Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?

Chương 20


Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ?: Chương 20

Giọng hét lớn của anh làm cho nó giật mình quay lại, hình ảnh Ân đang nằm dài ra sàn nhà khiến nó hoảng hốt vô cùng. Chạy thật nhanh để quay lại chỗ của Ân, khi nó đến nơi thì Vương đã ngồi xuống đỡ Ân ngồi dậy mà lắc lắc mong rằng Ân sẽ tỉnh lại. Nó hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng lúc nãy anh còn rất khoẻ mạnh mà, sao bây giờ lại nằm dài bất tỉnh như vậy.
–          Giúp anh đỡ nó lên lưng để anh cõng nó xuống phòng y tế….nhanh lên _ nét lo lắng hiện rõ trên mặt của Vương
–          Dạ _ nó nhận thấy sự lo lắng đó nhưng lại không biết rốt cuộc anh lo lắng chuyện gì Vương cõng Ân chạy thật nhanh đến phòng y tế, theo sau là nó.
Khi chạy ngang qua cầu thang xuống tầng dưới nó bắt gặp hắn đang đứng nhìn theo Ân với Vương, lướt qua hắn nó tiếp tục chạy theo Vương. Đang chạy thì nó giẫm phải giây giày của mình mà té nhào xuống sàn, nó được hắn đỡ dậy, tính sẽ cảm ơn hắn nhưng sực nhớ tới Ân nên nó vội vàng bỏ chạy. Nó cũng không biết lý do khiến mình bị ngã là gì nữa mà.
–           Cột lại dây giày đi _ hắn giữ tay nó lại khi nó tính bỏ chạy
–           …. _ nó nhìn xuống chân mình rồi ngước lên nhìn hắn với ánh mắt nhìn một kẻ đang phá rối vậy
–           Cột lại dây giày đi nếu không cô sẽ ngã tiếp đấy
–           Mặc kệ tôi _ nó giật tay mình ra khỏi hắn mà quay lưng bỏ đi
–           Tôi nói cô cột lại dây giày đi _ hắn lớn tiếng với nó
Nó hơi giật mình khi hắn lớn tiếng như vậy, thì ngay lúc đó hắn ngồi xuống cột lại dây giày cho nó. Chưa khỏi ngạc nhiên khi hắn lớn tiếng với mình thì nó lại ngạc nhiên khi hắn ngồi xuống cột lại dây giày cho nó. Cảm giác lần thứ 2 được người khác cột giây giầy cho khó diễn tả thành lời lắm, lần thứ nhất hắn cột giây giầy cho nó nó cảm thấy rất thú vị nhưng lần này lại là cảm giác quan tâm đặc biết từ hắn muốn giành cho nó vậy.
–          Xong rồi, giờ cô đi đi _ hắn đứng dậy nhìn nó khi đã cột xong dây giày
–           Cảm ơn _ nó nhìn hắn rồi quay lưng bỏ chạy
–           Tôi không muốn quan tâm tới cô đâu, nhưng sao cô cứ làm tôi phải chú ý tới cô vậy _ hắn nói khi bóng nó đã khuất sau hành lang gần đó
Hắn quay lưng bỏ đi để tiếp tục làm công việc ban đầu dự định của mình, mới bước được vài bước hắn liền dừng lại, cúi xuống nhặt thứ gì đó trên sàn nhà lên. Hắn nhìn qua nhìn lại để xem ai đánh rơi lọ thuốc này, lật qua lật lại để đọc mấy dòng chữ tiếng anh trên đó mặt hắn dần biến sắc.
–          Gì đây…._ hắn săm soi lọ thuốc của Ân trên tay _ đây không phải thuốc dành cho người bị ung thư sao….nó của ai
Vừa lầm bẩm trong miệng hắn giật mình quay lại nhìn về phía hành lang nơi nó khuất bóng, như không thể tin vào suy nghĩ của bản thân vậy.
–           Không lẽ…._ hắn lo sợ nhìn vào lọ thuốc
Khi nó xuống tới phòng y tế thì Ân đã nằm trên giường bệnh rồi, thấy Vương ngồi ở cái ghế bên cạnh nó tiến lại gần anh rồi ngồi xuống giường bệnh của Ân. Nó nhìn Vương với vô vàn điều thắc mắc muốn hỏi.
–          Anh Ân bị sao vậy _ nó nhìn Vương
–          Không sao…._ anh không muốn nó biết sự thật về chuyện của Ân nên đã nói dối nó _ chỉ là….nó chưa ăn sáng nên mới ngất xỉu vậy thôi.

