Tôi Muốn Gặp Lại Anh

Chương 10


Bạn đang đọc Tôi Muốn Gặp Lại Anh – Chương 10


“ Minh sao thế nhỉ? Thiếu ngủ sao? Tối qua làm gì mà không ngủ nhỉ? Mình lúc nào cũng không có cơ hội nói với Minh, mặc dù ngồi chung một bàn nhưng sao lúc nào cũng chậm một bước hết. Heizzzzzzz!!!” Thiên thở dài rồi nằm gục lên bàn.
Ra chơi
– Minh xuống căn tin với Thiên nhé!
– Ừ!- nó đang định đứng lên thì thấy Duy, hân, Long đang đứng trước cửa lớp nó.
– Pul! Đi xuống căn tin!- Duy nói với nó như một thói quen hằng ngày.
– Tao…- nó quay sang nhìn Thiên, nó không biết nên đi với ai cho phải!
– Rủ bạn mày đi chung luôn đi!- Hân đưa ra một đề nghị vô cùng sáng suốt.
5 đứa nó kéo nhau xuống căn tin với ánh nhìn ngưỡng mộ có ghen tỵ có của tất cả học sinh trong trường.
– Nhỏ đó là gì mà thấy nó lúc nào cũng đi chung với bọn anh Duy vậy?- NS1
– Mày nói nhỏ nào? Nhỏ đi bên trái hay bên phải?- NS2
– Hai đứa luôn! Lần này còn đi chung với Thiên A7 nữa chứ!- NS1
– Sao bọn nó cứ lựa boy đẹp mà sáp vào vậy không biết?- NS2
– Mấy bà nhiều chuyện quá!!! Tui thấy hai nhỏ xinh lắm! Ba tên kia mới là xấu đó.- NS3
– Ông thì thấy gái là sáng mắt!- NS1,NS2
……………………………

Ở căn tin
– Thiên không sao chứ?- nó nhìn Thiên lo lắng.
– Không…không sao!- Thiên cười gượng
– Hay là Thiên ngại! Không sao đâu… tụi mình cũng quen nhau hết rồi mà!- Hân nhìn Thiên cười khẽ.
– Chào…tôi là Duy!!!- Duy nhìn sang Thiên bắt chuyện.
– Còn mình là Hân bạn thân của Minh có lẽ Thiên cũng biết rồi!!!- Hân nở một nụ cười thật tươi.
– Còn đây là Long- Duy thấy Long không có ý định giới thiệu nên chen vào nói giúp.
– Uhm… mình ngồi cùng bàn với Minh… chắc các bạn cũng biết hết rồi nhỉ???- Thiên hít một hơi thật sâu.
Nó thật sự thấy bối rối… đáng lẽ ra người bối rối phải là Thiên nhưng nó lại cảm thấy khó chịu khi tất cả phải ngồi chung như thế này… còn Long nữa! Sao nãy giờ chẳng thấy hắn nói tiếng nào hết!!!
– Long mày sao vậy? bị bệnh hả hay sao mà hôm nay chẳng nói tiếng nào hết vậy? Hay uống lộn thuốc???- Duy chịu không nổi sự im lặng khác thường của Long đành lên tiếng hỏi thăm bệnh tình của thằng bạn mình.
– Không sao!… Tao vào lớp trước đây!!!- Nói rồi Long đứng dậy đi thẳng về lớp mà không hề ngoái đầu lại dù chỉ một lần.
Nhìn dáng vẻ ấy cao cao gầy gầy ấy từ xa toát lên một nét gì đó…lạnh lùng…khó nói…không giống với Long thường ngày… hay cãi cọ với nó!
– Nó sao thế nhỉ?- Duy ngơ ngác nhìn mọi người.
– Không biết nữa!- Hân nhìn sang nó- Mày cãi nhau với nó hả Minh?
– Đâu có! Tao có biết gì đâu!- nó cũng ngơ ngác không biết gì nhưng chẳng hiểu sao cái cảm giác khó chịu đang len lõi trong nó. Nó nghĩ là sẽ không bao giờ có cái lần thứ hai mà cả 5 đứa đi cùng nhau như thế này nữa.

……………………………
Sau cái ngày hôm đó nó rất ít khi gặp Long, những lúc đi cùng Duy và Hân đều vắng mặt Long… không thể hiểu nổi… không lẽ Long đang tránh mặt nó… nó nghĩ vậy nhưng không có lý do gì để Long phải tránh mặt nó cả! Nhưng tại sao nó phải nghĩ đến chuyện đó làm gì. Long muốn làm gì thì mặc xác hắn liên quan gì tới nó đâu… nó sờ trán suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Còn về Thiên vẫn luôn muốn tìm hiểu nó nhưng có lẽ Thiên không hề biết rằng… trước đây Thiên chỉ muốn tìm hiểu xem con người thật của nó có lạnh lùng thế không? Nhưng bây giờ thì việc tìm hiểu nó không còn đơn thuần với cái lý do như thế nữa… Thiên muốn được ở bên cạnh nó nhiều hơn… nhìn thấy nó vui Thiên cũng rất vui…Những khi không gặp được nó… Thiên lại nhớ nó không thể tả… cuối cùng thì… Thiên đã thích nó mất rồi!!!
Gần đến Noel rồi… dạo này nó đang bận học bài để không phải bị điểm thấp trong kì thi sắp tới nên ít đi chơi hơn. Lên lớp thì nó quyết tâm nghe giảng nên cơ hội để Thiên bắt chuyện với nó hầu như là không có. Duy ở chung nhà với nó mà cũng chẳng có cơ hội nào để nói chuyện ra trò với nó ngoài những câu thông thường trong bữa ăn thôi.
……………
– Minh ơi! 3 ngày nữa là Noel rồi! mày có hẹn với ai chưa?
– Chưa!
– Vậy tối thứ 7 7h ở nhà mày… tao nói với Duy rồi đó!- Hân cười vui vẻ rồi đi thẳng về lớp.
– Ừh!- nó thở dài ngán ngẫm.
……………
– Minh ơi!
– Gì nữa???- nó khó chịu nhìn Thiên, có lẽ Thiên chọn không đúng lúc để nói với nó rồi!
– Ngày mai là… Giáng Sinh rồi…tối mai Minh có hẹn với ai chưa?- Thiên nhìn nó ngại ngùng một lúc rồi cũng nói ra được cái suy nghĩ trong đầu. Chap 16:
– Xin lỗi Thiên! Mai Minh có hẹn với Hân rồi!!!
Thiên không nói gì nhìn lên bảng, Thiên có vẻ buồn buồn thấy thái độ vừa rồi của Thiên nó thấy như mình có lỗi, nhưng nó đã lỡ hứa với Hân rồi làm sao được!

