Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 78: Đông Nhạc Đại Đế
Translator: Nguyetmai
Ngay tại lúc bàn tay khổng lồ sắp đập trúng Hạn Bạt thì bỗng một ảo ảnh cái đỉnh màu hoàng kim chui ra từ trong cơ thể Ác Thần.
Boong!
Tiếp đó, cái đỉnh khẽ đong đưa, tiếng đỉnh vang vọng khắp đất trời.
“Rầm!”
Cảnh tượng khiến mọi người không thể ngờ được lại xảy ra, tiếng đỉnh vừa vang lên, Đại Ác Xích Thể mới được hình thành chợt vỡ toang, sắc mặt Ác Thần tái nhợt ngã xuống từ không trung.
“Đông Nhạc Đại Đế!”
Nghe thấy tiếng đỉnh, Hạn Bạt cũng có vẻ vô cùng hoảng sợ.
Nếu nói hắn ta sợ hãi Ác Thần thì đối với Đông Nhạc Đại Đế nắm giữ sinh tử trong âm phủ là kinh sợ.
“Rầm!” Thân thể của Ác Thần rơi xuống đất.
“Tại sao? Tại sao lại ngăn cản ta? Tại sao?” Ác Thần bò dậy, ngọn lửa màu tím điên cuồng sục sôi trong đôi mắt, khó hiểu nhìn đỉnh lớn.
“Nàng ngăn cản ta, ngươi cũng muốn ngăn cản ta, tại sao?”
Cảm xúc tiêu cực trong lòng Ác Thần dâng lên, lực lượng trong cơ thể lại được bổ sung. Ác Thần nhìn Hạn Bạt với vẻ mặt dữ tợn, lại gào thét giận dữ.
“Đại Ác Ấn – Xích!”
Theo lực lượng trong cơ thể hắn dâng lên, hình thái của hắn lại bắt đầu thay đổi.
“Boong!”
Tiếng chuông lại vang lên, Đại Ác Xích Thể của Ác Thần cũng theo đó mà vỡ toang.
“Grào!” Ác Thần nhìn cự đỉnh, phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
Lần này Ác Thần không tấn công Hạn Bạt nữa mà vung nắm đấm thật mạnh về phía cự đỉnh màu vàng óng.
“Boong!”
Tiếng chuông lại vang lên, Ác Thần bị lực lượng vô hình trói chặt tại chỗ, liên tục gào thét vùng vẫy.
…
Lục Vô cũng đang quan sát cuộc chiến thấy cảnh này cũng sửng sốt, tiếp đó dời mắt về phía Bắc Ly.
“Đông Nhạc Đại Đế là ai? Hình như Hạn Bạt rất sợ hắn ta, hơn nữa tại sao Ác Thần cường đại đến thế mà chỉ nghe thấy tiếng chuông thôi đã mất sức chiến đấu rồi vậy?”
Lần này, vẻ mặt Bắc Ly có vẻ vô cùng trịnh trọng.
“Ngài ấy là một trong những vị thần mạnh nhất âm phủ, chủ sinh tử, địa vị ngang hàng với U Đô Đại Đế và Phong Đô Đại Đế. Hơn nữa ba người họ là thần linh chân chính nắm giữ thần quyền trong thế giới âm phủ!”
Lục Vô nghe vậy không khỏi khiếp sợ. Hắn không ngờ rằng trong âm phủ lại có nhiều vị thần linh mạnh đến thế.
“Vô, thế giới âm phủ này vô cùng lớn, hơn nữa còn phân chia đông tây, địa vực rộng lớn bao la. Cho dù là thần linh như tam đại đế thì cũng chỉ là người quản lý đông âm phủ mà thôi. Anh cũng đừng kinh ngạc quá thế. Cứ làm từng bước, tôi tin rằng có ngày anh cũng sẽ đạt tới trình độ đó!”
Đối với lời cổ vũ của Bắc Ly, Lục Vô chỉ gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Nhưng Ác Thần có quan hệ gì với Đông Nhạc Đại Đế vậy?”
“Cụ thể thì tôi cũng không rõ nữa, tôi đoán là có liên quan tới kiếp trước của Ác Thần cũng nên. Ở kiếp đó, có lẽ Đông Nhạc Đại Đế đã phong thần cho hắn, không thì trong cơ thể hắn sẽ không giữ lại dấu ấn của Đông Nhạc Đại Đế.”
“Còn chuyện tại sao Đông Nhạc Đại Đế lại ngăn cản Ác Thần báo thù thì tôi cũng không rõ nữa.” Bắc Ly mờ mịt lắc đầu.
Lục Vô gật đầu, vẻ mặt nửa hiểu nửa không, tiếp đó lại dời mắt đến nơi giao chiến.
…
Thấy cảnh này, Hạn Bạt vốn đang hoảng sợ bèn lộ vẻ vui sướng. Hắn ta không rõ tại sao vị Đại Đế tối cao kia lại ngăn cản Ác Thần.
Đương nhiên, hắn ta không cho rằng là Đại Đế coi trọng mình. Hắn ta biết thân phận của mình, trong mắt Đại Đế mình cũng chẳng khác con kiến là bao, nhưng hắn ta nhất định phải bắt lấy cơ hội chuyển bại thành thắng này.
Tiếp đó, Hạn Bạt biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện thì đã đứng sau lưng Ác Thần. Bảy con huyết xà còn lại đồng thời há miệng ra, nhào về phía Ác Thần cùng lúc với nắm đấm của Hạn Bạt.
