúng tôi âu yếm nhau?”
Chỉ một câu nói ấy của hắn, đám đông bật cười còn mặt Vũ Lục Hàn trở nên đỏ ửng. Thật ra không phải vậy đâu! Cô muốn hét lên như vậy, nhưng không dám.
“Vậy phải uống cùng chúng tôi một ly rồi đi chứ!”, một người hô to. Hàm Vũ Phong cúi đầu cười, rồi một lúc liền ngẩng lên, hào hứng đáp trả:
“Một ly duy nhất thôi nhé?”
“Mỗi người một ly!”, đám bạn đại học của hắn hô lên. Và ngay lập tức, hai ly vang đỏ đầy ự được rót ra rồi đưa đến trước mặt cô và hắn. Vũ Lục Hàn ái ngại nhìn ly rượu, trong lòng đã hơi nôn nao. Hắn đưa rượu lên nâng ly cùng tất cả, rồi một hơi uống cạn sạch ly rượu đầy. Vũ Lục Hàn ngơ ngác nhìn hắn, nghe những tiếng hô lên thích thú rồi mọi người hướng đến phía cô.
“Uống đi! Uống đi!”
Họ hô vang và dồn hết sự chú ý về phía cô gái đang ngại ngùng cầm ly rượu. Hắn quay sang nhìn cô, nhưng không biểu hiện điều gì khác.
Vũ Lục Hàn cười gượng gạo, nhắm tịt mắt cố uống những ngụm thật lớn. Khi ly rượu cạn sạch, cô thấy hơi chao đảo, bụng cồn cào và họng cay xè. Tuy vậy, Vũ Lục Hàn vẫn cười đáp trả khi mọi người ồ lên phấn khích và vỗ tay vui vẻ. Và rồi họ rẽ lối để hai người đi qua, còn quá khích vỗ tay và hô tên hắn thật lớn. Hắn vẫn cười mỉm lịch sự, đưa tay vẫy chào và dắt cô gái ra đến thang máy. Tiếng hô giảm dần khi cửa thang máy đóng lại. Vũ Lục Hàn thấy hơi choáng váng và khó chịu, cô thật sự không nghĩ rằng mình sẽ lại đụng đến thứ chất kích thích này sau đêm hôm ấy. Cô khẽ tựa lưng vào thang máy, cảm nhận cái lạnh kim loại bất ngờ ngấm vào lưng. Hắn không nhìn cô, nhất định nhìn thẳng. Chuông điện thoại reo. Hàm Vũ Phong rút điện thoại áp lên tai và nói một câu duy nhất:
“Sắp xuống rồi”.
Cửa thang máy mở, cái hơi nóng mang mùi động cơ tràn vào thang máy từ tầng hầm. Hàm Vũ Phong dắt tay Vũ Lục Hàn, người đang nhón chân đi trên nền xi măng. Họ nhìn thấy ba người bạn của mình đang đứng đợi trước chiếc Ferrari Enzo màu đỏ bóng loáng của Hoàng Lâm. Ngay khi họ đến gần, Chu Bạch Thảo lập tức chau mày phàn nàn:
“Sao lại phải xách giày mà không đi vào?”
“Cô ấy không thể đi giày cao gót”, Hàm Vũ Phong đáp lại, “Không đi được”
“Làm sao dùng được thứ vốn không thuộc về mình..”, Chu Bạch Thảo cười nhếch miệng nhìn cô gái. Vũ Lục Hàn chỉ biết cúi gằm, tự rút tay mình ra khỏi tay hắn và bắt đầu vặn vẹo hai bàn tay. Cô không biết nói gì, bởi Chu Bạch Thảo nói từng từ một đều không sai. Không có cái gì đang ở trên người Vũ Lục Hàn hiện giờ thuộc về cô.
“Em nói vậy không đúng, đâu phải mọi cô gái đều nhất thiết phải biết đi giày cao gót!”, Trần Hải Minh xoa nhẹ vào lưng nàng, cười thân thiện với cô gái rồi nhanh chóng thay đổi không khí. “Hai người lấy xe đi, và chịu khó bám gót bọn này đấy!”
“Đứng đây đợi”, Hàm Vũ Phong nói nhỏ với cô, đặt đôi giày xuống và quay đi. Chỉ còn một mình, Vũ Lục Hàn ngay lập tức thấy lạc lõng. Cô không biết vì sao mình có cảm giác đó, có phải vì cô cảm thấy hắn là chỗ dựa của mình, hay vì cô ngại ngần với cô gái xinh đẹp luôn công kích mình kia. Cô biết, cô đối với họ là một sự tò mò rất lớn. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ có bạn nên không hiểu được cái gọi là “bạn bè bảo vệ nhau”, nhưng cô có thể hiểu rõ rằng ba người họ là ba người bạn của nhau, và vì thế một người ghét cô, hai người còn lại chưa chắc đã có thiện cảm với cô. Bởi vậy, cô gái nhỏ cảm thấy mình vô cùng lạc lõng, như là mình đang đứng đó để họ lột trần, và nhận xét. Cô hoàn toàn không biết làm gì ngoài việc cúi thấp đầu và đứng im lìm một chỗ.
