Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?

Chương 73


Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?: Chương 73

RENG…RENG…RENG
Chuông hết giờ reo lên, mọi người uể oải đứng dậy việc đi học trở lại sau một thời gian nghỉ dài khiến tát cả trở nên mệt mọi và chán nản với việc học nhiều hơn. Nó đã không nói chuyện với Eric từ đầu buổi học tới giờ, nó cứ xem như không có cậu ngồi bên cạnh vậy.
–          Xuống nhà ăn cùng chứ _ Eric hỏi nó
–          … _ nó nhìn cậu mà chẳng nói gì
–          Đi cùng không Băng _ lớp trưởng gọi nó
–          Đợi Băng với _ nó đứng dậy đi lại chỗ của lớp trường
–          Băng _ Eric gọi tên nó rồi theo sau nó và lớp trưởng
Chẳng ai có thể giải thích chuyện gì đag xảy ra với nó cả, nó dường như trở thành một người khác sau khi đi học trở lại, chuyện gì đã xảy ra trong kì nghỉ vừa rồi chứ. Nó cũng đứng xếp hàng chờ lấy  đồ ăn  như bao người khác, nhưng lại có kẻ phá đám khiến cái nhà ăn lại được phen rối loạn trong ngày đầu đi học trở lại.
–          Nè…tránh ra tránh ra đi _ Thiên Anh đẩy mấy đứa đứng đầu hàng ra khi cô ta mới tới
–          Làm gì vậy trời
–          Cô ta nghĩ cô ta là ai vậy
–          Chẳng có chút lịch sự nào cả
–          Rồi sao…mấy người thắc mắc gì _ Thiên Anh quay lại nhìn mấy đứa mới nói
–          Sao hai người không xếp hàng như bao người khác _ Eric đứng sau lưng nó nói
–          Từ khi nào cậu là kẻ chịu chờ đợi vậy Eric _ Thiên Anh nói
–          Cậu thôi ngay đi Thiên Anh _ Eric đanh giọng lại
–          Xem ai đang nói kìa _ Thiên Anh bước lại chỗ nó _ chào Lệ Băng…đã lâu không gặp _ cô ta cười đểu nhìn nó
–          … _ nó chẳng nói gì chỉ nhìn cô ta chằm chằm
–          Gì chứ…cô không có phép lịch sự tối thiểu khi người khác chào mình sao _ Thiên Anh đẩy một bên vai nó khiến nó lùi lại một bước
–          Thôi đi _ hắn kéo Thiên Anh lại

–          Đừng có làm loạn ở đây _ lớp trưởng nói
–          Gì đây, lớp trưởng có vẻ oai đó…nhưng ở đây không cần sự lên tiếng của cậu đâu _ Thiên Anh quát
–          Cô…
–          Lấy đồ ăn dùm Băng _ nó cắt ngang lời lớp trưởng nói rồi bỏ đi
–          Xem cô ta kìa…coi kìa…trời ơi tức quá đi _ Thiên Anh nói
–          Em thôi đi, sao cứ gây sự với người ta vậy _ hắn nói
–          Riết hồi tôi chẳng biết cậu có phải bạn của tôi không nữa _ Eric nói rồi cũng bỏ đi
–          Ăn nói cho đàng hoàng nha…cậu nghĩ cậu là ai vậy _ Thiên Anh nói
–          Tôi nghĩ tôi không phải bạn cậu _ Eric quay lại nhìn cô ta nói rồi bước đi
–          Tôi phát ốm với mấy người rồi _ hắn cũng tức giận bỏ đi
–          Khôi Vĩ….anh đang tức giận đó hả _  Thiên Anh chạy theo hắn
–          … _ hắn bỏ đi nhưng thật ra hắn đang quan sát nó
–          Đây…của em _ Vương từ đâu bước lại gần đưa nó một đĩa cơm
–          Cảm ơn anh _ nó mỉm cười rồi đưa tay ra đón lấy
Choảng… _ tiếng đồ vỡ
Nó chau mày sực nhớ ra lòng bàn tay nó còn chưa lành để cầm bất cứ đồ gì có cạnh, lại gây thêm sự chú ý nữa rồi. Đúng thật, mọi người ai cũng đồ dồn ánh nhìn về phía bàn của nó, nó đang tự hỏi bộ nó nổi tiếng đến mức độ ai cũng xoi mói hành động của nó như thế này là trời.
–          Em sao vậy _ Vương hỏi
–          … _ lớp trưởng với Eric cũng vội bước tới chỗ nó
–          Em không sao _ nó bước ra khỏi bàn cúi xuống nhặt cái đĩa vỡ