“Ầm!” Đầu rắn đồng thời xâu xé thân thể Ác Thần, cắn xuống mấy miếng thịt đỏ như máu. Một cú đấm ngưng tụ tất cả lực lượng của Hạn Bạt thì trực tiếp xuyên qua lồng ngực Ác Thần khiến máu văng tung tóe.
“Grào!” Hạn Bạt há miệng, lộ ra răng nanh nhọn hoắt, cắn lên cổ Ác Thần từ đằng sau.
Nhất thời, màu máu trên cơ thể Đại Ác Minh Thần nhạt dần theo tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Vết thương trên người Hạn Bạt bắt đầu được chữa trị dưới sự bổ sung của năng lượng màu máu.
Cảm nhận được lực lượng khí huyết dư thừa bị hấp thụ vào trong cơ thể, ánh mắt Hạn Bạt không khỏi lộ vẻ phấn khởi. Hắn ta không thể ngờ được rằng thương tích bao nhiêu năm qua vẫn không thể lành được nay lại bắt đầu được chữa trị.
Thế là Hạn Bạt động ý niệm, bảy con huyết xà lại nhào về phía Ác Thần, trói chặt cơ thể hắn.
Lần này, Hạn Bạt muốn nuốt chửng một luồng ác niệm của Ác Thần để hắn biến thành chất dinh dưỡng chữa trị thương tích cho mình.
Nhìn Ác Thần giãy giụa càng ngày càng yếu đi, cơn khát máu trong mắt Hạn Bạt cũng càng ngày càng dày đặc.
Ngay tại lúc Hạn Bạt cho rằng Ác Thần sắp bị mình nuốt chửng thì cự đỉnh màu vàng bỗng tan biến, hóa thành từng đốm sáng màu vàng ùa vào cơ thể Ác Thần.
Sự trói buộc của đại đỉnh đã biến mất.
Lúc này, Hạn Bạt cảm nhận được lực lượng mãnh liệt lại trào ra từ cơ thể Ác Thần. Đối mặt với sự giãy giụa của Ác Thần, Hạn Bạt phải dùng hết sức mới có thể trói hắn lại, bởi vì đây là cơ hội duy nhất của hắn ta.
Ngoài sân:
“Cú lội ngược dòng ngoạn mục… Tà Thần bị lực lượng đến từ bên ngoài hạn chế, có vẻ lần này Hạn Bạt sẽ thắng rồi!”
“Hạn Bạt thắng không chính đáng, rác rưởi! Phế vật!”
“Xin giải thích, đại đỉnh kia là thứ gì vậy? Mạnh thế cơ à? Là thần khí hả? Chúng ta có thể nhận được nó không?”
“Đáp tầng trên, mày hỏi lắm quá!”
“Cuối cùng cũng thấy thần khí rồi, đại đỉnh này, tôi muốn!”
“Thần khí đương nhiên là người có duyên sẽ nhận được. Tôi bấm đốt ngón tay bói toán, tôi có duyên với nó đó!”
“Trước đó tôi còn cảm thấy kiêu căng vì lực lượng của quân Bắc Kỳ chúng ta, sau khi xem trận chiến đấu này, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tranh thủ trưởng thành thì hơn. Boss trâu bò nhiều lắm, thật đáng sợ!”
“Sợ gì mà sợ, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể giết thần, quân Bắc Kỳ vạn tuế!”
“Quân Bắc Kỳ chúng ta không sợ hãi thứ gì, khí thế không thể ngăn cản được!”
…
Sau khi đại đỉnh biến mất, lực lượng trong cơ thể Ác Thần lại khôi phục. Cảm nhận được cơ thể bị trói chặt, hắn gầm lên một tiếng, một cái đầu đỏ tươi mọc trên vai hắn, vặn vẹo rồi cắn mạnh lên cổ Hạn Bạt.
Năng lượng huyết sắc lại ùa vào cơ thể Ác Thần từ trên người Hạn Bạt theo vết cắn của cái đầu thứ hai.
Hạn Bạt thấy vậy, ánh mắt chợt lóe huyết quang, thôi thúc lực lượng để tăng tốc độ nuốt chửng Ác Thần.
Lực lượng hai bên bùng nổ cùng một lúc, cứ thế nuốt chửng lẫn nhau.
Tình huống rơi vào giằng co.
Ngoài sân:
“Emmm… Vừa rồi còn rất kịch liệt, bây giờ có vẻ hơi bị mờ ám ấy…”
“Nuốt chửng lẫn nhau à? Tư thế này đúng là mờ ám thật… He he…”
“Các cậu ủng hộ ai thắng?”
“Đáp tầng trên, vẫn là cùng chết đi, thằng nào quân Bắc Kỳ cũng không tiêu hóa được hết. (che mặt)”
“Đồng ý, kết cục cuối cùng là chết chùm, ai cũng vui mừng!”
“Tỏ vẻ ủng hộ Tịch Mịch Vô Địch biến thành Tà Thần, ít nhất đẹp trai hơn tên Hạn Bạt kia.”
“Tầng trên ngu quá, đẹp trai mài ra ăn được à?”
“Rõ ràng Hạn Bạt đẹp trai hơn, nhất là mái tóc dài màu đỏ kìa, quả thực đẹp vãi chưởng luôn!”
Quần chúng ăn dưa xem livestream thấy cảnh này, dần thảo luận lạc hết cả đề.