Bạn đang đọc Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng) – Chương 27
Tôi lẽ ra sẽ chuẩn bị thật kỹ càng, ngày mùng 1 mùng 2 hai đám cưới sẽ mặc trang phục nào. Cuối cùng người tính không bằng trời tính. Tối ngày 31, trời đột nhiên trở lạnh, chớp mắt chỉ còn mười độ, thoáng cái đã vào mùa đông.
Việc này làm tôi thật phiền não.
Đa phần quần áo của tôi đều ở Vô Tích. Quần áo để ở Tô Châu phù hợp với loại thời tiết này. . . lại là . . . chỉ có. . . trang phục công sở. . .
Nếu như đi mua thì… .
Tôi xem giờ, hôm nay dậy muộn, giờ đã mười hai giờ rưỡi rồi. Lâm Tự Sâm hai giờ sẽ đón tôi, cơ bản là sẽ không kịp.
Tôi dằn vặt suy nghĩ lựa chọn giữa thời trang và thời tiết một lúc lâu, cuối cùng quyết định dứt khoát chọn thời tiết, đúng hai giờ xuất hiện ở cửa công ty.
Ven đường nhìn thấy xe của Lâm Tự Sâm. Có lẽ anh ta đã chờ tôi được một lúc. Nhìn thấy tôi, anh ta mở cửa bước xuống, sau đó nhăn mày.
Tôi vội vàng giải thích: “Sẽ không mặc thế này đi đến tiệc cưới đâu. Lúc xuống xe tôi sẽ cởi áo khoác ra, bây giờ mặc để chống lạnh thôi.”
Anh ta nhìn tôi vài giây, cuối cùng súc tích nói: “Nhiếp Hi Quang, đây là lần đầu tiên tôi đưa bạn khác giới đến dự đám cưới của bạn.”
“Ờ?” .
“Cho nên, em liệu có thể đừng cho tôi cảm thấy, tôi là đưa em đi tăng ca?”
Tôi cũng bất đắc dĩ, giải thích, “Cũng đâu còn cách khác. Ở đây tôi không có trang phục dày, đi mua cũng không kịp.”
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Lên xe đi, tôi đưa em đến chỗ này.”
“Đi đâu?” .
“Trước đây tôi có một bệnh nhân ở Tô Châu. Bà ấy quản lý một cửa hàng thời trang. Tôi đưa em đi xem qua.”
Phải phiền phức vậy à? .
Tôi chần chừ nói, “Thực sự cần phải vậy sao?” .
Anh ta cầm điện thoại, tùy tiện trả lời tôi, “Ừm, sĩ diện của tôi khá lớn.”
“…” Tôi chỉ biết im lặng
Bệnh nhân của Lâm Tự Sâm là một phụ nữ trung niên vô cùng nhiệt tình, tự xưng là chị Vương. Lúc chúng tôi đến, bà ấy đã chờ sẵn ở cửa. Vừa xuống xe đã bắt đầu chào đón: “Bác sĩ Lâm, thật là khách quý khách quý.”
Nói rồi nhìn sang tôi, “Đây là bạn gái của bác sĩ Lâm sao? Chắc là đúng rồi. Trước đây tôi nằm viện còn nghĩ, không biết cô bé nào tốt số như thế lại có thể trở thành bạn gái của bác sĩ Lâm.”
Tôi vừa tính mở miệng phủ nhận, nhưng bà ấy quá lanh lẹ, lời còn chưa xuất, bà ấy đã chạy ra xa, nói là lấy danh mục này nọ cho tôi.
Tôi toát mồ hôi, xấu hổ nhìn Lâm Tự Sâm nói: “Bà ấy hình như hiểu lầm rồi.”
Lâm Tự Sâm rất bình tĩnh: “Không sao, hiểu lầm có thể từ từ phá vỡ.”
… Những lời này quá mạnh mẽ! Trong đột nhiên tôi nghĩ, hình như khiến người ta hiểu lầm thế, cũng chẳng sao?
Nhưng tôi vẫn yếu ớt nói: “Như vậy không tốt lắm đâu…” .
“Em nghĩ tôi nói mình đưa nhân viên đi mua quần áo, cũng tốt lắm sao?” .
“…” .
Được rồi… .
Tóm lại, đã lỡ mất cơ hội giải thích rồi, tôi cũng chẳng thể xông lên nói tôi không phải bạn gái của Lâm Tự Sâm, vậy quá xấu hổ. Không chừng sau này cũng chẳng gặp lại nữa. . .phá vỡ hiểu lầm. . . coi như xong.
Rất nhanh chóng, Chị Vương đã cầm một quyển danh mục, đem theo một cô gái trẻ quay lại.
