Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?: Chương 89
Ở nhà Thiên Anh
– Mẹ…sao mẹ lại làm thế chứ…không phải lúc đầu ta chỉ nói là hù doạ thôi sao _ cô ta hét lên với mẹ mình
– Còn cái tát bà ta đã tát mẹ thì sao…mẹ đâu phải người chịu để yên như thế chứ _ mẹ cô ta cũng không vừa
– Mẹ nghĩ con không quan tâm tới cái tát đó sao…nhưng bà ấy đã phải nhập viện…là do mẹ…cả anh Vĩ cũng nổi điên với con…tất cả là do mẹ
– Con bị cái gì vậy….con hại người mà lại sợ người ta bị thương là sao chứ _ mẹ cô ta đứng dậy nhìn cô ta đầy tức giận
– Nhưng ý con không phải như thế…mẹ đã quá tay rồi
– Con nhìn mẹ giống đang quan tâm chuyện đó không
– …. _ cô ta cứng họng
– Nếu con muốn an toàn đi tiếp tới vòng chung kết thì nên im mồm lại và diễn như không có chuyện gì…nếu không người lãnh hậu quả là con, ba con đã rất tin tưởng vào tài năng giấy tờ của con rồi
– Mẹ à _ cô ta hét lên
– Đừng có hét lên như thế với mẹ…muốn bước vào gia đình họ Trịnh kia thì con nên cử xử cho đúng mực đi _ mẹ cô ta quát
– Được thôi….nhưng con xin mẹ, đừng gây thêm chuyện gì to tát nữa…người chết rồi thì ta sống cũng không yên đâu, người ta sẽ điều tra ra…vấn đề là thời gian thôi
– Con đang dạy đời mẹ đó hả
– Con chỉ nói vậy thôi…giờ con phải đi rồi
– Con chỉ cần diễn tốt vai diễn của mình thôi…còn lại mọi thứ cứ để mẹ lo, tất cả những ai cản đường con mẹ sẽ giúp con xoá sổ nó
***
Nó về nhà với niềm hạnh phúc len lỏi từ phía cây đàn, nhưng nó không thể quên được lý do nó nhận được cây đàn và hoàn cảnh nhận như thế nào và cả kẻ đứng sau nữa. Nó đi bộ tới đầu đường thì thấy hắn đang đứng trước cổng nhà, thật sự lúc này nó không muốn gặp hắn, cũng không muốn nói chuyện với hắn. Không phải vì nó giận gì hắn vì hắn không đúng về phía nó lúc cãi nhau với Thiên Anh, nó hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, chẳng qua nó không muốn làm hắn tổn thương vì nó biết nó sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà sẽ nói ra những lời làm hắn buồn. Nó thở dài rồi bước tiếp những bước đi để về nhà, hắn thấy nó lại gần thì đứng thẳng người khi đang dựa vào xe đợi nó.
– Em đã về rồi sao _ hắn mở lời trước khi nó tới
– Ừ _ nó chỉ trả lời cho qua, rồi tiến lại gần cánh cổng mở cửa
– Hôm nay em làm tốt lắm _ hắn không biết phải nói gì thêm
– Cảm ơn _ nó mở cửa ra rồi quay lại nhìn hắn
– Cậu về đi _ nó bước vào bên trong rồi nói
– Khoan đã…em đang giận anh sao…anh xin lỗi, thật ra anh đã biết…
– Được rồi…tôi ổn mà, cậu về đi _ nó đóng cổng lại
– Nếu em muốn thì ta có thể bỏ qua chuyện đó…nhưng xin em hãy giành cho anh ngày 13, làm ơn đi _ hắn đập cổng rầm rầm
– … _ nó có nghe hắn nói, nhưng không muốn trả lời
Sao lại là 13 chứ, ngày đó là ngày gì ta, nó cử lẩm bẩm câu hỏi đó suýt, nó còn chẳng nhớ ngày sinh nhật của mình nữa là. Còn hơn 1 tuần nữa mới tới ngày 13, nó còn nhiều việc phải lo lắng lắm, bài dự thi sắp tới nó cần phải tạo ra dấu ấn đặc biệt mới mong có cơ hội vượt qua các đối thủ còn lại để lọt vào top 5 được, khá là gay cấn nên nó chẳng có đầu óc để nghĩ tới những gì hắn nói đâu. Hắn vẫn đứng đó trước cổng nhà nhìn vào, mãi cho tới khi thấy đèn trong nhà và đèn ở trên phòng nó tắt hắn mới lên xe về nhà. Chưa lần nào trong đời hắn có cảm giác tội lỗi như hôm nay, nhưng qua ngày hôm nay hắn mới biết hắn cần nó và yêu nó nhiều như thế nào, nếu không có ngày hôm nay có lẽ hắn sẽ liên tiếp hết lần này đến lần khác làm tổn thương nó quá.