–          Chưa ăn sáng sao _ nó nhìn anh đầy vẻ nghi hoặc
–          Em ở lại với nó…anh lên lớp trước đây _ Vương đứng dậy bỏ đi
–          Anh…._ nó gọi anh khi anh chạm tay mở cánh cửa _ anh không giấu em điều gì chứ ?
–          Giấu….ý em là gì…._ anh quay lại nhìn nó _ em nghĩ anh sẽ giấu em điều gì ?
–          Không….em chỉ hỏi vậy thôi _ nó nhìn anh
–          Lát anh quay lại
Nói xong anh bỏ đi, nhìn cánh cửa đã khép lại nó vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc, chắc chắn anh đang giấu nó điều gì đó mà nó không thể biết được. Nó nhìn Ân đang nằm bất động trên giường bệnh mà lòng có chút gì đó nhói đau, hình như anh muốn nói gì đó với nó nhưng lại không thể nói. Nó đứng dậy tiến gần lại phía cửa sổ đang mở, đưa nửa người trên ra ngoài, nó hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
–          Chưa về lớp sao _ hắn bước vào khi tất cả học sinh đã nghỉ trưa và xuống nhà ăn rồi
–          Cậu không về lớp hay sao hỏi tôi vậy _ nó nhìn hắn
–          Không….tôi ngủ trên sân thượng _ hắn đặt hộp sữa xuống bàn
–          Xin lỗi _ nó cầm hộp sữa hắn đặt xuống bàn
–          Chuyện gì
–          À…thì….chuyện ở quán bar, tôi không….
–          Muốn ăn gì không _ hắn cắt lời nó
–          Gì cũng được
–          Vậy đợi một lát _ hắn nói rồi bỏ ra ngoài
Đôi lúc nó không nghĩ hắn là một kẻ xấu xa đáng ghét, nhưng những chuyện hắn làm thì lại làm nó nghĩ khác về hắn. Cũng có lúc nó nghĩ nó sẽ kết bạn với hắn nhưng rồi vì cái tôi của bản thân, vì cái hình tượng nó xây dựng một cách hoàn mỹ từ khi Ân đi khiến nó không đủ can đảm làm chuyện đó.
–          Em ở đây lâu chưa _ Ân lên tiếng làm nó tuột mất dòng suy nghĩ của bản thân
–          Từ lúc anh ngất tới giờ _ nó nhìn anh

–          Xin lỗi đã để em lo lắng _ anh ngồi dậy
–          Nghe nói anh chưa ăn sáng….uống cái này đi _ nó chần chừ nhìn hộp sữa rồi đưa hộp sữa của hắn cho anh
Nghe nó nói thế anh giật mình nhìn xung quanh rồi rờ tay vào túi quần mong sẽ tìm thấy lọ thuốc của mình, anh không muốn nó nhìn thấy lọ thuốc đó nhưng lại không thấy.
–          Anh tìm gì sao ?
–          À…._ anh tính hỏi nó về lọ thuốc nhưng rồi lại thôi _ không có gì
–          Tỉnh rồi sao _ hắn bước vào trên tay cầm theo hộp bánh cho nó
–          Mang lên cho tao hả _ anh nhìn hắn
–          Chắc thế _ hắn đặt hộp bánh xuống bàn
–          Ở lại với anh ấy nha….tôi xuống dưới đây _ nó đứng dậy
Đến khi nó đi khỏi rồi hắn mới đứng dậy khoá trái cửa ra vào, thả các rèm cửa xuống sau đó trở về ghế ngồi đối diện với Ân. Anh dõi theo từng hành động của hắn mà không khỏi thắc sao hắn lại làm vậy.
–          Chuyện gì _ anh lên tiếng trước
–          Anh có gì muốn nói không
–          Mày hỏi vậy là ý gì
–          Cái này của anh phải không….._ hắn chìa lọ thuốc ra trước mặt
–          …. _ Ân ngạc nhiên hết nhìn lọ thuốc rồi nhìn hắn
–          Hãy trả lời em là không phải đi _ hắn cố gắng không lớn giọng
–          Vĩ…nghe anh nói….anh….
–          Tại sao giấu….anh dùng đến nó có phải anh không còn nhiều thời gian phải không
–          Thật ra thì….

