Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?: Chương 87
Are you ok ? _ Tomas lo lắng hỏi
– I’m fine _ nó thở dốc
– Có lẽ đây là nhóm mà các vị mong chờ nhất…nhóm của Lệ Băng – Tomas – Jeami _ Khiêm hét lớn
– … _ cả ba tụi nó bước ra ngoài sân khấu trông có vẻ rất hùng hồn trong tiếng cổ vũ của khán giả bên dưới.
– Tôi có thể phỏng vấn nhóm của em vài câu chứ _ Khiêm hỏi nó
– Dạ
– Trong 1 tuần qua các em luyện tập có gặp vấn đề khó khăn gì không
– Dạ có chứ anh…thời gian khá là hạn hẹp, do các bạn là người nước ngoài nên giờ giấc có đôi chút khác nhau, em và các bạn tốn rất nhiều thời gian trong việc củng cố giờ giấc tập luyện
– How are you feel _ Khiêm đưa micro tới chỗ Jeami
– Very good _ Jeami nói
– Are you ready _ Khiêm hỏi Tomas
– Yes _ cậu ấy hét lớn
– Vậy không đợi các vị chờ lâu, tôi xin nhường sân khấu này lại cho các bạn
Khi Khiêm vào trong ba bọn nó bày binh bố trận như đã tập ở phòng tập, nó đứng giữa và hơi thụt lùi về phía sau, Tomas và Jeami thì dứng ở hai bên nhưng chếch theo hình chữ V hơi lệch so với nó. Hôm nay hai cậu trai một mặc vest lịch lãm, một mặc theo phong cách freestyle, đại diện cho cổ điển mà hiện đại, nó đứng giữa không quá hào nhoáng lộng lẫy, nó đơn gian chỉ mặc một chiếc đầm tùng xoè rộng dài tới bắp chân, nhìn phía dưới trông rất cổ điển đúng như các tiểu thư công chúa thời xưa hay mặc, nhưng ở phần trên _ phần áo lại được cách điệu không còn tuân theo hướng cổ điển nữa nó đã pha chút hiện đại nữ tính vào đó, nhìn nó rất tuyệt. Người mở màn cho bài là nó, nó thực hiện các thao tác gẩy đàn rất chuyên nghiệp để dạo đầu, cho tới khi nó nhẹ nhàng đặt vĩ lên dây thì cả ba cùng hoà vào làm một trên sân khấu. Người dựng lên kịch bản này là nó, nó đã thêm vào phần đối kháng giữa hai anh chàng đẹp trai này mục đích là không để họ bị lu mờ khi làm nền cho bài violin của nó. Màn đối kháng đó tuy không dài nhưng lại được chia ra làm ba đoạn khiến khán giả vô cùng thích thú. Đoạn kết nó đã vừa kéo đàn vừa bước lên trước, còn hai anh chàng kia lại thụt lùi về phía sau và đi về phía sau lưng nó để đứng thành một hàng rồi nó ngồi xuống hai anh chàng ngả về hai phía ngược nhau và kết thúc bài biểu diễn. Tiếng hò hét của mọi người khiến nó thấy khó chịu, tai nó nhức đầu óc nó đau nó đang bị gì vầy nè, nó cố gắng giữ bình tĩnh đảo mắt tìm hình dáng của mẹ nó trên kia nhưng không thấy, nó thấy được nụ cười hạnh phúc của ba, thấy Tâm Khánh và San nhưng không thấy hắn. Nó đứng dậy gần như không nổi nữa, nó chống tay xuống sàn để lấy đà đứng dậy, nhưng chẳng ai biết nó đang bị gì, vì khuôn mặt nó không hề ánh lên tia đau đớn hay mệt mỏi nào hết. Nó cố gắng bước thật nhanh vào cánh gà mong rằng nó sẽ không té trên sân khấu, như thế sẽ rất mất mặt, vừa vào tới cánh gà nó liền dựa vào tường mà thở dốc.
– Are you ok _ Tomas hỏi nó
– Do you need to go to hospital ? _ Jeami đỡ nó
– No…I just take a break
– Ok _ Jeami và Tomas đỡ nó về phòng chờ
– Bài biểu diễn tốt lắm _ Thiên Anh nói khi cả hai giáp mặt trong cánh gà
– … _ nó làm lơ không trả lời
– Mẹ cô đã không tới như lời hứa của bà với cô _ Thiên Anh nói tiếp để giữ chân nó lại
– Cô nói gì _ nó quay lại
– Không phải bà ấy đã hứa sẽ tới xem cô biểu diễn sao…người lớn thật xấu xa khi không giữ lời hứa _ Thiên Anh cười
– Sao cô biết chuyện đó….chẳng lẽ…
– Thiên Anh _ Eric quay gọi, cậu ta ra ngoài nhưng lại không thấy cô ta đâu hết
– Tôi đâu có nghĩa vụ phải giải thích chuyện đó cho cô biết _ Thiên Anh nói rồi bỏ đi
– … _ nó cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều mà về phòng của Tomas và Jeami
Họ rót nước cho nó, họ săng sái như anh trai nó vậy, chắc là phong cách sống của người nước ngoài. Họ ngồi kể chuyện cười cho nó nghe để tâm trạng nó thấy tốt hơn, mang tiếng là kể chuyện cười nhưng chính xác thì họ đang làm trò cười cho nó cười thì đúng hơn.
