Đọc truyện Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết – Chương 16
Đêm sau buổi diễn ballet trong học viện của Chu Bạch Thảo thành công, những chàng trai, cô gái thanh tú và tài năng đã hẹn gặp nhau trong quán bar quen thuộc The Bass. Hôm nay cũng như mọi ngày, vẫn nhạc dubstep thật mạnh, vẫn những con người quay cuồng theo điệu nhạc, trong những căn phòng karaoke kín ở tầng trên, có những kẻ đang điên cuồng quấn lấy nhau trong cơn say thuốc. Đây không phải một quán bar nổi tiếng hay giàu có, nhưng là quán bar quen thuộc, và những người ở đây nằm trong phạm vi thao túng của Hoàng Lâm. Cậu không quen biết chủ hay nhân viên quán bar, nhưng nó trực thuộc của người thân cậu. Ngoài The Bass, một quán bar xa xỉ khác thuộc riêng sở hữu của Hoàng Lâm là Cape Town, gần như tập trung giới trẻ thượng lưu và chỉ có nhiều tiền mới bước vào được – một quán bar nổi ven biển như một khu resort cao cấp, tuy vậy lại khá xa so với nơi ở thường xuyên của cả ba.
“Đêm nay tới bến chứ?”, Trần Hải Minh nháy mắt, vòng tay ôm lấy cô gái ngồi cạnh. Chu Bạch Thảo nở nụ cười duyên dáng, liếc nhìn Hàm Vũ Phong rồi trả lời:
“Sáng mai hình như các anh đều có công việc, hãy giữ gìn một chút”. Tất nhiên, lời khuyên của cô chủ yếu nhắm vào một người sẽ đi Moscow mười ngày để kí hợp đồng vào ngày mai.
“Cứ thoải mái đi”, Hoàng Lâm nhoẻn miệng cười. Cậu ngả ra phía sau, nhìn Chu Bạch Thảo và tiếp tục chòng ghẹo cô nàng tiếp viên bên cạnh mình.
Hàm Vũ Phong không nói một lời dù hắn biết nàng đang chờ đợi hắn. Hắn thong thả hút một điếu thuốc và liên tục uống cạn những chai rượu đắt tiền trên bàn. Chợt, một bóng dáng áo trắng lọt hoàn toàn vào tầm mắt của hắn. Cô gái ấy trông như một thiên thần dưới ánh đèn, từng đường nét không sai lệch dù chỉ một chút. Ngoại trừ mái tóc ngắn đến cằm, từ vóc dáng cho tới khuôn người, tất cả đều trùng khớp với cô gái châu Á mà hắn vẫn cố quên đi suốt tám năm nay. Tim hắn gần như ngừng đập, một cảm giác đau đớn và hồi hộp dâng trào lẫn lộn, khiến hắn không thể hô hấp bình thường, đôi mắt không thể nào rời khỏi bóng hình đó được nữa.
Cô gái ấy đang uống say mềm. Hắn đếm được đã hai mươi tư ly rượu. Cô đã nằm gục xuống bàn, gác đầu lên cánh tay nhỏ bé. Đến gần, hay làm ngơ? Lòng hắn rộn lên với những suy nghĩ phức tạp. Hắn không thể kìm nén bản thân khi nhìn lại hình bóng ấy, hình bóng tồn tại trong hắn không lâu, nhưng đủ dài để không thể quên được. Thế mà lòng hắn vẫn nhói lên bởi nỗi đau bị phản bội. Phản bội là điều hắn không bao giờ chấp nhận được. Hắn chỉ biết ngồi lặng im, giằng xé giữa lí trí và tình cảm. Hẳn tên đó đã không đối tốt lắm với em, Hàm Vũ Phong nghĩ vậy khi nhìn theo bóng hình bé nhỏ đó. Sâu thẳm trong tâm can, hắn tha thiết muốn lao đến, ôm chặt lấy cô và dụi đầu vào mái tóc thơm mùi hương thảo như ngày nào.