Thiên lại chậm một bước nữa rồi, tuy ngồi cùng một bàn nhưng Thiên vẫn chưa hẹn được nó một buổi ra trò.
………………
– Pul! Giờ này mà còn nằm đó đọc truyện nữa!!! 6h30’ rồi đó!- Nó đang mãi mê đọc truyện thì Duy lên phòng bảo nó chuẩn bị đi rồi còn đi chơi nữa.
– Hả??? Nhanh vậy?- nó giật mình quăng quyển truyện xuống đất.
– Lẹ nha! Hân với thằng Long đang đợi ở dưới đó!!!
– Ừh! Biết rồi! Xuống trước đi!- Nó chạy vội vào nhà tắm
15’ sau…
“ Hả? Lúc nãy thằng Duy nó nói gì nhỉ? Long cũng đến sao? Mấy tháng nay không thấy mặt mũi đâu hết… tưởng chết ở đâu rồi chứ!!!…”- nó suy nghĩ một lúc rồi lấy đại một bộ đồ mặc vào.
– Hân với Duy đâu???- nó nhìn quanh chỉ thấy có dáng một người con trai nhưng không phải là Duy và đang quay lưng lại với nó.
– Hân với Duy ra công viên trước rồi!- Long đứng bật dậy làm nó giật mình nghiêng người ra phía sau may mà có cái tủ không thôi là té rồi!
– Anh làm cái trò gì vậy?… Làm tôi hết cả hồn!!!- nó từ từ đứng dậy quát Long một trận.
– Được rồi! Đi thôi!- Long kéo nó lôi đi.
– Đi xe máy hả? Tôi……
– Nhanh lên! Trễ rồi!- Long hối nó.
– Uhm…- nó lên xe mà mặt bí xị, nó không thích đi xe máy lắm, với lại nó đang bực tại sao Duy lại bỏ đi cùng Hân trước mà để nó lại với Long chứ.
Nó ngồi sau cảm giác khi chạy xe tốc độ nhanh thật tuyệt vời… nó không nói gì cả mà chỉ nhìn Long từ đằng sau, cảm giác rất lạ… hai tháng không gặp Long thay đổi rất nhiều…không còn cãi nhau với nó nữa nhưng cái bản tính lúc nào cũng hành động theo ý mình là vẫn như trước!
– Anh định đi đâu đấy? không phải ra công viên à???- nó ngồi sau hét ầm lên.
– Cô im lặng chút đi! Đừng có ồn ào trong khi tôi đang lái xe.

– ………
– Đến nơi rồi! Cô đứng yên đây nhé!- Long dừng xe lại cho nó xuống rồi chạy thẳng vào bãi giữ xe.
– Anh ta làm cái trò gì thế không biết?- nó đứng nhìn theo Long rồi lảm nhảm một mình.
– Cô đứng đó lảm nhảm cái gì thế? Đi thôi!
– Đi đâu vậy???- nó hỏi trong khi Long cầm tay nó lôi vào trong như đang lôi một đứa con nít.- Đi đâu mà sao anh không nói??? Làm gì mà kéo tôi đi như lôi tội phạm về đồn công an vậy???
– Sắp tới rồi! Cô đừng có ở đó mà la ầm lên như thế!
– …………
– Đẹp không???- Long nhìn sang nó đợi nó khen đẹp một tiếng nhưng nó mãi nhìn cảnh xung quanh nên không trả lời.
– Ngồi xuống đi!- Long ngồi xuống gốc cây gần đó rồi kéo nó ngồi theo.
– Anh… làm sao mà tìm ra một nơi đẹp thế?- nó dựa vào gốc cây rồi hướng mắt ra phía bờ hồ.
– Bí mật!!!- Long cười với nó, một nụ cười dịu dàng, khiến người khác phải xao xuyến.
– Anh… cười trông rất… đẹp trai!- nó thấy Long cười nhiều lần rồi nhưng lần này thì không giống những lần trước! Nụ cười ấy mang nét gì đó rất đặc biệt.
– Cô… lúc nào cũng đùa được nhỉ?- Long hơi ngượng quay đi chỗ khác.
– Hai tháng nay anh đi đâu thế?- nó nằm dài lên cỏ dang hai tay ra rồi nhắm mắt lại tận hưởng không khí trong lành ở đây.
– Cô quan tâm sao?- Long cũng nằm xuống bên cạnh nó nhưng không nhắm mắt mà nhìn thẳng lên bầu trời đầy sao.
– …………
– Ngủ rồi hả?- Long nghiêng người sang nhìn nó nhưng nó vẫn không nhúc nhích gì nên Long nghĩ là nó đã ngủ thật rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.