Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 79: Bắc Minh
Translator: Nguyetmai
Nơi mai táng.
Ác Thần và Hạn Bạt vẫn còn đang tiếp tục nuốt chửng lẫn nhau.
Nhưng điều khiến Hạn Bạt hoảng sợ là trong cuộc chiến nuốt chửng này, khí huyết trong cơ thể mình xói mòn nhanh hơn cả Ác Thần. Nếu cứ thế mãi thì mình chẳng những không thể nuốt chửng Ác Thần mà ngược lại sẽ bị Ác Thần phản phệ mất.
Đối mặt với tình huống này, ánh mắt Hạn Bạt tràn đầy căm hận, tiếp đó hắn ta động ý niệm, bảy con huyết xà đồng thời thả lỏng trói buộc, đồng thời vặn cổ, bẻ gãy đầu mình.
Máu me văng tung tóe. Hạn Bạt bị mất đầu phải lùi về sau mấy bước, tiếp đó thân hình vặn vẹo, biến thành một tia huyết quang bay lên trời.
“Grừ! Hạn Bạt!”
Ác Thần thấy vậy thì ngẩng đầu lên thật mạnh, ném đầu Hạn Bạt ra ngoài, đồng thời nhảy lên xông về phía huyết vụ.
Hắn chịu đựng giày vò mấy trăm ngàn năm, hôm nay rốt cuộc có hy vọng giết chết Hạn Bạt, hắn không cam lòng cứ thế khiến Hạn Bạt chạy thoát.
Ác Thần nhanh chóng đến gần, tay phải biến thành một bàn tay đỏ lòm khổng lồ trong không trung đè về phía huyết vụ.
Nhưng ngay tại lúc lòng bàn tay sắp đụng vào huyết vụ thì một tờ khế ước hiện lên trong đầu Ác Thần, sau đó thân hình Ác Thần chợt khựng lại, ngã xuống từ trong không trung.
Năng lực của khế ước luân hồi được kích hoạt, quyền sử dụng thân thể trong 3 giờ đã kết thúc.
Lúc này, Cổ Ngữ đã lấy lại quyền khống chế thân thể, anh ta nhìn đám huyết vụ đó, trong lòng cũng tràn đầy không cam lòng.
Khi bị Ác Thần nhập hồn, anh ta cũng cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng Ác Thần. Ác Thần thù hận Hạn Bạt còn nhiều hơn những gì anh ta nghĩ.
Nếu có thể, Cổ Ngữ rất sẵn lòng cho Ác Thần mượn thân thể tiếp để Ác Thần giết chết Hạn Bạt rồi hẵng trả lại.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã muộn rồi, huyết vụ đã sớm bỏ chạy, mà Cổ Ngữ cũng ngã xuống đất thật mạnh.
Lần này không có Ác Thần tăng thêm, cú ngã này khiến Cổ Ngữ mất hơn nửa thanh máu.
…
Sâu trong lòng đất dưới vách núi Tuyệt Cảnh.
Ác Thần đang gào thét một cách điên cuồng.
Hắn muốn phá vỡ sự ràng buộc của mặt đất, hắn muốn tiếp tục chiến đấu, hắn không cam lòng cứ thế chấm dứt.
Từng sợi dây xích màu vàng lấp lánh sáng ngời theo mỗi lần Ác Thần giãy giụa, phong tỏa mảnh đất này. Dù Ác Thần có giãy giụa thế nào đi nữa thì cũng không thể kháng cự lực lượng phong ấn được.
Thất bại ngay tại lúc sắp thành công, lần tiếp theo lại phải chờ bao lâu đây? Mười ngàn năm? Một trăm ngàn năm?
Cảm xúc tiêu cực trong cơ thể Ác Thần lại bùng nổ, thân thể cũng vì thế mà bắt đầu bành trướng.
Ngay lúc này, xiềng xích màu vàng bỗng thít chặt, áp chế sự cường hóa của Ác Thần một cách cưỡng ép, khiến Ác Thần đau đớn gào thét.
Nơi đỉnh núi, bóng dáng ông lão tóc trắng dần hiện lên. Ông ta cất bước đi đến bên cạnh tháp trụ.
Ông lão tóc trắng hoài niệm nhìn bộ xương khô màu đen bên cạnh cây cột, tiếp đó vươn tay vuốt nhẹ lên tháp trụ.
“Ác Thần, kiềm chế lực lượng của ngươi lại!”
Khi ông lão tóc trắng nói chuyện, một luồng lực lượng tràn vào tháp trụ từ tay ông ta, nhất thời xiềng xích màu vàng ngừng thít chặt lại.
“Bắc Minh, ta không cần ngươi thương hại! Cút đi cho ta!” Đôi mắt đỏ ngầu hiện lên trên đỉnh núi.
“Ta chưa bao giờ thương hại ngươi, thậm chí còn từng muốn giết ngươi nữa!” Ông lão tóc trắng cười phá lên nhìn đôi mắt đỏ lòm hình thành trong khói đen.
“Bao nhiêu năm qua, ta đã không còn căm hận ngươi nữa rồi.” Ông lão tóc trắng lại nói.
“Ta không cần bạn bè! Không cần! Cút đi cho ta!” Ác Thần hung tợn nói.