Và một kẻ cục mịch, say khướt bị thu hút bởi cô ấy. Gã lởn vởn, buông lời trêu chọc, và rồi hành hung cô. Trong lòng hắn như có lửa đốt, hắn nhìn chằm chằm vào đám đông với sự căm ghét và sợ hãi hiện rõ lên mắt. Có phải vì đã say nên hắn mới thấy lòng mình yếu đuối thế này?
Bình tĩnh lại đi, James. Đó một ngàn lần không phải cô ấy. Cô ấy rất mạnh mẽ, sẽ không bao giờ để ai chạm vào mình. Vậy là hắn hỏi, và nhận được câu trả lời “tiếp viên mới”. Hắn không hài lòng. Nếu đúng là cô ấy thì sao? Nếu cô ấy nhớ hắn, đi tìm hắn? Nếu cô ấy đang gặp chuyện gì buồn và thất vọng? Hắn sẽ phải làm gì, hắn chưa sẵn sàng đối mặt cô ấy. Nhưng làm sao một chàng trai có thể ngồi đó, thản nhiên nhìn người mình từng yêu thương bị một kẻ say rượu ở quán bar đánh đập, sỉ nhục giữa chốn đông người? Hắn ngay lập tức đứng dậy, lao vào đám đông. Đến giờ phút này thì không còn lí trí gì nữa, mẹ kiếp!
**********
“Đau chân hả?”, Hoàng Lâm là người đầu tiên từ đám đông trở về ghế ngồi. Dưới ánh đèn hồng đỏ, đôi mắt lanh lợi của cậu sáng lên và nheo lại một nét cười. Vũ Lục Hàn nhìn cậu cười gượng gạo, đưa tay kéo đôi giày cao gót về sát chân mình. Cô ước được nhìn thấy đôi giày thể thao của cô, ngay bây giờ.
“Cô đã bao giờ tham dự những bữa tiệc như thế này chưa?”, Hoàng Lâm tiếp tục bắt chuyện. Không thể phủ nhận rằng bản thân cậu cũng rất tò mò về cô gái này.
“Chưa”, Vũ Lục Hàn đáp rất nhỏ, miệng vẫn gượng gạo cười và nhìn đi chỗ khác. Cô cảm thấy cậu ta cười quá nhiều, và nếu cô không cười đáp lại thì thật bất lịch sự!
“Thật chứ?”, Hoàng Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Thật… thật ra là tôi chỉ dự dạ hội của trường…”, cô đáp, chỉ nhìn lướt qua cậu rồi đưa mắt vào đám đông nhưng không nhìn một ai cả.
“Trường đại học? Cô học ở trường nào vậy?”
“Tôi sắp tốt nghiệp Đại học Nghệ thuật”, Vũ Lục Hàn nhìn thấy sự bất ngờ thích thú trên gương mặt Hoàng Lâm. Cậu ngay lập tức cười toe toét:
“Vẫn đang học đại học nghĩa là cùng lứa với Tiểu Bạch Thảo, em phải gọi tôi là sư huynh rồi”, và Hoàng Lâm nháy mắt. Vũ Lục Hàn đã bối rối cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đùi mình.
“Xin lỗi… tôi… không biết”, cô lúng túng trước sự bất ngờ này. Vũ Lục Hàn vốn không biết hắn bao nhiêu tuổi, vì vậy không dám tùy tiện xưng hô, hắn gọi thế nào thì hô đáp như vậy. Cô đã nghĩ nếu xưng ngang hàng với bạn của hắn thì sẽ không bất lịch sự, ai ngờ lại lâm vào tình huống xấu hổ khi bạn hắn thực chất hơn tuổi cô nhiều. Nghĩa là hắn cũng hơn cô nhiều. Vũ Lục Hàn từng nghĩ, cùng lắm hắn chỉ hơn cô một tuổi. Bởi nhìn mặt hắn rất trẻ, ngay cả cô gái bạn hắn và hai chàng trai này cũng vậy.
