Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 11
Long nhìn nó chằm chằm, hắn có chút gì đó xao xuyến trước nét đẹp ngây thơ của nó. Cái mũi không cao lắm nhưng rất đẹp, đôi môi mỏng chúm chím như em bé. Đôi mắt nó vô hồn rất thu hút người đối diện. Đúng là nó đẹp hơn kể từ khi tháo cái cặp kính mà từng bị rất nhiều người cho là xấu ra… Nó cảm nhận được hơi thở của Long đang phắt vào mặt nó…Nó từ từ mở mắt ra…Long thấy vậy liền quay sang hướng khác.
– Anh không thấy lạ hả? Bầu trời hôm nay nhiều sao hơn mọi ngày!- nó nhìn thẳng lên bầu trời nơi có những vì sao đang nhấp nháy.
– uhm… Tôi không biết!
– Anh có thấy ngôi sao đang nhấp nháy kia không?- nó chỉ tay về phía ngôi sao nhỏ đang cô đơn ở một góc bên kia bầu trời.
– Thấy! Nhưng sao nó chỉ lại có một mình nhỉ? Chắc là cô đơn lắm!!!
– ……………- nó không nói gì, nhìn mặt nó có vẻ trầm ngâm.
– Bây giờ tôi mới để ý là… cô không còn đáng ghét như cái lần đầu tôi gặp cô ở BIBI nữa!
………………
Vào đêm Giáng Sinh lạnh lẽo có hai thiên thần (không biết thiên thần hay ác quỉ nữa) đang nằm ngắm sao trên một bãi cỏ xanh mươn mướt ở một nơi rất yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng của những loài côn trùng nhỏ thôi. Nó thiếp đi lúc nào không hay, Long cũng mãi nhìn những ngôi sao mà không để ý mãi đến khi nó khẽ trở mình quay qua đối diện với Long. Long lại có cơ hội ngắm nó thêm một lần nữa. Long khẽ đưa tay lên vuốt cái mũi nó rồi đôi môi nhỏ nhắn đang chúm chím của nó nữa. Long lấy điện thoại ra chụp một tấm hình rồi cười tủm tỉm.
THÌNH THỊCH!
– Mình sao thế nhỉ??? – Long đưa tay lên lồng ngực trái nơi phát ra tiếng động vừa rồi Long cảm nhận được trái tim mình vừa lỗi đi một nhịp.
Về Duy và Hân đợi mãi không thấy nó và Long đến nên đi dạo lanh quanh nhà thờ rồi dừng chân ở một quán ăn ven đường.
– Đói quá! Hân ăn đi!- Duy nhìn Hân cười tươi.
– Ừh!- Từ lúc đi với Duy đến giờ Hân rất ít nói và dường như là không nói câu nào.
– 12h rồi!- Duy nhìn đồng hồ trên tay giật mình la lên.
– Ừh! Cũng trễ rồi! Về thôi!
– Không biết con Pul với thằng Long nó về chưa nữa!
– Uhm…
– Hân sao vậy? Có chuyện gì hả?
– Có sao đâu!- Hân cố gắng cười thật tươi.
– Uhm… vậy đợi xíu Duy vào lấy xe đã!- Duy nói rồi chạy vào bãi giữ xe lấy xe ra thì thấy Hân đứng thẩn người ra hình như là Hân có tâm sự.
– Hân lên xe đi làm gì mà đứng ngây người ra vậy?
– Uhm…
………………
– Tới nhà rồi… Hân vào nhé!- Hân vội xuống xe.
– Hân! Có chuyện gì thì nói Duy biết đi! Hân đừng để trong lòng sẽ khó chịu lắm!
– Có thật là Duy muốn nghe???
– Ừh! Hân nói đi!
– Hân…không biết Duy nghĩ như thế nào… nhưng đối với Hân Duy rất quan trọng… Thật ra Hân đã thích Duy lâu rồi có thể nói là ngay cái lần đầu tiên gặp Duy nhưng Hân sợ… Hân sợ Hân nói ra sẽ làm mất đi tình bạn này!- Hân hít một hơi thật sâu rồi nói ra hết những gì trong lòng mình.
– Hân…Hân nói thật chứ?- Duy ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào đôi mắt sắp khóc của Hân.
– Thật!
– Duy… Duy xin lỗi! Duy chỉ… xem Hân là một người bạn tốt thôi… hay là một đứa em gái như Pul mà thôi! Duy không xứng để Hân đối xử tốt vậy đâu!
– Không sao! Nếu Duy đã nói vậy thì Hân cũng biết mình nên làm gì rồi!- nói rồi Hân vội chạy vào nhà không để Duy phát hiện ra mình đang khóc.
– Xin lỗi Hân! Duy không muốn Hân phải dành hết tình cảm của mình ột thằng không ra gì như Duy!… vì Duy… vẫn chưa quên được cô ấy!
………… 2 năm trước…………
Vào một đêm giáng sinh lạnh lẽo nhưng chứa đầy hạnh phúc.
