Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi

Chương 84p2 - 11


Đọc truyện Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi – Chương 84: p2 – 11

Hôm đó về nhà, nó giật mình khi thấy chị gái vẫn còn trong nhà, Jeachun thì vui mừng vì thấy Bà la sát, vì ít nhất thì cô không khắt khe với trẻ con. Trâm ôm lấy cháu và hôn lên trán Jeachun. Cô vui vẻ ra mặt, nhưng sau khi thấy Chaerim xuất hiện, nụ cười tắt hẳn, cô đặt cháu xuống và vờ vui vẻ:
– Tôi chuẩn bị xong bữa tối rồi, mọi người vào ăn đi nhé.
– Chị không ăn sao?! – Nó hỏi
– Chị ăn rồi, bây giờ chị lên phòng nghỉ ngơi đã.
Nói rồi Trâm lên phòng mặc mọi người ăn bữa tối.
Sau khi bữa tối kết thúc, nó và Chaerim dọn và rửa đống chén bát, còn hắn và con trai thì vẫn đúng giờ mà nghe lời mẹ đi tắm. Chaerim lên phòng thở hắt ra, thế là hết một ngày rồi. Cô nên làm gì để thoát ra khỏi ngôi nhà đây nhỉ… Bỗng cánh cửa bật mở ngay khi cô nằm xuống giường, Chaerim hoảng hốt ngồi dậy thì thấy Trâm đứng trước cửa với vẻ mặt cực kì đáng sợ. Cô ta sồng sộc đi vào và không chần chừ mà thẳng tay tát vào mặt Chaerim, cô gằn từng chữ thật rõ:
– Cô làm cái quái gì vậy?!
– Cô nói gì tôi không hiểu?! – Chaerim mếu máo.
– Cô còn giả bộ nai tơ là có tin một cái tát sẽ đến nữa không?! Cô được ai sai tới. – Trâm tức giận nhưng chỉ nói một cách tiếng nhỏ nhưng nghe rất đáng sợ. Vì cô không muốn ai nghe thấy.
Chaerim nghe thế thì cũng liền gạt bỏ vở kịch của mình, thay vào đó, cô lập tức hiện lên bộ mặt thật của mình. Cô cười khẩy:

– Muộn rồi, dù cô có biết tôi là ai thì cũng không có bằng chứng đâu để mà kết tội tôi.
– Tôi đã đoán ngay mà?!?! Cô là con gái của công ty đối thủ chứ gì?! Các người chơi bẩn như vậy thì sẽ bị quả báo cho mà xem. – Trâm hằn giọng
– Quả báo?! – Chaerim cười khẩy – Vậy thì tôi sẽ chờ xem cáo quả báo đó ra sao.
Chaerim trợn mắt lên nhìn Trâm một cách táo bạo, Trâm thì là một người nóng tính nên không ngần ngại cho thêm một cái tát trời giáng vào mặt Chaerim, và lần này còn mạnh gấp chục lần lúc đầu, đên nỗi khóe miệng Chaerim chảy cả máu. Nhưng như thế đâu hề gì?! Cô ta bị thế quen rồi.
Ngay tối hôm đó, Trâm đi thẳng xuống phòng em gái và bắt cô em.đưa mình đến công ty. Nó dù không hiểu gì nhưng rốt cuộc cũng phải làm theo khi thấy vẻ mặt đáng sợ đó của chị gái mình.
Ngay khi họ vừa mở cửa phòng làm việc của nó. Trâm phi thẳng đến cái tủ mà nơi Zin đã cất chiếc Camera, nhưng tuyệt nhiên không thấy nó đâu. Trâm điên cuồng lùng xục khắp nơi, cuối cùng cô thấy chiếc máy quay bị lấy mất cuốn phim và hình như là một số linh kiện khác. Cô lấy điện thoại gọi cho thiên tài:
– Tiêu rồi, cô ta đã lấy mất cái cuộn phim và cả vi mạch rồi.
Chị hãy đến phòng bảo vệ để xem máy quay an ninh đi
Trâm nghe thế thì liền chạy đi, nó thấy chị gái lần đầu như thế thì không khỏi lo lắng:
– Có chuyện gì vậy?! Chị kể cho em nghe đi?!!
– Không còn thời gian nên chị sẽ nói ngắn gọn. Cái cô gái ở trong nhà em là gián điệp của công ty đối thủ. Cô ta đến đây để lấy cắp bản thiết kế em sắp nộp đấy.
– Nhưng sao chị biết là cô ta đến để làm thế?! – Nó nhăn mặt khó hiểu
– Vì công ty họ sắp đo đến bờ vực phá sản rồi. Và chỉ có bản thiết kế của một công ty có tiếng như em mới có thể cứu họ. – Trâm thét lên một cách điên dại. – Mau gọi cho chồng em bảo chặm cô ấy lại.
Nó nghe chị nói thế thì liền nhanh chóng lấy điện thoại
Tại nhà…
Chaerim biết ngay có điều không hay nên liền đi xuống nhà và nhanh chóng mang giày. Hắn thấy cô ta vội vàng vào lúc tối như vậy liền hỏi:
– Cô đi đâu à?!
– Tôi ra ngoài một lát. – Chaerim cố cười một chít rồi liền nhanh chóng đi ra ngoài. Bỗng bé Jeachun xuất hiện và đòi uống sữa nên hắn dẫn con ra nhà bếp.