“Tôi vẫn chưa được biết tên em?”, Hoàng Lâm thân thiện đưa tay ra, một mắt hơi nheo lại như chuẩn bị nháy mắt.
“Tôi… em là… Vũ Lục Hàn”, cô gái nhỏ lúng túng, gượng gạo chìa tay ra bắt tay cậu. Hoàng Lâm bắt tay cô rất chặt, tặng thêm một nụ cười tươi rói. Trong tích tắc, Vũ Lục Hàn đã liên tưởng đến Triệu Dương.
“Lục trong xanh lục hả? Vậy em là sinh viên năm tư?”, Hoàng Lâm đưa cô một ly rượu nhẹ, chạm ly với thành ý mời một chút. Vũ Lục Hàn, sau đêm say ngất ngưởng hôm đó, cảm thấy ghê sợ rượu, nhưng không thể nghĩ ra cách từ chối. Cô đành nhấp một tí đầu môi. Mùi vang nhẹ phảng phất trong miệng cũng đủ khiến Vũ Lục Hàn cảm thấy ngất ngây.
“Em quen biết Vũ Phong được bao lâu rồi?”, Hoàng Lâm lại hỏi với nụ cười vô cùng thân thiện. Cô ngượng ngùng cúi đầu.
“Cũng kha khá…”
“Hai người quen nhau… vào đêm hôm ấy sao?”, Hoàng Lâm ngập ngừng dò hỏi. Cậu muốn biết thật nhiều về cô gái này. Để xem cô ta có thật lòng, hay chỉ dùng lợi thế bản thân mà lợi dụng tên sắt đá ấy. Dù sao, trong suy nghĩ của đa số người thì những người Tây phương thường giàu có và đẹp đẽ hơn hẳn. Họ không mấy khi nhận thức rằng, sự giàu có phụ thuộc vào mỗi con người, và mỗi nơi lại mang những vẻ đẹp vô cùng riêng biệt. Một đại gia Thái Lan hay Trung Quốc cũng có thể tiêu tiền đô, một cô gái Ấn Độ hay Việt Nam cũng có thể đẹp hơn đứt một người Mỹ. Người phương Đông không có làn da trắng ngọc nõn nà như công dân phương Tây, nhưng màu da rám nắng khỏe khoắn của họ lại là mơ ước của rất nhiều người nơi ấy. Không phải ngoa khi nói, người phương Tây thích tắm nắng để có làn da rám nắng khỏe đẹp như người Đông phương, không còn vẻ yếu ớt, bánh bèo bởi làn da trắng thiếu sức sống. Trong khi đó, các cô gái phía Đông lại mong mỏi đi tắm trắng để có làn da trắng hồng tiểu thư. Người ta thường mong muốn những gì mình không có và quên đi giá trị to lớn của những thứ mình sở hữu. Có những cô gái phương Tây mắt to, bọng mắt quá sâu, lại ao ước có đôi mắt nhỏ bé như người Trung Quốc hay Nhật Bản. Và những người có cái miệng quá rộng, luôn muốn có đôi môi mọng nước, nhỏ xinh như môi người Hàn. Tất cả những gì chúng ta cần là thỏa mãn và tự hào về vẻ đẹp tự thân của mình, không nên cố thay đổi bản thân để có được vẻ đẹp giống của người khác. Nhưng lý thuyết là vậy, chứ chẳng mấy ai nhìn ra. Hoàng Lâm đã nhận xét, cô gái này suy cho cùng bám lấy hắn ta cũng chỉ vì cái danh và cái mã. Nếu cô ta biết về độ giàu có của hắn, có lẽ cả đời không bao giờ muốn rời ra!