–          Anh xem thường tụi em đến thế sao….anh xem tụi em là cái quái gì vậy
–          Không phải…..ý anh không phải thế
–          Vậy tại sao _ hắn hét lớn vào mặt Ân
–          Anh sẽ nói hết cho em nhưng anh xin em một việc….đừng để Lệ Băng biết
–          Anh tính sẽ giấu cô ấy tới bao giờ….anh không thể giấu nó mãi mãi được….sớm muộn cô ấy cũng sẽ biết
–          Anh biết, nhưng được lúc nào hay lúc đó
***
Ở nhạc viện
–          Nghe thông báo gì chưa _ hs1
–          Thông báo gì _ hs2
–          Thông tin chậm thế….nghe đồn đại nhạc hội lân thứ 12 sắp tới sẽ được tổ chức tại WORST
–          ….còn có sự tham gia của 3 nhạc viện kia nữa _ hs3
–          Ủa…vậy là 4 nhạc viện lớn nhất thế giới sẽ đổ dồn về đây để thi đấu sao _ hs2
–          Trong buổi họp ngày mai của các giáo sư họ sẽ bàn về cách chọn và thi đấu của nhạc viện mình….chắc sẽ khó nhai rồi đây _ hs4
–          Lũ đần đó bây giờ mới biết chuyện đó sao _ Thiên Anh đứng ở một góc khuất gần đó nói với Duyên
–          Em sẽ tham gia chứ
–          Chắc chắn rồi chị….dù sao em về Việt Nam lần này là vì cuộc thi đấu này mà
–          Chị nghe nói bài kiểm tra học kỳ này phải đạt loại giỏi trở lên mới được đăng ký dự thi, chuyện đó em làm được chứ _ Duyên nhìn Thiên Anh tỏ vẻ lo lắng
–          Ý chị là gì….chị xem thường em quá đấy, khi còn bên mỹ em đều đạt loại giỏi trong các bài thi chẳng lẽ ở đây lại không thể _ Anh hơi khó chịu
–          Nhắc cho em chuẩn bị, bài thi ở đây còn khắc nghiệt hơn nhạc viện ROST bên mỹ nhiều lần đấy
–          Tốt nhất chị nên lo cho bản thân chị tước đi _ Thiên Ânh nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi, thật thì cô ta có chút lo lắng khi nghe Duyên nói thế rồi
Nó với Linh San ngồi tâm sự với nhau ở ngoài ban công cuối hành lang lớp bộ dây khoa nhạc cụ phương tây, nó kể cho San nghe về cuộc đi chơi 2 ngày 1 đêm của mình, rồi kể về cuộc trao đổi của ba nó và nó cho đến khi chuông reo San chào tạm biệt nó rồi trở về lớp của mình. Từ hôm nay nó chẳng còn lý do gì để vào cái lớp bộ dây này nữa, chẳng qua là vì muốn ghe qua lấy ít đò còn xót trong ngăn bàn để chuyển sang phòng khác thôi. Đứng ở ngoài nhìn vào nó không thấy Ân đâu, no đoán chắc anh mệt nên không đi học, liếc về phía cuối lớp nó thấy hắn ngồi thẫn thờ nhìn gì đó ở ngoài cửa sổ bàn nó ngồi. Thở dài, nó cầm hộp đàn đi lên lầu 6, nơi ba nó đã chuẩn bị sắn sàng cho quá trình luyện tập khắc nghiệt của nó rồi.