– Băng _ bỗng Vương xông vào phòng chờ của nhóm nó
– We will go out _ Tomas nói
– Ok _ nó nhìn bọn họ cười
– .. . _ nó nhìn Vương
– Anh nghe nói em không khoẻ
– Một chút thôi…dạo này em bị làm sao á
– Là sao _ Vương ngồi xuống đối diện nó
– Dạo này em rất nhạy cảm với âm thanh…em luôn bị đánh đòn tâm lý với nó, không biết bị gì nữa _ nó ủ dột
– Ý em là em luôn bị âm thanh ảnh hưởng…dù nó rất nhỏ sao
– Đúng thế…sáng nay tiếng đồng hồ chạy nó làm em gần như phát điên lên vậy
– Em nên đến bệnh viện
– Bỏ đi _ nó nghĩ tới mẹ
– Em còn chuyện gì khác sao _ Vương hỏi
– … _ nó tránh không trả lời câu hỏi đó
– Băng…em có điện thoại _ một chị trong ban tổ chức gọi nó
– … _ đó là luật, một khi bước qua cửa vào bên trong khu giành cho người dự thi sẽ bị ban tổ chức thu điện thoại nhằm đảm bảo những điều không hay
– Dạ _ nó đứng dậy tiến lại phía chị _ là ai vậy ạ
– Bệnh viện
– … _ cả nó và Vương giật mình
– Alo _ nó giật vội điện thoại để nghe _ cháu Lệ Băng đây ạ
– …. _ nó mở to mắt trừng trừng nghe điện thoại, Vương thấy không ổn với thái độ của nó
– Cô nói sao _ bỗng nó hét lên
– Cô nói dối…bà ấy…_ nó nói giữa chừng thì dừng lại
– Cháu sẽ tới đó…cháu sẽ tới _ nó bỏ ra ngoài
– Băng _ Vương gọi nó
– Em không được ra ngoài giờ này đâu _ chị kia cản nó lại
– Cho em ra ngoài đi…một lát thôi _ nó bật khóc
– Chuyện gì đã xảy ra vậy _ Vương giữ nó lại
– Mẹ em…bà ấy…
– Nín đi, từ từ nói anh nghe đã…em có biết nếu em ra ngoài lúc này em sẽ bị loại khỏi cuộc thi đấy _ Vương lấy lý do giữ nó lại
– Đúng á _ chị kia hùa theo Vương
– Hì hì… _ nó nghe thấy tiếng nói chuyện của nhóm Thiên Anh
– … _ nó liền đổi hướng chạy lại chỗ cánh gà
– Băng…em đi đâu vậy _ Vương chạy theo nó
– Nói đi…sao cô biết chuyện đó, có phải cô đã làm không hả _ nó quát vào mặt Thiên Anh
– Chuyện gì, cô muốn gì đây _ Thiên Anh trở mặt nói
– Cô đã làm gì mẹ tôi…có phải cô đã cho người theo dõi chúng tôi không hả _ nó quát
– Cô ăn nói cho đàng hoàng vào _ Thiên Anh đẩy nó khiến nó lùi lại phía sau suýt ngã
– Em không sao chứ _ Vương đỡ nó
– Mọi người nên vào trong nói chuyện…ở đây chẳng hay ho gì đâu _ Eric nói
– Tôi không ngờ cô lại độc ác như thế…đồ cáo già xảo quyệt _ nó nói
– Chát _ Thiên Anh thẳng tay tát nó một cái
– Em làm cái gì vậy _ Vương nhìn Thiên Anh
– Cô đang nghĩ cái quái gì vậy _ Eric nổi nóng
– Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao…nếu tôi làm chuyện đó thì sao…cô có bằng chứng gì thì cứ mang ra để nói chuyện với tôi không thì đừng có đứng đây la làng như bà mẹ cô đã làm với mẹ tôi _ Thiên Anh trừng mắt nhìn nó
– Thôi đi _ Eric kéo Thiên Anh lại
– Có phải mẹ tôi đã làm vầy không _ nó cũng không vừa giơ tay tát Thiên Anh một cái, nhưng chưa tới nơi thì đã có một bàn tay khác chụp tay nó lại
– Đủ rồi _ lại là hắn xen vào chuyện giữa nó với Thiên Anh
– What happen ? _ Jeami và Tomas cũng xuất hiện
– Tôi đã cảnh cáo cô từ trước rồi mà…đây coi như tôi đang thực hiện lời hứa của mình với cô đi _ Thiên Anh nói
– Cô đừng hòng đụng vào những người tôi yêu thêm lần nào nữa _ nó giật tay lại nói
– Vậy lần sau tôi sẽ thử làm gì đó với cô…được chứ _ Thiên Anh nói
– Cô nói vậy là ý gì _ Eric nói
– Mẹ tôi mà có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô đâu _ nó nói rồi bỏ đi
– Cô ấy nói vậy là ý gì _ hắn hỏi
– Cô đã làm gì phải không _ Eric hỏi
– No understand…crazy _ Jeami nhìn Tomas
– Go _ Tomas nhìn Jeami rồi cả hai cùng chạy theo nó
– Tôi cần một lời giải thích _ hắn hỏi
– Mày luôn không biết chuyện gì mà đã xen vào _ Eric nói
– .. . _ hắn nắm nắm tay lại thành nắm đấm
– Hai đứa thôi đi…lúc nãy bệnh viện gọi điện tới, hình như đã có chuyện gì xảy ra với bác Xuân Anh rồi _ Vương nói
– Là cô sao _ Eric nhìn Thiên Anh
– … _ cô ta không nói gì mà bỏ đi trước, Eric dí theo Thiên Anh