Vũ Lục Hàn tội nghiệp cảm thấy khó xử bởi câu hỏi khá nhạy cảm, ngồi vặn vẹo tay và nhìn chằm chằm vào ly rượu còn đầy. Tại sao mọi người tò mò quá vậy? Vũ Lục Hàn cứ cúi gằm mặt, không biết trả lời thế nào. Nói rằng tối đó Từ Thiên đến tìm cô, cô vì muốn đuổi anh về nên tự ý nhận hắn làm bạn trai, rồi sau đó để hắn trả thay tiền rượu và vì thế bây giờ cô đang làm giúp việc cho hắn để bù nợ? Đối với chàng trai tò mò đang nhìn cô dò xét, Vũ Lục Hàn chỉ biết mỉm cười gượng gạo, nhìn cậu gật đầu. Hoàng Lâm nhướn mày chờ đợi, ngay khi thấy cái gật đầu đó liền thở hắt, nở nụ cười pha chút khinh thường kín đáo rồi tựa lưng vào ghế. Chỉ cần biết vậy là đủ, cô gái này thật ra cũng quá tầm thường. Chỉ là một cô sinh viên muốn tìm đến một bến bờ vững chắc và hào nhoáng để bám lấy, hưởng thụ cuộc sống giàu có mà những sinh viên khác ít người với được tới. Nhan sắc cô ta, so với Chu Bạch Thảo chẳng thể so bì, tài năng cũng chẳng thấy, cá tính lặn mất tăm, luôn tỏ vẻ yếu đuối, nhút nhát. Nhưng Hoàng Lâm không thể không công nhận rằng cô gái này quá cao tay, cậu không thể hiểu ra chiêu trò của cô gái là gì mà lại lôi kéo được một kẻ mà cậu từng nhận định “có trái tim sắt đá nhất trên thế gian này”. Là người bạn ở bên cạnh Hàm Vũ Phong một thời gian khá dài, Hoàng Lâm chưa từng thấy hắn liếc nhìn bất cứ cô gái nào, kể cả Chu Bạch Thảo. Trong mắt cậu, Tiểu Bạch Thảo là cô gái vô cùng xinh đẹp, lại tài năng, thông minh, cá tính, gia thế thượng lưu, tuyệt đối sang trọng và duyên dáng. Ấy vậy mà hắn không thèm để ý đến cô gái đó, không thèm nhìn, không thèm đụng chạm. Điều tử tế nhất ở hắn là sự quan tâm tuy bị giấu kín sau lớp vỏ lãnh đạm, nhưng cũng cho thấy còn “tình người”. Có lúc Hoàng Lâm buột miệng hỏi “Cậu đồng tính à?”; kẻ sắt đá đó chỉ liếc nhìn, không đáp, nhếch miệng cười. Khi còn học chung đại học với hắn, Hoàng Lâm nhận thấy vẻ ngoài lai Tây phương của hắn, cộng với tính cách trầm lặng và lạnh lùng, không chiêu trò, không nổi loạn, chưa kể vô cùng sắc sảo và tư duy logic trong kinh doanh rất tốt – mọi thứ đều vô cùng lôi cuốn phái đẹp. Các cô gái đơn giản theo đuổi hắn vì ngoại hình và tính cách, những cô gái phức tạp hơn,đặc biệt hơn cũng nể phục và ngưỡng mộ hắn vì bộ óc tuyệt hảo của người chưa bao giờ để vuột mất vị trí đầu bảng ở trường. Hoàng Lâm khi ấy là chàng trai vô cùng lép vế, tuy IQ không kém cạnh, cũng đẹp trai và giàu có, kèm theo nụ cười tươi tắn đối lập hẳn vẻ ngoài lạnh lùng của Hàm Vũ Phong – nhưng cậu không thể hơn được bởi tính cách cợt nhả, thích chòng ghẹo và hay coi thường phái đẹp. Trong mắt cậu, các cô gái cầm cưa chỉ là những cô ả nhạt nhẽo, nông cạn, hời hợt, tình cảm chưa đi đến đâu đã muốn sở hữu người khác. Chưa có ai mở mắt cho cậu, chưa có ai. Với cô gái lạ lẫm