Chu Bạch Thảo và Hoàng Lâm đã vào trong xe. Chỉ còn Trần Hải Minh vẫn đứng ngoài chờ đợi, liếc nhìn cô, phì cười.
“Em thích đếm bụi trên mặt đường lắm hả?”
“Sao cơ?”, cô ngây ngốc đáp, nhìn cậu với biểu hiện đần độn vì không hiểu. Trần Hải Minh bật cười.
“Vì cứ cúi gằm mặt. Khuôn mặt sinh ra để ngẩng cao đầu và nhìn thẳng, không phải để cúi thấp giấu giếm!”
“À…” Vũ Lục Hàn ngượng nghịu đỏ mặt. Cô đúng là đã cúi gằm mặt quá nhiều, bất cứ ai cũng phải thắc mắc và nhắc nhở.
“Em không giận bọn tôi chứ?”, cậu chợt hỏi một câu hỏi khiến Vũ Lục Hàn ngây người ra một lúc, rồi khi hiểu ra, liền bật cười.
“Không… mọi người đâu có làm gì em!”
“Em không thấy chúng tôi khá tò mò, bất lịch sự và thô lỗ với em hả?”, cậu hỏi dò, đôi mắt nheo lại nhìn cô. Cậu không tin cô gái này sẽ không để bụng.
“Thật ra… cũng hơi ngại…”, cô lắp bắp, “nhưng nó cũng… bình thường”
“Bình thường?”, Trần Hải Minh khá bất ngờ, bật cười. Vũ Lục Hàn lại cười gượng gạo, cúi đầu và nói thật bé:
“Các anh… sợ… mất bạn!”
“Haha!”, cậu cười thật lớn, thậm chí phải cúi người để cười. Cô gái này quả thực có khôn nhưng không có nghĩ, suy nghĩ quá một chiều và đơn thuần. Cũng có thể vì cô ta không hiểu Hàm Vũ Phong, nên không hiểu những nỗi tò mò họ dành cho cô, và cả những khó chịu khi bỗng dưng có cô gái lạ chen vào nhóm. Họ xưa nay là một nhóm bốn người, luôn luôn là bốn người, quen biết nhau vô cùng tự nhiên và thân thiện. Còn cô gái này, không chỉ lạ lẫm, họ chưa từng gặp, mà Hàm Vũ Phong còn có ý che giấu, không giới thiệu nhiều, không cho mọi người hỏi chuyện, giữ rịt cô ta bên cạnh mình. Điều đó ít nhiều khiến các thành viên còn lại bất ngờ, hụt hẫng, nảy sinh tâm lý tẩy chay người mới. Từ chính bản thân cậu đến Hoàng Lâm, dù là phái nam cũng thấy không hài lòng với cô bạn mới, nhất là khi còn có ấn tượng về một cô gái đã hủy hôn với một người rồi lại xuất hiện đầy bí ẩn bên người khác, người khác ấy lại là bạn của cả hai. Đối với Chu Bạch Thảo, sự khó chịu và công kích của nàng cũng được hiểu đơn thuần là sự bài xích của một cô gái đến một cô gái khác, lạ lùng và nhạt nhòa, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh những người bạn thân thiết của mình, lại xuất hiện với thân thế không minh bạch. Tất nhiên, không một ai, ngoài hắn, nhận ra bản chất thật của những sự công kích từ nàng. Thật buồn, khi biết rằng người ấy thích mình, nhưng bản thân không thể có cảm xúc đáp lại.
Vũ Lục Hàn vô cùng lúng túng khi bỗng dưng đối phương cười lớn. Cô không biết mình đã nói gì sai, hoặc làm điều gì đó gây cười. Cô chỉ biết cúi gằm xuống, như một cách trốn tránh, như một đứa trẻ con: “Chỉ cần mình không nhìn thấy họ, họ không bao giờ thấy mình”.
Tiếng động cơ êm dịu phía sau khiến Vũ Lục Hàn nghiêng người quay lại. Cô nhận ra Hàm Vũ Phong đã xuống khỏi xe và tiến đến chỗ mình.