***
Ở trung tâm mua sắm
Hắn đi bộ dọc theo các cửa hàng bán đồ nữ, hắn tò mò không biết phải mua gì để làm quà sinh nhật cho nó, những thứ xa xỉ đắt giá như dây chuyền nhẫn bông tai hay lắc tay thậm chí có thể là xe hay đàn đều không phù hợp. Không phải vì nó không phù hợp dùng những thứ đắt tiền đó mà vì những món đồ đó không phù hợp ối quan hệ giữa hắn và nó lúc này, giờ này những thứ đó không thể so sánh với tình yêu mà hắn giành cho nó nữa rồi. Hắn chợt dừng bước trước một đôi giày bata galaxy được trưng bày ở một cửa hàng giày nữ.
– Quý khách muốn mua gì ạ _ cô nhân viên tiến tới hỏi hắn
– Là tặng quà ột người con gái quan trọng nhất đời mình _ hắn cầm một chiếc giày lên
– Sao ạ _ cô nhân viên không hiểu ý của hắn
– Nếu tặng giày cho con gái có rẻ tiền quá không _ hắn đặt chiếc giày xuống rồi nhìn cô nhân viên _ bọn con gái hay thích đi giày cao gót hơn đúng không ?
– Dá… _ cô nhân viên ngơ ngác _ không hẳn ai cũng thích đi giày cao gót đâu ạ
– Cũng đúng…cô gái đó chưa đi giày cao gót lần nào….à không, đồng phục trường là giày cao gót mà _ hắn bước đi xem các đôi giày bata khác trong cửa hàng
– Người con gái đó…là người quan trọng với quý khách ạ _ cô nhân viên bước theo hắn
– Là cuộc sống của tôi _ hắn dừng lại cầm một chiếc bata trắng lên xem
– Người ta hay nói nếu hai người đang yêu nhau mà tặng giày cho nhau có nghĩa là họ muốn bước đi cùng người kia đến cuối con đường chung đó _ cô nhân viên mải mê giải thích mà đâm xầm vào hắn lúc nào không hay
– Ui ya…xin lỗi…xin lỗi ạ _ cô nhân viên ôm đầu nói
– Không sao… _ hắn nhìn cô nhân viên rồi đặt đôi giày xuống chỗ cũ
– Gói đôi kia cho tôi đi _ hắn chỉ vào đôi galaxy đầu tiên hắn nhìn hắn
– Đôi kia ạ…giá đôi đó….
– Tiền bạc không thành vấn đề…gói nó đi _ hắn bước đi
– Dạ… _ cô nhân viên đem đôi giày đi gói
– Của quý khách đây ạ
– Thanh toán bằng thẻ cho tôi _ hắn rút ra một tấm thẻ
– Người ta còn nói…nếu tặng giày cho người mình thích kèm theo một nụ hôn thì hai người sẽ mãi được ở bên nhau… _ cô nhân viên mỉm cười trả thẻ lại cho hắn
– Thật sao _ hắn nhét thẻ vào ví _ cô cũng nghe người ta nói nhiều quá hơ
– Sao ạ…à, cái đó…
– Lần sau tới tôi sẽ dẫn người con gái đó tới đây…cô ấy rất đặc biệt
– Vậy hẹn gặp lại quý khách ạ _ cô nhân viên cúi chào khi hắn bỏ đi
– …
Hắn không nói gì mà chỉ mỉm cười với cô nhân viên, cô gái này có nét gì đó khá giống với nó, lúc thì nói rất nhiều, lúc thì chẳng nói câu nào, nói mà người khác chẳng kịp tiêu hoá những câu mình nói ra nữa.
Ở nhà Vương
– Con nói với mẹ biết bao nhiêu lần rồi…con với Duyên không được _ anh tức giận
– Tại sao lại không chứ…nó hiền lành nết na, xinh đẹp học giỏi có chỗ nào chê mà con không chịu con bé _ mẹ anh cũng tức giận
– Đó không phải là vẫn đề…vấn đề ở chỗ con không có tình cảm với Duyên…con chỉ xem Duyên như em gái thôi, không hơn không kém
– Tình cảm giờ không có nhưng khi hai đứa sống chung với nhau trên danh nghĩa là vợ chồng cả hai sẽ tự khắc yêu thương nhau thôi _ mẹ anh tưởng đó là vấn đề nên đã hạ giọng xuống
– Mẹ chẳng hiểu gì cả…bây giờ con không thích Duyên thì tương lai con cũng không yêu Duyên được….