đang ngồi trước mặt cậu bây giờ cùng vậy: đỉnh điểm của sự coi thường chính là những cô gái vô liêm sỉ bám theo người khác vì tiền. Một cô sinh viên học trong trường đại học chẳng mấy giàu có kia không thể nào đủ tiền sở hữu bộ váy và đôi giày này, chẳng khó khăn gì để nhận ra anh bạn sắt đá của cậu bỗng dưng trở nên mù quáng, ngây ngốc, vung tiền qua cửa sổ. Chưa nói đến khả năng giao tiếp kém cỏi, luôn lóng ngóng, lắp bắp, câu chữ không rành rọt, giọng nói lí nhí khó nghe, cái đầu lúc nào cũng cúi gằm xuống – những biểu hiện tối kị đối với người hay giao tiếp như thiếu gia họ Hoàng. Cậu đánh giá cô gái này ở mức gần như thấp nhất, chỉ trên những cô ả tiếp viên lẳng lơ, khách nào cũng muốn; và những tên tội phạm ngớ ngẩn. Hoàng Lâm vô cùng kinh ngạc khi thấy một cô gái luôn kề sát bên Hàm Vũ Phong, được hắn bảo vệ, được hắn vung tiền, được hắn trao cho những cử chỉ ngọt ngào mà chưa bao giờ cậu được thấy trước kia, cô gái ấy lại hoàn toàn không nổi bật, không quá xinh đẹp, nhạt ngòa, chán ngấy. Cậu không muốn thừa nhận: không lẽ tên cứng như đá ấy đã… trúng ngay tiếng sét ái tình?
“Hai người chuyện trò gì vậy?”, giọng nam thứ hai khiến Vũ Lục Hàn nhìn lên, và chạm phải ánh mắt cùng mái đầu đỏ. Trần Hải Minh thấy cô, lập tức nở nụ cười vô cùng thân thiện:
“Vẫn chưa nhớ ra tôi hả?”
“Dạ không…”, cô đáp nhỏ, “Anh là người đến cuối cùng nhưng ra về đầu tiên”. Vũ Lục Hàn nhớ lại buổi chiều hôm ấy. Giữa khuôn viên biệt thự nhà họ Từ, rất đông thực khách thuộc tầng lớp thượng lưu lần lượt tìm đến,ai nấy đều sang trọng và lịch sự, với nụ cười thường trực trên môi và liếc nhìn Vũ Lục Hàn có hơi lâu mỗi khi bước qua cánh cổng chào. Một số phóng viên, nhà báo, nhiếp ảnh gia cố gắng chen nhau để lên hàng đầu, chụp những bức ảnh tuyệt vời nhất, nhưng đều bị những anh chàng bảo vệ vạm vỡ với làn da rám nắng ngăn lại. Từ Thiên bên cạnh cô vẫn luôn miệng cảm ơn, bắt tay từng người qua cửa và cười nhẹ nhàng, trong khi Vũ Lục Hàn luôn giữ vẻ mặt buồn, bởi cô biết cô sẽ làm gì. Người đến cuối cùng rất trẻ, đi một chiếc Audi đen tự mình lái, mặc bộ suit đen tuyền nhưng mái tóc lại ánh đỏ, bước đến cổng chào với nụ cười rạng rỡ và lập tức, Từ Thiên niềm nở bắt tay.
“Chúc mừng chàng trai sắp yên bề gia thất!”, người trẻ tuổi tóc đỏ nói lớn, đôi mắt cười tít và bắt tay Từ Thiên nồng nhiệt.
“Cảm ơn, cậu cũng đến tuổi rồi đó, nhanh lên đi!”, anh cười, đấm nhẹ vào bên vai chàng trai. Trần Hải Minh, cười thành tiếng ngây ngô rồi nhìn sang cô gái bên cạnh người bạn:
“Hôn phu cô nương đây hả? Sao mặt buồn rười rượi thế?” – Trần Hải Minh nói và chìa một tay ra. Vũ Lục Hàn nhìn cậu, vội nở nụ cười hết sức giả dối và bắt tay.
“Cảm ơn, tôi không sao, chỉ hơi mệt”, cô đáp. Từ Thiên nhìn cô một lát, rồi đưa tay xoa đầu cô.
