Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng)

Chương 26


Bạn đang đọc Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng) – Chương 26


Nếu tôi cứ “ngốc” như thế, liệu Lâm Tự Sâm sẽ lại bắt tôi tăng ca sao?
Tôi tắt đèn phòng làm việc chung, đến thăm dò phòng làm việc của anh ta, gõ gõ cửa: “Phó tổng, anh còn chưa về sao? Tôi tan làm trước nhé.”
“Chờ chút.” .
Anh ta dọn dẹp tài liệu sơ qua, tắt đèn trong phòng rồi cùng tôi đi ra ngoài.
Văn phòng buổi tối vô cùng yên tĩnh, cả tầng lầu giống như chỉ nghe được tiếng bước chân của hai chúng tôi. Yên lặng đi một lúc, tôi mới lên tiếng hỏi: “Phó tổng, sao anh phải gọi tôi ở lại tăng ca?” .
“Nhiếp Hi Quang, công ty này có 49% cổ phần của nhà em, lợi nhuận một nửa sẽ về tay gia đình em.”
“Cho nên?” .

“Cho nên nếu bắt người khác tăng ca tôi sẽ cảm thấy tội lỗi, muốn bóc lột ai đó thừa thãi một chút.”, anh ta nhẹ nhàng nói, “cho nên nếu bắt em tăng ca tôi sẽ không thấy áy náy.”
“…” Tôi nên trả lời cái gì nhỉ? .
“Còn nữa, Nhiếp Hi Quang, hết giờ làm việc liệu em có thể đừng gọi phó tổng này nọ không?”
“Vì sao?” .
“Ừm, sẽ tạo cảm giác tan tầm rồi còn bắt em làm việc.” [thật ra, ảnh đã tính toán hết rồi =))]
“…” .
Tôi có thể nói rằng mấy ngày nay tôi đối mặt với một Lâm Tự Sâm như thế đã thành thói quen không? Tôi nghĩ đến cảnh anh ta và bác sĩ Phương nói ra nói vào với nhau, hình như có một cảm giác rất buồn cười. . . .
Nói chuyện trên đường đi, nên cũng nhanh chóng đến ký túc xá. Tôi không nói gì nữa, vẫy vẫy tay chào anh ta, ”Lâm Tự Sâm, tạm biệt!”

Anh ta bỗng nhiên gọi: “Nhiếp Hi Quang, lại đây.” .
Tôi lại quay ngược lại, “Có việc gì?” .
“Sáng sớm hôm nay, tôi thấy trên bàn có một cậu bé may mắn Vô Tích, là em để lên sao?” [1]
[1] Chính là em này đây Tên gọi là “Đại A Phúc”
Tôi nhìn trời, “Đúng vậy, có ai đó nói là muốn phán đoán chuẩn xác mà. Lần trước tôi chờ xe về Tô Châu, đứng ở trạm xe lửa thì đột nhiên vỡ lẽ ra, mới mua một nhóc ở đó. Mười lăm đồng thôi, không cần cám ơn đâu.”
“À phải rồi.”, tôi bổ sung, “nhóc đó là để trên xe, không phải để trên bàn đâu.”
Anh ta nhìn tôi chăm chú, “Mua lâu như vậy rồi, sao bây giờ mới đưa cho tôi?”
“Trước đó tôi còn phải chăm sóc vết thương do cái bữa ăn kia để lại mà”, mời ăn một bữa mà hết sạch tiền lương trừ trước đến nay của tôi đó
~“Bị thương sâu như vậy sao? Em nói sớm một chút, nói không chừng tôi cũng sẽ không để quên ví tiền ở nhà.”, anh ta nở nụ cười, ném cho tôi một cái bình nhỏ, “Sản phẩm ba không đó, dám dùng không?” [2]
[2] Sản phẩm ba không nghĩa là không nhãn mác, không hướng dẫn, không hạn sử dụng – cám ơn bạn Tran đã giải thích giúp mình ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.