“Đây là Anne, nhân viên NO. 1 ở cửa hàng cùng tôi, thẩm mỹ cực tốt, tôi để cô ấy tìm cho cô một vài bộ đẹp. Ở đây tôi còn có mấy loại trang phục hàng hiệu mới về, cô cũng xem đi.”
“Được, cảm ơn.”, tôi nhận lấy tập danh mục.
Anne kéo tôi đi một vòng.
“Vị tiểu thư này rất dễ mặc quần áo, nên xem qua các loại phong cách khác nhau. Bình thường chị thích mặc dạng quần áo thế nào?”
“Đơn giản thoải mái thôi.” .
“À. . . Vậy những cái này thì thế nào?”, cô ấy lật lật mấy tờ cho tôi xem, “Liệu chị có muốn thử một phong cách khác không? Ngọt ngào thế này thì sao?”
Tôi tỏ vẻ sao cũng được gật gật đầu: “Được.” .
Cô ấy lập tức đưa tôi một đống quần áo để thử.
Không thể không nói người ta quả thật chuyên nghiệp. Tôi thử mấy bộ quần áo, vậy mà đều thấy ổn. Vốn lo lắng đi mua đồ sẽ mất thời gian, cuối cùng cũng yên tâm.
“Tham gia tiệc cưới mà, tôi đề xuất Nhiếp tiểu thư mặc cái này đi, không quá trang trọng, lại rất tươi mát ngọt ngào. Chúng tôi còn có một bộ trang sức đi kèm, tôi gói giúp chị luôn nhé?”
Dáng vẻ nhiệt tình của cô ấy thật sự làm tôi khó có thể từ chối. Vì vậy một lúc sau, trên đầu tôi đã đổi kiểu tóc, búi lại rồi có vài chỗ xõa tung ra, kẹp một cái kẹp nhỏ làm kiểu.
Trừ lúc tham dự tiệc nhà mẹ nuôi, tôi đã lâu lắm chưa từng chuẩn bị kỹ thế này, đột nhiên thấy hơi ngượng, nhịn không được quay sang phía Lâm Tự Sâm, hỏi xem thế này có hợp ý anh ta chưa.
Nhưng mà ăn mặc thế này để anh ta xem sao lại có cảm giác kỳ kỳ. . .
Vì vậy tôi nhanh chóng xoay đầu 180 độ, nói với Anne: “Anne, cám ơn cô, bộ này tôi rất thích, gói lại giúp tôi.”
Anne tươi cười đầy mặt trả lời: “Vừa rồi lúc chị thử trang phục thì Lâm tiên sinh đã thanh toán rồi.”
Vị Lâm tiên sinh kia không có gì làm, đang xem tạp chí, đợi tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta, anh ta mới từ từ nhìn lên, dè dặt nhìn tôi trừ trên xuống dưới.
Suy nghĩ cũng tôi bị gián đoạn trong chớp mắt, không phải vì việc anh ta mua đồ à ảnh hưởng, mà là vì thái độ và động tác vừa rồi của anh ta, thật sự quá mạnh mẽ.
Một lúc sau, tôi mới thoát khỏi tình trạng mặt mày ngơ ngẩn. Đến chỗ anh ta, có hơi mất tự nhiên hỏi: “Anh trả tiền rồi? Sau anh biết tôi muốn mua bộ này?” .
“Tôi xem qua thấy cũng không tệ.”, anh ta khép lại tạp chí, vô cùng tự nhiên nói.
“…” .
Rốt cuộc là ai mua quần áo đây hả.
Lúc này chị Vương cầm phiếu thanh toán quay lại, trả cho Lâm Tự Sâm: “Anne không biết nên mới lấy tiền của anh. Bác sĩ Lâm đưa bạn gái đến mua quần áo, sao tôi lại tính toán chứ. Anh với tôi giống như ân nhân cứu mạng mà.”
Lâm Tự Sâm cười cười nói: “Sau này tôi còn có thể đưa cô ấy đến mua quần áo. Lần này cô không lấy tiền, lần sau sao tôi còn đến được.”
Anh ta nhìn về phía tôi.
Tôi nháy mắt, lập tức phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, cứ tính cho anh ấy.” .
Chị Vương lúc này mới bấm bấm tính tiền.
Cấm túi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, tôi chưa lên tiếng, Lâm Tự Sâm đã nhét tờ giấy vào tay tôi.
“Hóa đơn.” .
“Vừa rồi tôi phối hợp tốt lắm chứ? Về rồi sẽ trả lại tiền cho anh”, tôi đắc chí, nhận tờ hóa đơn nhìn thoáng qua, nhất thời cứng họng, “. . . Ba, ba chiết?” [1]
[1] Ba chiết nghĩa là được chiết khấu 70%. Giá thực tế phải trả chỉ bằng 30% giá của món hàng. – rất cám ơn bạn vikini đã giải thích chỗ này giúp mình