“Lát nữa phải đi lại nhiều, uống nước vào, và xong việc đi theo anh lấy thuốc uống”, anh dịu dàng, còn cô lại cụp mắt xuống, đầu khẽ gật, nhưng lòng vô cùng buồn.
“Chà, phát khiếp! Chúc hai người mãi mãi như bây giờ!”, Trần Hải Minh bật cười, bóp nhẹ vào vai Từ Thiên, nhìn cô rồi bước vào đoàn người trong khuôn viên. Vũ Lục Hàn không kịp nhớ kĩ mặt cậu, nhưng rất ấn tượng mái tóc quiff màu đỏ hung. Cô thầm nghĩ, thật tội nghiệp vì người ta đã đến chúc mừng hai kẻ không có tương lai bên cạnh nhau. Dù buồn, dù sợ hãi và đôi khi nản lòng, nhưng Vũ Lục Hàn chưa bao giờ muốn từ bỏ quyết định hủy hôn của mình. Lợi dụng người khác cũng không thể sống yên bình và lâu dài cạnh nhau được.
Bữa tiệc ấy diễn ra sôi nổi. Mọi người bàn tán về cô dâu của Từ Thiên, một cô gái bình thường, nhan sắc tuy có chút nổi bật nhưng hay cúi mặt, gương mặt luôn thoáng buồn khiến họ cảm thấy thắc mắc. Một cô gái sắp lấy chồng, mà lại có được người chồng vô cùng hoàn mỹ như con trai Bộ trưởng, làm dâu trong gia đình chính trị, đối với một người bình thường là quá sức tưởng tượng, thậm chí họ chưa bao giờ dám mơ đến. Vậy mà cô gái này lại ủ rũ, không nhanh nhẹn, tươi vui, giống như bị người khác bức ép vậy. Mà nhìn cách đối xử của Từ Thiên với cô, đầy quan tâm và dịu dàng, không có gì đáng chê trách, Vậy cô gái này, buồn từ đâu mà ra?
Vũ Lục Hàn vốn không quen với những bữa tiệc, cả buổi chỉ khép nép bên cạnh Từ Thiên, anh đi đâu, cô đi theo đấy. Với đôi giày búp bê được mẹ tặng, cùng bộ váy trắng tinh khiết gia đình họ Từ đặt may riêng cho cô, Vũ Lục Hàn xinh xắn, trẻ trung và dịu dàng. Cô tuy nói không nhiều, nhưng vẻ nhẹ nhàng của cô được lòng rất nhiều quan khách, cho dù cô chỉ bám theo đuôi Từ Thiên, cũng không ai nỡ chê trách. Vũ Lục Hàn nhìn thấy chàng trai mặc suit đen đang tiến về phía hai người. Cậu ta cười thật tươi với Từ Thiên, bắt tay một lần nữa rồi nói vài câu, nhìn cô đưa tay chào và lẫn vào đám đông, sau đó thì không thấy đâu nữa. Vũ Lục Hàn vốn không để tâm ai đến, ai về, tuy nhiên lần này gặp lại chính chàng trai ấy, đồng thời lại là bạn của Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn cảm thấy hơi khó xử, và ấn tượng mờ nhạt về cậu ta bỗng nhiên hiện lên rõ hơn bao giờ hết.