–          Đứng lên đi _ hắn cầm tay nó kéo lên trước khi Eric hay Vương có thể làm chuyện đó
–          … _ ai ai cũng ngạc nhiên vì mới thấy hắn bỏ đi mà sao lại có mặt ở đây nhanh thế
–          Khốn nạn _ Thiên Anh đứng yên một chỗ khoanh tay nhìn mọi chuyện
–          Không cần phải nhặt chúng lên…sẽ có người dọn dẹp chỗ đó _ hắn nhìn nó
–          … _ nó cố rút tay ra khỏi tay hắn để ngồi xuống
–          Cô nên biết nghe lời chút đi _ hắn giật mạnh tay nó để nó không thể ngồi xuống
–          Cô bị gì đây _ hắn vô tình nhìn thấy những vệt đỏ trong lòng bàn tay nó liền đưa xuống thấp để nhìn
–          Không gì hết _ nó nắm bàn tay lại
–          Đó là lý do em không đến nhạc viện mấy ngày nay sao _ Vương nói
–          Không phải _ nó nhìn Vương
–          Vậy sao cậu lại trốn liên lạc với mọi người chứ _ Eric hỏi
–          Điện thoại tớ bị mất rồi _ nó lấy đại một lý do để nói
–          Tay cậu đang bị chảy máu kìa _ lớp trưởng nói giúp nó thoát khỏi ba chàng trai này
–          Đi _ hắn ra lệnh cho nó
–          Tôi không muốn đi với cậu _ nó giằng lại
–          Đừng để tôi lớn tiếng ở đây _ hắn quay lại nhìn nó rồi kéo nó đi
Để lại mọi người đứng đó mỗi người một suy nghĩ riêng khác nhau, người tức giận, người ấm ức, người buồn, người thì thả mình trôi theo những suy nghĩ còn lại. Vương thở dài khi nó ra khỏi nhà ăn rồi liền ngồi xuống chiếc ghế gần đó nhất, Eric đặt đĩa cơm lên bàn rồi cũng ngồi xuống theo Vương, còn lớp trưởng thì quay lại quầy lấy đồ ăn để báo với các cô rằng có đồ ăn đổ để họ dọn dẹp. Mọi người cũng dần giải tán, ai cũng về bàn nấy để tiếp tục bữa ăn trưa của mình, chỉ riêng một mình Thiên Anh là bỏ ra khỏi nhà ăn, lúc đi ra cô ta giáp mặt với Duyên nhưng hai người chẳng ai nói với ai câu nào mà lướt qua nhau.
Ở phòng y tế.
–          Lý do là gì _ hắn vừa lau vết máu cho nó vừa hỏi

–          … _ nó giả điếc chẳng muốn trả lời
–          Tôi hỏi cô lý do là gì _ hắn nhắc lại câu hỏi
–          …. _ nó tức giận lườm hắn một cái rồi tiếp tục giả điếc
–          Cô đang cố tình chọc điên tôi đó phải không _ hắn ngước lên nhì nó
–          Người đang bị chọc điên là tôi chứ không phải cậu đâu _ nó hét vào mặt hắn
–          Tốt…cô hét to thế chứng tỏ cô không bị điếc…vậy lý do gì mà cô bị như thế này _ hắn nhướn mày nhìn nó rồi tiếp tục lau vết thương cho nó
–          Đập phá những đồ dễ vỡ nên mới bị như vậy _ nó nói
–          Đồ dễ vỡ…chẳng lẽ _ hắn ngước lên nhìn nó lần hai
–          Đúng…đồ của nhà cậu đấy, những thứ tôi có trước đây mẹ tôi đã vứt đi hết chỉ để trưng bày những thứ không có thẩm mĩ trong phòng tôi thôi đó _ nó không kiềm chế được cảm xúc
–          Ra thế…vậy sau giờ học tôi sẽ chở cô đi mua đồ khác, cô tự lựa thì chắc sẽ có thẩm mĩ hơn _ hắn cúi xuống lau vết thương cho nó
–          Cậu thôi đi _ nó rút tay lại _ rốt cuộc cậu không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy, tôi phát chán lên mỗi khi cứ giáp mặt với cậu chẳng lẽ cậu không biết
–          Nếu cô chán thì trước đây tôi với cô đâu phải là một cặp
–          Chưa bao giờ cả _ nó đứng dậy
–          Sao _ hắn ngước lên nhìn nó
–          Tôi nói tôi với cậu chưa bao giờ là một cặp cả…vì vậy đừng cố gắng bám lấy tôi làm gì, cậu chỉ cần nói với ba mẹ cậu rằng cậu với tôi không hợp thì nhất định cuộc nói chuyện hôm trước giữa ba mẹ tôi và ba mẹ cậu sẽ không có cơ hội xảy ra nữa
–          Cậu nghĩ chuyện đó đơn giản tới mức lời nói của tôi có thể giải thích tất cả sao _ hắn cũng đứng dậy
–          Không phải…cậu với Thiên Anh…rất đẹp đôi sao _ nó cố không bật khóc khi nói ra câu đó
–          Cậu thấy đẹp sao _ hắn nhếch mép cười đểu
–          …. _ nó tránh không nhìn thẳng vào mắt hắn
–          Cái này là của cậu _ hắn rút trong túi quần ra sợi dây chuyền đung đưa trước mặt nó
–          …. _ một giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má nó khi nó nhìn thấy sợi dây chuyền
–          Trí nhớ của tôi không thể nhớ bất cứ chuyện gì về cậu cũng như sợi dây này, nhưng tôi nghĩ sợi dây có ý nghĩa quan trọng đối với cậu _ hắn đeo vào cổ cho nó