– Đợi anh với! Em đi từ từ thôi! Té bây giờ đó!!!- Duy vội chạy theo cô gái tinh nghịch ấy. Chap 18:
– Em không té đâu mà anh lo! Anh nhìn này em có thể đi trên lang cang này đấy!- cô gái ấy nói rồi trèo lên lang cang bên cạnh đi từng bước từng bước.
– ÁÁÁ!
– Anh đã nói rồi! Xuống dưới đi còn không xong đằng này lại trèo lên tuốt trên đó!- Duy đưa tay ra đỡ cô gái ấy rồi tiếp tục cùng cô ấy bước đi trong hạnh phúc.
…………… 2 tháng sau……………
– Duy à! Em có chuyện muốn nói!
– Có chuyện gì thế? Sao nhìn em có vẻ nghiêm trọng vậy?- Duy nhìn cô ấy cười tươi.
– Em xin lỗi!… Em không thể tiếp tục bên cạnh anh nữa! Em… chúng mình chia tay nhé!
– Em đang nói cái gì thế? Em… sao tự nhiên lại đòi chia tay? Em có gì không vừa lòng thì cứ nói!- Duy hốt hoảng lay lay người cô gái ấy.
– Duy à? Em nói thật đó! Mình chia tay đi! Em xin lỗi vì phải nói ra điều này nhưng chúng mình không thể tiếp tục được nữa!
– Em… không còn yêu anh nữa sao???
– Anh à… em…
– Em nói đi! Em có còn yêu anh không?
– Em… xin lỗi!
– Anh chỉ cần biết là có hay không thôi!
– Duy à… anh đừng như thế!… Em…
– Có hay không?
– …không!
– Em tàn nhẫn lắm! Em biết rõ là anh yêu em đến mức nào thế mà giờ em lại đối xử với anh như thế!!!
– Xin lỗi!
– Em im đi! Anh không muốn nghe em nói xin lỗi!- Duy hét lên rồi chạy vụt ra khỏi quán để lại một cô gái cũng đang khóc thầm nơi ấy!
– Duy ơi!híc híc… Em xin lỗi! híc… Em không muốn nói dối anh đâu…Nhưng em phải đi rồi! híc híc…- Cô gái ấy thút thít lên từng tiếng trong đau khổ.
…………… Hiện tại…………
– Em ác lắm!…híc…Tại sao em lại rời bỏ tôi??…híc…-Duy cầm trên tay ly rượu lè nhè.
– Long! Dừng xe! Dừng xe lại mau!!!- Đi ngang qua THE SUN nó thấy ai đó quen quen rất giống…Duy nên bảo Long dừng xe lại.
– Chuyện gì vậy?- Long thắng xe cái kít làm nó chúi đầu về phía trước.
– Anh nhìn xem… hình như thằng Duy đang uống rượu trong đó phải không???- nó chỉ tay vào hướng có một người con trai đang gật gù trong đó.
– Giờ này khuya rồi nó không về ngồi trong đó làm gì? Chắc không phải đâu!!!
– KHÔNG! Đúng là nó mà!!!- nó quả quyết với Long.
– Nhưng… nó đi với Hân mà…
– Sao tôi biết được!!! Vào trong đó lẹ đi!- nó nói xong vội nhảy xuống xe chạy thẳng vào trong.
Sau một hồi cực lực nó với Long cũng lôi được Duy lên xe.
– Thôi chết rồi! Tôi không… mang theo chìa khóa!
– Cô gọi cho dì thử xem sao!
– Tôi…tôi…không có đem điện thoại…
– Thôi mệt quá! Sang nhà tôi vậy!- Long nói xong quay đầu xe lại và chạy thằng về nhà mình.
– Anh ở nhà một mình sao???- nó ngơ ngác nhìn quanh… căn nhà thì rộng nhưng không có bóng người nào cả.
– Uhm…cô Hoa về rồi nên giờ nhà chỉ có mình tôi thôi!!!
– Thế pa mẹ anh đâu???
– Tôi… Cô đi lấy cái khăn cho tôi! Cái thằng này nó ăn gì mà nặng quá!- Long vừa nói vừa cõng Duy lên lầu.
– Ở đâu?
– Trong tủ đó!!!
– Anh cho tôi mượn điện thoại xíu!
– Trong túi quần này… qua mà lấy!!!- Long đang cõng Duy nên không lấy được.
Nó chạy qua chỗ Long lấy điện thoại rồi vội chạy đi tìm cái khăn rồi vào giúp Long một tay. Không biết Duy làm cái trò gì mà uống say đến thế! Dì nó mà biết là tiêu đời! Nó vội lấy điện thoại ra gọi cho dì nhưng không được… rồi nó gọi cho Hân nhưng Hân tắt máy rồi.
– Hân làm gì mà không nghe điện thoại chứ?
– Giờ này chắc Hân ngủ rồi! 1h rồi đó! Thấy nó sốt ruột Long cũng nói vài câu làm nó đỡ lo hơn.
– Hả 1h rồi???
– Ừ… có chuyện gì hả?