“Cô là cái gì Tiểu Hàn nhỉ?”, Trần Hải Minh ngồi xuống cạnh cô và bắt chuyện, “Xin lỗi nhưng khi nãy nhạc to quá, tôi không để ý được cậu ta giới thiệu tên cô”
“À tôi… em.. là Vũ Lục Hàn”, cô gái nhìn cậu hơi lâu, có chút ngại ngùng khi thấy Trần Hải Minh mỉm cười vô cùng tự nhiên. Trần Hải Minh là chàng trai đối lập với vẻ đẹp trong sáng, trẻ con của Hoàng Lâm: mang một chút bụi phong trần, nhìn qua có vẻ ăn chơi nhưng đôi khi trông rất chững chạc. Trần Hải Minh là một du học sinh, gặp và quen biết Hàm Vũ Phong trong một lần đi xem bóng đá ở Old Trafford. Cả hai mua vé ngồi cạnh nhau, và vì có chung niềm đam mê với một đội bóng, họ nhanh chóng làm quen. Đội bóng của họ thua trận đấu, và sau trận thua ấy, Trần Hải Minh đã mời Hàm Vũ Phong đi “uống vì thất bại”. Cậu có ấn tượng tốt về người con trai trước mặt, đầu tiên vì hắn thông thạo tiếng của đất nước cậu, tiếng mẹ đẻ, có vẻ đứa con lai xa rời gốc gác nhưng không hề lãng quên nó; thêm nữa, những chàng trai ở độ tuổi mười lăm, mười sáu thường đã bắt đầu trưởng thành, hay buông lời trêu ghẹo và tán tỉnh những cô gái xinh đẹp – nhưng Hàm Vũ Phong thì ngược lại, trầm lặng và lạnh lùng. Hắn cư xử vừa phải, không phô trương cũng không hề cường điệu hay tỏ ra thật ngầu để thu hút các cô nàng tuổi teen nóng bỏng. Hàm Vũ Phong là một kẻ cuồng môn túc cầu giáo, nói về vấn đề ngoài lề thi im lặng, thỉnh thoảng cười nhẹ hoặc gật gù bừa bãi; nhưng khi nói đến bóng đá, hắn lập tức trở nên sôi nổi hơn, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, niềm phấn khích còn thấy rõ qua đôi mắt màu nâu khói. Họ thành bạn thân thiết của nhau khi lần thứ hai gặp lại nhau tại bữa tiệc của cô bạn gái Trần Hải Minh – vô tình là bạn cùng lớp với hắn. Kể từ đó đến nay, Trần Hải Minh gần như là người bạn thân đầu tiên của Hàm Vũ Phong, người biết rất nhiều chuyện. Ngay lúc này đây, cô gái Vũ Lục Hàn cũng để lại trong cậu một ấn tượng khác biệt, hoàn toàn trái ngược với nhận định của Hoàng Lâm về cô ấy. Tuy Hàm Vũ Phong không thừa nhận, nhưng cậu biết nguyên nhân cô gái này xuất hiện, dù không biết nhiều về cô ta. Và tất nhiên, cậu luôn muốn biết nhiều hơn, về cô gái không có gì đặc sắc, lại vô tình trở thành một phần không nhỏ trong cuộc sống của bạn cậu hiện giờ.
“Xin lỗi em vì đã cư xử bất lịch sự khi nãy”, Trần Hải Minh đưa một bàn tay ra chờ đợi. Cô ngập ngừng rồi đưa tay bắt nhẹ. Cảm giác buổi chiều hôm ấy ùa về trong vài giây rồi biến mất.
“Có lẽ đàn ông con trai không nên xía vào chuyện đời tư của người khác nhiều quá”, chàng trai tóc đỏ không rót rượu ra ly mà đưa lên miệng uống một ngụm lớn. “Em ít tuổi hơn tôi sao?”
“À vâng… em đang là sinh viên năm cuối…”, Vũ Lục Hàn lúng búng trong miệng. Có lẽ cậu cũng để ý cách xưng hô của cô thay đổi.
“Sinh viên năm cuối chưa đến lúc bận bịu làm đồ án sao?”, Hoàng Lâm đột nhiên chen vào. Cô nhìn cậu gượng gạo.
“Em… đang trong thời gian chuẩn bị…”
“Chúc em may mắn với thứ đó. Tôi thật tiếc chưa được trải nghiệm độ khó khăn của mấy đồ án ở các trường đại học nước ta”, Trần Hải Minh nhếch miệng cười, đưa chai rượu lên trước cô có ý mời. Vũ Lục Hàn lại một lần nữa cầm lên ly rượu, nhấp môi.