– Hai đứa thân nhau từ bé mà nói là không có tình cảm gì thì quá là vô lý
– Bởi vì quá thân nên mới không tình cảm…sẽ mãi mãi không có tình cảm đâu
– Mày nói vậy mà nghe được à….rốt cuộc lý do là gì tại sao cứ năm lần bảy lượt mày cứ từ chối chuyện này là sao hả….mày không biết tao với mẹ con bé thân nhau như thế nào à
– Con biết…bởi con biết nên con mới muốn ngăn lại trước khi mọi thứ đi quá xa…không có tình cảm sống sẽ chẳng hạnh phúc vui vẻ gì đâu…chỉ làm cả hai đau khổ thôi
– Tao với ba mày hồi xưa lấy nhau có yêu thương gì đầu bây giờ vẫn sống tốt có sao đâu…còn yêu thương nhau nữa
– Sao mẹ cứ so sánh cái chuyện vô lý như thế chứ…con không giống ba mẹ
– Lý do…lý do là gì hả…cái đó chỉ là cái cớ thôi
– Con thích người khác rồi…con yêu người ta rất nhiều vì vậy con không thể đến với Duyên được
– Nó là đứa nào…là con nhỏ nào mê muội mày
– Mẹ đừng có nói người ta như thế…
– Vậy thì nó là đứa nào…nói cho tao biết nó là đứa nào _ mẹ anh tức giận quát lớn
– Là Lệ Băng
– Có khách tới mà hai người vẫn định đứng đó cãi nhau sao _ ba anh đột nhiên lên tiếng
– …. _ cả hai quên mất thời gian vì lo tranh cãi nên ba anh đã về, và vị khách mà ba anh nói tới là Duyên và mẹ chị ta
– Ôi trời…bà bạn…tới sao không báo _ mẹ anh lái sang chuyện khác
– À…tại đi ngang qua cửa hàng lấy trái cây tươi quá nên mua một it mang tới biếu chị _ mẹ Duyên nói
– … _ Vương chẳng biết nói gì lúc này nữa
– Chào cô…chào anh _ Duyên nói
– Không có mồm có miệng à _ ba anh nhìn anh
– Mọi người ở lại chơi…con phải đi luyện tập rồi _ anh bước tới ghế salon lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi bỏ ra ngoài
– Anh ở lại một chút đi…trái cây em mua là những loại anh thích anh nè…đợi em gọt cho anh ăn rồi hẵng đi _ Duyên đưa trái cây ra đứng trước mặt anh cản lại
– …xin lỗi… _ anh tránh sang một bên vô tình hất trúng vai Duyên làm giỏ trái cây trên tay chị ta rơi xuống
– … _ nghe tiếng động anh dừng lại nhìn nhưng rồi sau đó nhanh chóng bỏ đi
– Vương….cái thằng này _ mẹ anh tức giận
***
Ở trong phòng chờ thí sinh.
– Nào mọi người kiểm tra lại mọi thứ trước khi ra ngoài đi _ là giọng của Khiêm
– Nè…cất mấy cái đồ đó đi _ Khiêm chỉ mấy người đang make up lại cho thí sinh
– Đừng tập luyện nữa…thu dọn đồ đạc để ra ngoài đi _ Khiêm vỗ vai Jeami
– Căng thẳng hả _ Khiêm nói khi bước ngang qua Lenka
– Tới giờ rồi…mọi người tập trung đi _ biên tập viên của chương trình bước vào phòng chờ nói
– Chúc may mắn _ nó mỉm cười với Vương
– Em cũng vậy _ Vương xoa đầu nó
Không khí ngày hôm nay có vẻ hồi hộp và gay cấn hơn rất nhiều, hôm nay nó cũng cảm thấy hồi hộp nhiều hơn và đặc biệt nó thấy nhớ hắn nữa. Từ đêm đó tới giờ nó chưa hề gặp lại hắn, ngay cả giọng nói và khuôn mặt đó nó cũng chưa được nghe và được nhìn thấy một lần. Có lẽ là do hắn bận nên không gọi điện không đến tìm nó hay có lẽ là do nó quá đỗi bận rộn với việc luyện tập nên đã không để cho hắn có cơ hội đến gần. Nó lắc nhẹ đầu để hất rơi các suy nghĩ đó ra ngoài nhường chỗ cho cuộc thi vào vị trí.
– Sau một tuần nghỉ ngơi các vị có hồi hộp chờ đón gương mặt top 5 hôm nay không ạ…Khiêm thì Khiêm lo lắng lắm…ai Khiêm cũng thích hết vậy mà có ai đó bị loại thì Khiêm tiếc lắm….muốn giữ cho người mình yêu quý có mặt trong top 5 thì các vị hãy bình chọn bình chọn thật nhiều cho thí sinh mình yêu quý đi nha _ nó nghe thấy Khiêm nói khi bước từ phòng chờ ra tới bên trong cánh gà
– Và sau đây là tiết mục đầu tiên hôm nay của chúng ta…mọi người ột tràng pháo tay cổ vũ cho thí sinh đầu tiên của chúng ta nào…xin chào mừng Jeami _ Khiêm nói lớn
– It’s me… _ Jeami lo lắng
– Yes…good luck _ nó cười với cái vẻ ngố ngố của anh bạn nước ngoài của mình
– Good luck _ Vương và Tomas cùng nói
– I will… _ cậu bạn lo sợ rồi bước ra ngoài
– Tiếp theo là em phải không _ Vương hỏi nó
– Dạ…chắc em cũng phải ra ngoài kia trước…mọi người ở lại nha _ nó nói
– Từ từ…còn sớm mà _ Vương níu nó lại
– Em cũng hồi hộp lắm…ra ngoài cho quen không khí _ nó gỡ tay Vương ra
– … _ Vương không nói gì nữa mà để nó đi