Đọc truyện Tôi Ở Đây Vì Em Đang Khóc – Chương 3837
Sáng sớm, trời vẫn còn tối cùng hơi sương ẩm ướt, Bạch Hiền chạy vụt ra ngoài bắt taxi. Cậu không biết mình đang làm gì? Cậu chỉ biết mình rất nhớ anh.Hơn một tháng rồi…
Căn biệt thự quen thuộc hiện ra trước mắt, Bạch Hiền đứng khuất trong một góc nhỏ, hướng tầm mắt lên cửa sổ phòng anh…vẫn sáng đèn…
“Sao anh còn chưa chịu ngủ? ” Giọng cậu khẽ run run
Thời gian qua cậu chịu đủ rồi, cậu muốn thấy anh dù chỉ là ở xa…
Chiếc điện thoại lập đi lập lại những bức ảnh của người con trai ấy, Chanyeol ngồi trong phòng ảo não nhìn vào màn hình… Chỉ có nghư vậy anh mới chịu đựng được nỗi nhớ cậu.
– Sao em còn chưa chịu xuất hiện? – Anh đưa ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình như đang chạm vào gương mặt kia.
Ánh sáng chợt tắt…
Cửa sổ phòng anh cũng theo đó mà toát lên vẻ lạnh lùng vô tình…
Đôi mắt cậu rũ xuống,quay người bước đi…
…
– Một năm ba tháng sau –
Mùa hè.
Kì thi tốt nghiệp vừa qua, Chanyeol thờ ơ bước ra khỏi cổng trường trước sự ngưỡng mộ của bao người. Kết quả thi của anh đạt cao nhất. Đây không phải chuyện lạ gì nên thái độ của anh cũng được coi là bình thường, có khi lại còn khiến con tim nhỏ nhoi của người ta càng loạn nhịp hơn.
– Sao rồi?
Jong In cười khẩy vỗ vai bạn hỏi.
– Tự biết rồi còn hỏi? – Chanyeol đấm cho tên kia một cái rồi bỏ đi trước.
– Cậu về trước đi, tôi còn đợi người khác.
Không nói ai cũng biết anh ta đợi Kyung Soo. Hai người họ cũng chẳng biết trúng bùa của nhau từ khi nào mà đùng một cái tuyên bố hẹn hò, khiến Kyung Soo khốn khổ một thời gian với lũ con gái.
…
Chanyeol chỉ cười bạn rồi tự đi bộ một mình, nhưng không phải về nhà.
Đi lang thang, để cho nắng gắt phủ lên mình, để trái tim bớt lạnh đi nhưng nắng cũng trở nên vô dụng đối với anh. Nắng chẳng thể bằng được nụ cười ấy,dáng vẻ ấy…
Bóng cây chạy dài trên con đường vắng lặng, bóng dáng anh điềm tĩnh bước đi.
Hơn một năm mẹ anh và mẹ Baekhyun ở bên Pháp lo chuyện công ty, ít khi gọi điện về,chuyện Baekhyun chuyển đi nơi khác cũng không biết vì mọi người không muốn nhắc đến.
Tìm kiếm, anh tự đã mình tìm kiếm cậu dù ở bất cứ đâu nhưng không có kết quả. Vì dù gì anh cũng mới chỉ là học sinh cấp ba,đâu phải là tổng giám đốc phóng khoáng uy quyền như người ta vẫn tưởng tượng như trong phim đâu mà có thể vung tay cái là tìm được tin tức của người con trai ấy. Anh chỉ có thể dựa vào đôi chân và đôi mắt mình.Thái độ của anh vẫn rất trầm lặng với mọi thứ xung quanh,anh linh cảm rằng sẽ có ngày cậu trở lại,anh vẫn mong chờ một hình bóng quen thuộc…
Đôi mắt sâu hơn nhiều… con đường dài và rộng, vẫn tiếp tục bước, chàng trai ấy luôn mang trong lòng mình sự chờ đợi…chợt nghe vang vọng tiếng nhạc Seven years of love…
…
Ở một nơi khác xa hơn, có một người cũng đã nhận được kết quả thi tốt nghiệp. Dù không khá lắm về xếp hạng nhưng cậu vẫn vui vì đã được tốt nghiệp.
Nụ cười lại nở trên môi, vừa đi vừa hát vu vơ bài hát quen thuộc đã từng hát cho một người: “Gọi tên em…một chút sương…ngõ vắng lặng…”
“Có lẽ anh cũng đã có kết quả thi rồi.”- Cậu thầm nghĩ.
Về đến quán coffee cậu báo tin cho anh Mẫn Hiền biết kết quả sau đó bắt đầu công việc.
Mẹ cậu vẫn chưa trở về, cô Seo Ji cũng vậy nhưng cậu đoán rằng bố và cậu ấy đã kết hôn rồi cũng nên. Hơn một năm qua rồi…Nhưng nỗi nhớ vẫn còn lưu đọng rất nhiều…Cậu không nghĩ rằng tình yêu giữa họ lại lớn đến vậy. Cũng đành thầm khóc trong lòng thôi…
Cậu vừa mong anh đã quên mình nhưng cũng vừa muốn anh vẫn còn nghĩ tới mình. Vì tình yêu là sự mờ ảo trắng đen ko thể rõ ràng. Muốn thế này rồi lại muốn điều khác, cuối cùng cũng chỉ là mong điều đó ko phải đau khổ và cũng có thể ở bên tình yêu một cách trọn vẹn nhất.
Buồn cười thật ! Yêu là sẽ đau kổ chứ đâu thể êm đềm mãi được? Nếu vậy tình yêu sẽ chẳng còn thú vị và mị hoặc nữa…
“I miss you !I want to come back.”
“Quá muộn rồi…”- Cậu tự nhủ.”
…