“Đừng khoe việc mình đi du học nữa đi!”, Hoàng Lâm cười khúc khích, “Cậu không gây ấn tượng với ai được bằng chiêu cũ xì ấy đâu!”
“Tôi đang tỏ ra thân thiện mà!”, Trần Hải Minh nhướn mày cười, “Cậu cũng chỉ có mỗi cái nụ cười và cái miệng dẻo kẹo, thật là…”
“Đừng nghe cậu ta, cô bé ạ”, Hoàng Lâm nhìn cô và nháy mắt, “Cậu ta chỉ lừa phỉnh được mấy em cấp ba thơ ngây thích hào nhoáng và mấy cô sinh viên năm đầu ngơ ngác thôi! Hãy tỏ ra em là người cứng cỏi!”
“Đừng nghe cậu thì có!”, Trần Hải Minh không chịu thua, “Cậu ta thích đối tượng tầm tuổi em đó cô bé, ngồi lùi ra phía này với anh và tránh xa kẻ nguy hiểm đó ra đi!”
“Tránh xa cả hai và đến đây đi”, giọng nói trầm băng lãnh lập tức khiến hai chàng trai ngừng cười nhìn lên, còn cô gái ngồi giữa lại lúng túng nhìn vào đôi mắt không mấy thiện cảm phía sau lưng hắn và lập tức cúi xuống, đưa mắt đi chỗ khác.
“Không cần giữ, tôi có đối tượng khác rồi”, Hoàng Lâm cười một cách trẻ con và với lấy ly rượu trên bàn. Trong khi đó, Trần Hải Minh lại thở hắt ra: “Không phải của cậu, sao lại giữ!”
“Đồ lắm chuyện”, hắn phì cười rồi đưa tay ra trước mặt cô.
“Đứng dậy, đi ăn nào”
“Ăn gì? Bây giờ mới hơn năm rưỡi?”, chàng trai thư sinh nhìn đồng hồ đeo tay, nhún vai kèm theo vẻ vô tội.
“Bạch Thảo muốn mời mọi người đến một nơi mới”, hắn điềm tĩnh giải thích, đôi mắt không nhìn ai khác ngoài Vũ Lục Hàn. “Đứng dậy đi, cô gái”
“Cô ấy tự đứng lên được. Các anh nên đi lấy xe trước khi mọi người nhận ra bọn mình đang lên kế hoạch rời đi”, Chu Bạch Thảo lập tức bước lên, kéo Hàm Vũ Phong lại phía sau mình và nhìn lần lượt hai người anh kết nghĩa. Sau cùng, nàng nhìn lướt qua Vũ Lục Hàn với đôi mắt lãnh cảm.
“Vậy Tiểu Bạch Thảo sẽ lên xe của anh, hay xe tên đó?”, Trần Hải Minh đứng dậy, làm động tác vươn vai. Nàng im lặng một lúc, khẽ đưa mắt nhìn Hàm Vũ Phong.
“Có lẽ em đi xe cùng anh…”
“Tôi… tôi đi với anh này cũng được…”, Vũ Lục Hàn bất chợt đứng dậy, nhìn nàng và chàng trai tóc đỏ, rồi đưa tay níu nhẹ lấy áo Trần Hải Minh. Chu Bạch Thảo nhìn cô một lát, không biểu cảm, rồi cụp mắt xuống.
“Như thế ổn chứ?”, nàng hỏi.
“Không sao hết! Tôi đi cùng ai chẳng được! Chỉ có kẻ kia đơn phương!”, Trần Hải Minh hô lên sung sướng, nhìn Hoàng Lâm thách thức.
“Cùng lắm tôi bỏ xe, đi cùng cậu!”, người có nụ cười tỏa nắng quay đi, tỏ vẻ giận dỗi.
“Vậy ba người đi một xe, còn em và anh Vũ Phong…”
“Không được”, Hàm Vũ Phong ngay lập tức lên tiếng vô cùng dứt khoát. “Cô gái kia bắt buộc phải đi với tôi”.