“Đi thôi”, hắn lại cúi xuống nhặt lên đôi giày và đưa một tay trước mặt cô. Vũ Lục Hàn nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy, rồi ngại ngùng nhón chân lên đi từng bước về phía chiếc xe. Cô để hắn lại với bàn tay buông thõng trên không. Cô đã khước từ hắn.
“Đi nào, nhớ bám theo xe chúng tôi đó!”, Trần Hải Minh coi như không nhìn thấy cảnh ấy, cười và giơ tay chào cô rồi đi về phía xe của mình. Hắn vẫn còn đứng đó, lặng đi trong vài giây rồi bước vào xe.
“Thay giày đi”, hắn nói ngay khi ngồi xuống, đưa cho Vũ Lục Hàn túi giấy đựng đồ của cô để dưới chân mình và đôi giày Valentino cao bảy phân. Vũ Lục Hàn lập tức lấy ra đôi giày thể thao của mình, gạt quần áo sang một bên và đặt đôi giày cao gót ngay ngắn vào phần còn trống.
Thật thoải mái khi không phải đi chân trần, hoặc phải lênh khênh trên đôi giày cao gót.
Trên đoạn đường đi theo xe Ferrari Enzo, cả hai người trên chiếc Bugatti Chiron đều im lặng một cách nặng nề. Hắn dường như luôn nhìn thẳng, không hề quay sang nhìn cô lấy một chút. Còn cô gái ngồi cạnh cũng không hề nhìn hắn, cả đường chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô gái đang cố quen dần với những thay đổi, nhưng có vẻ không được thành công lắm. Cô không thích những cuộc tụ tập, không thích những bữa tiệc xa hoa, không thích đám đông, không thích hắn, hay bạn hắn. Cô không biết ấn tượng của họ về cô là gì, cô chỉ biết rằng cô đối với họ không thấy thoải mái, luôn phải gượng gạo, hoặc cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, cô độc. Cô luôn ấn tượng với Chu Bạch Thảo, nhưng lại không hiểu vì sao nàng luôn tỏ thái độ chán ghét đối với cô. Có phải vì nàng chưa hiểu rõ cô, hay vì cô đã vô tình làm gì đó khiến nàng bị ác cảm? Vũ Lục Hàn không biết. Đối với Hoàng Lâm hay Trần Hải Minh, cô chỉ thấy hai người họ luôn tò mò. Vũ Lục Hàn thấy bình thường vì có lẽ hắn không cho họ biết gì về cô, nảy sinh tâm lý tò mò là điều đương nhiên. Cô chỉ không thích việc hai người họ cứ xoáy vào chuyện đính hôn của cô và Từ Thiên, theo cô, đó là chuyện riêng tư của mình, sẽ là không ý tứ nếu cứ tò mò cả những chuyện như vậy. Còn hắn… Vũ Lục Hàn cũng chẳng biết dùng từ ngữ gì để định nghĩa. Hắn như là lỗ đen vũ trụ vậy – vô cùng nguy hiểm, hút mọi thứ xung quanh về mình, nhưng không ai có thể thoát ra và cũng không ai có thể tìm hiểu nổi bên trong lỗ đen ấy có gì. Hắn lạ lùng và khó hiểu. Hắn đối với cô cũng là kẻ xa lạ, rõ ràng không quen biết, nhưng không thể rứt ra. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ muốn bị bó buộc như vậy, chưa bao giờ muốn sống một cuộc sống không phải theo ý mình. Kể cả khi chỉ là bạn, tất cả bọn họ cũng không thích hợp để làm bạn cô.