–          …. _ nó còn biết nói gì nữa chứ, mất trí đâu phải lỗi tại hắn đâu, sao nó có thế như thế chứ, nó thật nhẫn tâm
–          Tôi sẽ cố tìm lại mảnh kí ức đã mất mang tên cậu…Chu Lệ Băng…mảnh kí ức có tên là Chu Lệ Băng…nhất định tôi sẽ tìm được _ hắn rút sợi dây còn lại ra nhìn nó
–          … _nó đưa mắt nhìn theo sợi dây
–          Cậu cứ nghỉ ngơi đi…khi nào thấy khoẻ thì hẵng quay lại lớp…_ hắn quay đi _ à…còn đồ dùng trong phòng cô, tối sẽ đền lại cái khác, nếu được cô có thể đi cùng
Nói rồi hắn mở cửa bước ra, cái giây phút hắn đi nó tưởng chừng như mất tất cả vậy, cái bờ vai rộng, lưng rộng và cả mái tóc màu bồng bềnh đó nữa, tất cả chúng đối diện với nó cho tới khi cánh cửa được khép lại. Nó ngồi bệt xuống sàn co hai gối lên úp mặt vào giữa hai lòng bàn tay mà khóc nức nở.
–          Đến lúc cậu nhớ lại tôi thì tôi đã không còn ở đây nữa rồi _ nó nói trong nước mắt
Ở nhạc viện
5 người đại diện, nhưng hiện ngồi trong phòng họp chỉ có 4 người dĩ nhiên là không có sự hiện diện của nó.
–          Đây là giấy mời của buổi tiệc chào mừng sự hội tụ của 4 nhạc viện lớn nhất thế giới…ngoài các vị khác đặc biệt ra thì các em với cái danh là người đại diện ỗi nhạc viện cũng sẽ được mời tham dự, buổi tối đó các em sẽ được giới thiệu với tất cả mọi người _ giáo sư Ly cầm những thiệp mời màu hồng trên tay
–          Thưa giáo sư…chỉ một mình chúng em đi thôi hay là đi cùng gia đình ạ _ Eric hỏi
–          Dĩ nhiên là gia đình rồi…có rất nhiều nhà báo toà soạn nổi tiếng cũng có mặt đêm đó dĩ nhiên các em phải có gia đình bên cạnh rồi
–          Thiên Anh _ giáo sư đọc tên Thiên Anh _ lên lấy giấy mời nào
–          Dạ _ Thiên Anh đứng dậy lên trước
–          Duyên
–          Dạ _ tiếp sau đó là Duyên đứng dậy
–          Eric
–          … _ cậu đứng dậy bước theo Duyên
–          Vương
–          Thưa giáo sư…còn… _ thay vì đáp lại Vương lại định hỏi một câu khác
–          Em không phải lo chuyện đó _ giáo sư mỉm cười nhìn Vương
–          Dạ _ anh đứng dậy theo sau Eric
–          Tốt…lần nữa tôi muốn nhắc lại tầm quan trọng của kỳ thi đại nhạc hội lần này…cũng như sự rèn luyện của các em có được đền đáp hay không…vì vậy tôi không cho phép các em có được giây phút nghỉ ngơi nào hết…nhớ chưa


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.