***
Hết giờ, nó thu dọn đò đạc cất cẩn thận vào tủ đựng đồ trong phòng thì đeo balo lên vai để đến trung tâm. Lầu 6 đi xuống sẽ đi ngang qua khoa múa của nhạc viện,chỉ là vô tình nhưng nó đang nghe được chuyện không nên nghe giữa Duyên và giáo sư dạy Duyên. Mang danh là con hiểu trưởng nhạc viên, theo học ở nhạc viện khá lâu nhưng nó không tài nào nhớ được tên của các giáo sư dù là mới hay cũ dù là già hay trẻ. Nó chỉ nhớ những người đang theo dạy nó thôi, còn những người đã từng dạy nhưng nay không còn dạy nó nữa thì nó sẵn lòng cầm chổi đuổi họ ra khỏi bộ nhớ của mình.
–          Giáo sư có thể giúp em đạt loại giỏi trong bài thi học kỳ tới không
–          Duyên à, em phải biết khả năng của mình tới đâu chứ…..các bài kiểm tra gần đây của em không hề đạt yêu cầu, kỹ năng còn quá vụng về….làm sao em có thể đạt loại giỏi được kia chứ
–          Bởi em biết khả năng của mình tới đâu nên mới hải nhờ giáo sư giúp đỡ….em cần phải đạt loại giỏi trong kỳ thi cuối kỳ này để đủ điều kiện đăng ký dự thi vòng tuyển sinh của nhạc viện mình chuẩn bị cho đại nhạc hội sắp tới
–          Tôi khuyên em nên cân nhắc lại, đại nhạc hội không phải một trò đùa đâu….em nghĩ mình có khả năng theo đuổi nó tới cùng không….nó còn khốc liệt hơn việc các em tranh giành vai diễn ở đây nữa
–          Em nghĩ mình có thể nếu có giáo sư đứng sau lưng em….không phải mẹ em đang hứa sẽ trả nợ cho chồng của giáo sư trong vụ thua lỗ đợt trước sao, mẹ em còn hứa sẽ tìm cho chú ấy một công việc tử tế rồi mà _ Duyên liền đổi giọng
–          Tôi….
Nó nghe tới đây thì không muốn nghe tiếp nữa nên đã bước ra mà đi xuống dưới, nhận thấy sự xuất hiện của người thứ 3 giáo sư liền nhanh chóng lái sang chuyện khác.
–          Tôi có một cuộc họp chiều này….chuyện gì thì để sau nói đi
Nói xong giáo sư bỏ đi khi nó xuất hiện, Duyên nhìn thấy nó lúc đầu thì hơi giật mình nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại thần sắc mọi ngày của mình. Nó cố gắng bước nhanh chân để tránh đụng độ với chị ta, nhưng nó muốn đâu phải là được, cây muốn yên nhưng gió không muốn ngừng thì đành chịu thôi.
–          Cô nghe lén sao _ Duyên nói khi nó đi ngang qua Duyên
–          Cô đã nghe được những gì _ Duyên nói thêm khi nó bơ câu nói của mình
–          Chị muốn tôi nghe được gì _ nó dừng lại khi vừa tới cầu thang dẫn xuống tầng dưới
–          Tôi mới là người hỏi ở đây _ Duyên tức giận
–          Nếu tôi là chị, tôi sẽ mời cái người đó đến một nơi kín đáo để nói chuyện đó….chứ không phải đứng đây mà nói ọi người cùng nghe đâu
–          Vậy là cô đã nghe hết rồi phải không _ Duyên tỏ vẻ lo lắng
–          Yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện đó cho ai đâu….dù sao tôi cũng không có lý do gì để làm chuyện đó cả
–          Cô đang uy hiếp tôi sao _ Duyên bắt đầu mất bình tĩnh
–          Tôi có việc phải đi rồi, tạm biệt _ nó bước xuống cầu thang
–          Khoan…nói chuyện cho rõ ràng đi _ Duyên chạy theo nó
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 21


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.