“Đừng ngốc thế, nếu lão hủ đi thật thì ai tán gẫu với ngươi.”
Nghe vậy, Ác Thần im lặng, cơn giận trong lòng chợt giảm bớt rất nhiều.
“Bắc Minh, ngươi thả ta ra đi, ta sẽ cho ngươi lực lượng vô tận!” Bỗng nhiên, Ác Thần lại nói.
“Ngươi nói xem ngươi lừa người khác đã đành, ngay cả ta mà ngươi cũng muốn lừa ư?” Ông lão tóc trắng gõ tháp trụ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thử bao nhiêu lần, lần nào cũng bị ông lão từ chối nên Ác Thần cũng đã quen rồi. Hắn lại im lặng một lát rồi nói: “Bắc Minh, giúp ta một việc!” Lần này, giọng Ác Thần trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Chém đi!” Ông lão tóc trắng học theo giọng điệu của Cổ Ngữ.
“Dẫn người bị ta nhập vào về đây đi!”
“Ngươi còn muốn nhập vào người cậu ta lần nữa sao?” Ông lão tóc trắng khó hiểu hỏi.
“Ta đã hứa với cậu ta rồi, ta phải thực hiện lời hứa của mình.”
Nghe vậy, ông lão mở to mắt: “Không giống phong cách của ngươi chút nào cả. Tên khốn khiếp như ngươi mà biết thực hiện lời hứa sao?”
Ác Thần trừng mắt: “Ngươi có giúp hay không?”
“Được rồi, hiếm lắm mới thấy ngươi thỉnh cầu ta một lần, giúp chứ.”
Ông lão tóc trắng cười phá lên, tiếp đó thân hình dần nhạt nhòa rồi biến mất tại chỗ.
…
Nơi mai táng, Cổ Ngữ cùng với Tôn Khởi cũng bị rơi xuống đất đang trừng mắt nhìn nhau.
“Đại ca? Tà Thần?” Tôn Khởi ngẩng đầu, dè dặt hỏi.
“Bốp!” Cổ Ngữ giơ tay đánh lên đầu Tôn Khởi một phát: “Mày nói xem!”
“Đại ca, anh về rồi à?” Tôn Khởi lộ vẻ vui sướng, đồng thời lén lút tắt chức năng livestream đi.
Ngoài sân:
“Đê ma ma, thằng cún, ý mày là sao hả? Đang livestream sao tự dưng lại tắt? Tao còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra đâu!”
“Cún ơi, cậu thay đổi rồi, thế mà lại tắt livestream, đừng để tôi gặp cậu ở dã ngoại nhé, không thì nhất định phải thuần hóa cậu thành tọa kỵ!”
“Con cún giỏi lắm, chờ xem anh đánh gãy chân mày ở dã ngoại nhé!”
“Ahhhh, rốt cuộc là sao vậy? Tại sao Tà Thần lại biến mất? Hạn Bạt hình như cũng chạy mất rồi! Rốt cuộc Tịch Mịch Vô Địch đã khôi phục hay vẫn ở trong trạng thái bị Tà Thần nhập hồn vậy? Cứ thế biến thành câu đố không có lời giải đáp à?”
Nhìn livestream đã kết thúc, khu bình luận tràn đầy tiếng mắng.
Ngay tại lúc Cổ Ngữ sắp trả lời Tôn Khởi thì một quầng sáng trắng lướt qua, cuốn Cổ Ngữ và Tôn Khởi lên rồi đi về phía vách núi Tuyệt Cảnh.
Thị giác lại trở nên mơ hồ. Chờ đến khi tầm mắt rõ ràng thì Cổ Ngữ và Tôn Khởi ngạc nhiên phát hiện mình lại xuất hiện trước nhà gỗ của ông lão tóc trắng.
Lúc này, cánh cửa chợt mở ra.
“Gì đấy? Sao tụi bây lại đến đây nữa?” Ông lão tóc trắng ghét bỏ nhìn hai người.
Cổ Ngữ ngơ ngác không hiểu ra sao. Anh ta suy nghĩ trong chốc lát, còn tưởng là Ác Thần mang anh ta lên đây nên nói: “Cún con, cậu ở đây chờ, tôi còn phải leo lên một chuyến.”
“Ái chà, ý cậu là muốn lên núi hả? Không nghe ta nói là không được đi sao?” Ông lão tóc trắng lấy một cây gậy ba-toong ra từ đằng sau, làm bộ như muốn đánh nhau.
Cổ Ngữ và Tôn Khởi đều câm mồm.
“Cụ nghe nhầm rồi ạ, ý tôi là tôi có thứ làm rơi trên đường nên muốn trở về tìm thử. Tôi để cún con ở chỗ cụ, tôi hứa sẽ không lên núi đâu!”
Đối mặt với ông lão tóc trắng nửa tin nửa ngờ, Cổ Ngữ lại hứa sẽ không lên lúi rồi vội xoay người chạy đi.
Tôn Khởi thấy Cổ Ngữ rời đi, lại ngẩng đầu nhìn ông lão tóc trắng cũng đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi lộ ra nụ cười xấu hổ.
“Gâu đần, sang bên đứng đi, cười cái búa!” Ông lão giơ chân đạp Tôn Khởi ra ngoài rồi đóng cửa gỗ cái rầm.