Chaerim nhanh chóng chạy ra ngoài cổng, vì đây là đường vắng nên cô cần phải chạy ra đại lộ để có thể bắt taxi.
Hắn đang cho Jeachun uống sữa thì nghe thấy điện thoại kêu lên. Thấy màn hình vợ gọi nên hắn nhẹ nhàng:
– Hai chị em đi đâu mà giờ mới gọi về?!
– Tụi em đang về. Chaerim có ở nhà không?! – nó gấp gáp
– Cô ấy mới ra ngoài. Sao vậy?! Giọng em nghe gấp quá.
– Mau chặn cô ta lại đi. Có chuyện rồi.
Hắn nghe thế thì không chần chừ dặn con trai là không được ra khỏi phòng ba mẹ rồi cứ thế để lại Jeachun ở nhà và chạy ra ngoài.
Chaerim lo lắng, sốt sắng đợi xe nhưng vì trời đã khá tối nên tầng suất hoạt động không nhiều. Cô lo lắng mình sẽ bị phát hiện mất thôi. Lát sau, cũng có một chiếc taxi chịu dừng lại, ngay khi đang mở cửa định bước lên xe thì cô nghe tiếng gọi:
– Chaerim…!!!
Cô đưa mắt lên nhìn thì thấy hắn đang chạy đến trong khi trên người chỉ mặc độc nhất chiếc áo ba lô và quần xà lỏn, đến giày còn không mang kịp. Chaerim nhanh chóng lên xe và thúc bác lái xa may chóng lái đi. Chiếc xe cứ thế lăn bánh bỏ đi, để mặc hắn cố dốc những sức lực cạn kiệt còn lại ở phía sau.
Hắn bất lực khụy xuống và thở hổn hển…
Khoảng 5 sau…

Nó và chị gái đang đi xe về thì thấy hắn đang ngồi bên lề đường. Trâm dừng xe lại, nó xuống xe lo lắng:
– Sao vậy?! Sao anh lại ở đây?! Chaerim đâu?!
– Cô ta trốn mất rồi. – Hắn bất lực.
– Thôi thì để mọi chuyện về nhà bàn đã. – Trâm thở dài.
Trong nhà…
Jeachun ngồi trong lòng mẹ, trên tay vẫn còn bịch sữa uống dở. Cậu bé đưa mắt nhìn bố nó. Hắn nói:
– Vậy là chúng ta không ngăn được sao?! Đến chiếc máy quay an ninh cũng bị hack rồi thì ta biết làm gì đây?!
– Em cũng không biết nữa?! Chúng ta chỉ chờ xem đến ngày đó thì họ có nộp cái bản đó không?! Em cần cái bản gốc đó.
– Để làm gì?! ván này chúng ta thua rồi. – Trâm nói.
– Không đâu ạ. Em có cách, nhưng phải cần bản gốc. – Nó đáp lại chị gái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.