Từ những giây phút đầu gặp hắn, Vũ Lục Hàn đã chịu những sự điều khiển, và cô cảm thấy tù túng. Ngay cả một cuộc hôn nhân có rất nhiều ý nghĩa với bố mẹ cô,mà Vũ Lục Hàn vẫn đứng thẳng người từ chối được, vậy chẳng lí gì cô lại phải chịu làm theo những sự sắp đặt của người khác. Tuy nhiên, có một điều không thể nào trốn tránh, đó là cô không thể chạy trốn, không thể làm theo ý mình. Bởi như vậy là vô trách nhiệm, với bản thân và với những gì cô đã làm. Sau khi thoát khỏi chuyện này, đây chắc chắn sẽ là bài học vô cùng đắt giá cho cô. Vũ Lục Hàn thầm nghĩ, nếu cô không thể xoay đủ tiền cho mẹ đi chữa bệnh, nếu sau này cô chỉ có thể nhìn thấy Từ Thiên trên tivi, nếu như một ngày vô tình gặp lại, Từ Thiên sẽ cười khẩy vào mặt cô hoặc xem cô như kẻ xa lạ… Vũ Lục Hàn cũng không biết bản thân sẽ đối mặt như thế nào. Nhưng cô biết, sự hối hận lúc đó chắc chắn sẽ đủ để giết chết cô. Cô không biết liệu bản thân đã nghĩ đúng, liệu hủy bỏ hôn ước có là điều tốt? Bố mẹ cô, một khi đã gạt bỏ liêm sỉ để vun vén cho cô cuộc hôn nhân khó tin ấy, chắc chắn cũng đã mang theo hi vọng rất nhiều. Vậy nhưng Vũ Lục Hàn, con người của sách vở, lại không muốn gia đình bị mất tự trọng, mất sự tôn trọng của người khác, nên nhất quyết cứng rắn nói Không. Và, nếu cô không nói Không, thì bây giờ cô cũng chẳng biết hắn là ai, chẳng phải rời xa bố mẹ đi theo một người lạ, chẳng phải khó xử, chẳng phải buồn. Có lẽ cô sẽ áy náy với gia đình Bộ trưởng, áy náy với bản thân, nhưng cảm giác đó có vẻ tốt hơn nhiều cảm giác ngượng ngùng của cô bây giờ. Lúc này đây, Vũ Lục Hàn có thể đã lộng lẫy trong một chiếc váy cưới tuyệt đẹp, nắm tay Từ Thiên và bước vào lễ đường cùng anh ấy – không phải mắc kẹt trong một cái ô tô cùng một kẻ xa lạ, đi đến gặp những người cũng xa lạ, cư xử xa lạ với bản thân, ép mình vào một khuôn khổ không giống với mình. Vũ Lục Hàn khẽ thở dài một tiếng, tựa nhẹ đầu vào kính xe. Cô chẳng muốn nghĩ gì nữa, vì càng nghĩ sẽ chỉ càng thấy buồn.
“Đang nghĩ gì vậy?”, Hàm Vũ Phong chợt lên tiếng, cắt đứt dòng miên man của Vũ Lục Hàn. Cô nhận ra cả hai đang dừng chờ đèn đỏ.
“Không có”, cô đáp. Cô nhìn sang, hắn tuy vẫn nhìn thẳng, nhưng lại có ý chờ đợi cô. Trông hắn vô cùng căng thẳng.
“Vậy sao không nói gì?”, hắn lại hỏi, hoàn toàn không hề nhìn cô. Vũ Lục Hàn nhìn hắn trong vài giây rồi nhìn xuống hai bàn tay mình đang đặt trên đùi.
Anh có nói đâu mà tôi nói? Vũ Lục Hàn nghĩ vậy. “Tôi phải nói gì?”
“Có phải cô không thích họ?”, hắn hỏi một câu làm cô chột dạ. Vũ Lục Hàn im lặng một lúc lâu. Giữa cô và hắn luôn có những sự im lặng, đến mức căng thẳng và nặng nề.
“Không”
“Có đấy”, Hàm Vũ Phong gạt cần số. Đèn đã nhảy sang màu xanh. “Tôi cũng không thấy thích họ, bây giờ”
“Vì sao?”, Vũ Lục Hàn ngạc nhiên nhìn lên, “Họ là bạn anh?”
“Họ quá để tâm đến cô”, hắn đáp, xe lại bắt đầu di chuyển. Từ khi bước lên xe đến giờ, chưa bao giờ hắn không nhìn thẳng. Hắn cũng như cô, đang cố trốn tránh một điều bản thân không thể đối mặt.
“Nó cũng… bình thường”, Vũ Lục Hàn đáp, “Vì họ chưa biết nhiều về tôi…”
“Tôi không ủng hộ việc muốn biết quá nhiều về người khác”, hắn ngắt lời cô, ngay cả giọng nói cũng chứa sự căng thẳng rõ rệt. Đối với Vũ Lục Hàn, điều này rất lạ, bởi từ khi thấy hắn, cô chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì khác ở hắn ngoài một vẻ lạnh lùng và bình thản đến phi thường. Cô chưa thấy ai có thể bình thản đến như vậy khi chạm phải bất cứ tình huống gì khác. Hắn thậm chí chưa từng để lộ một tia nhìn lo âu. Nhưng xem ra, Hàm Vũ Phong vẫn chỉ là một con người bình thường. Và con người tất yếu luôn phải có cảm xúc.
“Tôi… vẫn chịu được”.
Câu trả lời có phần lạ lùng của Vũ Lục Hàn ngay lập tức khiến hắn rời mắt khỏi khung cảnh phía trước. Hắn quay sang nhìn cô, lập tức chạm vào ánh mắt cô vẫn đang nhìn hắn. Chỉ vài giây thôi, trong mắt hắn có nhiều điều thay đổi. Và hắn quay đi, không nói thêm một lời nào nữa.