Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 71: Bắc Kỳ Vương Ấn
Translator: Nguyetmai
Ông lão tóc bạc kỳ dị nhìn hai người.
“Tại sao các người lại muốn leo lên đỉnh núi này?”
Cổ Ngữ vốn còn muốn nói là leo lên chơi, nhưng bỗng nhiên cảm thấy nếu mình nói thế với dân bản xứ trong game thì có vẻ không phù hợp cho lắm, thế là anh ta suy nghĩ rồi nói: “Chúng tôi nghe nói đỉnh vách núi này có báu vật nên muốn leo lên thử thời vận xem sao!”
“Chỉ bằng một người một chó thôi ư?”
Tôn Khởi vội đè nắm đấm của Cổ Ngữ xuống, ý bảo anh ta đừng xúc động.
Đối mặt với ông lão tóc bạc thỉnh thoảng lại ăn nói độc mồm độc miệng, Cổ Ngữ cảm thấy tính tình của mình càng ngày càng tệ.
Đúng lúc anh ta sắp bùng nổ thì ông lão tóc bạc lại xoay người đi vào phòng bên cạnh, không lâu sau đã trở lại, trên tay còn cầm một cuộn da dê.
Trong ánh mắt tò mò của hai người, ông lão tóc bạc trải cuộn da dê lên bàn.
Hai người lập tức đi tới quan sát.
Chính giữa tấm da dê này có vẽ một ngọn núi cao chọc trời. Nhưng điều khiến hai người Cổ Ngữ cảm thấy kỳ lạ là ngọn núi này bị chia làm mấy khúc, mỗi khúc nằm ở một khu vực, đều vẽ một con yêu ma hình thù dữ dằn.
“Có phát hiện điều gì không?” Ông lão tóc trắng vuốt râu, hỏi với vẻ nghiêm túc.
Cổ Ngữ gật đầu: “Nếu leo lên vách núi Tuyệt Cảnh thì mỗi khi đi đến một đoạn, đều sẽ có một con yêu quái canh giữ, vô cùng nguy hiểm.”
Ông lão tóc trắng lắc đầu: “Mấy con yêu quái đó đều chết hết rồi, nguy hiểm cái búa.”
Cổ Ngữ: “…”
Anh ta lại siết chặt nắm đấm, Tôn Khởi kéo chặt Cổ Ngữ, ý bảo anh ta nhất định phải kiềm chế xúc động của mình cho bằng được.
“Thế ông có thể nói cho tôi biết tại sao lại muốn cho chúng tôi xem bức tranh này không?” Cổ Ngữ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Đồng thời, trong lòng anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng, sợ bị ông già độc miệng này phang cho một câu “Ta cho cậu xem chơi thôi”.
“Ta bảo cậu xem dòng chữ trên bức tranh ấy!” Ông lão râu bạc chỉ vào một dòng chữ nhỏ bên góc phải của bức tranh.
Cổ Ngữ và Tôn Khởi nghe vậy, đều tò mò rướn cổ xem.
Nhưng Tôn Khởi và Cổ Ngữ đều chưa từng thấy kiểu chữ này bao giờ nên nhìn mặt rất ngu.
May mà có thần khí, sau khi tự động kiểm tra đo lường, nó bắt đầu phiên dịch dòng chữ này. Dòng chữ bắt đầu vặn vẹo trên bức tranh.
[Bắc Kỳ ta xin thề, từng thế hệ thành viên của bộ tộc sẽ canh giữ ở Tuyệt Cảnh, đoạn tuyệt nguồn cội cái ác, trông coi thiên mệnh!]
“Ý là gì vậy?”
Một người một chó đần mặt ngẩng đầu lên.
“Nói ra thì dài lắm.” Ông lão tóc bạc ngửa mặt lên trời thở dài.
“Thế thì nói ngắn gọn thôi!” Cổ Ngữ trả lời một cách quyết đoán.
“Các cậu có biết ta là ai không?” Vẻ mặt của ông lão râu bạc lại trở nên nghiêm túc.
Ông già này thật là cà chớn!
Nhưng Cổ Ngữ và Tôn Khởi chỉ phỉ báng như thế ở trong lòng chứ không nói thành lời. Hai người đều lắc đầu.
“Ta là hậu duệ của Vua Bắc Kỳ!” Ông lão tóc bạc tự hào nói.
Vừa dứt lời, ông lão tóc bạc cho rằng Cổ Ngữ và Tôn Khởi chắc sẽ rất bất ngờ, nhưng lại phát hiện hai người này đang nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
“Sao hả? Các cậu không tin ta à?”
Lần này Cổ Ngữ và Tôn Khởi không đáp lời mà đồng thời xoay người, cùng đi ra ngoài cửa.
Lề mề cả buổi, té ra là ông khùng!
“Mấy cậu đứng lại đó!” Thấy mình làm màu thất bại, ông lão tóc bạc nhất thời sốt ruột.
“Làm chi?” Hai người chậm rãi xoay người lại, nói với vẻ mặt lạnh như tiền.
“Các cậu xem đây là cái gì!” Nói rồi, ông lão râu bạc lấy ra một con dấu xấu tới mức ma cũng không thèm nhặt.
Cổ Ngữ và Tôn Khởi đưa mắt nhìn nhau, vốn định lại cất bước bỏ đi, nhưng ngay sau đó hai người chợt quay lại.
[Bắc Kỳ Vương Ấn (Cổ)]: Bắc Kỳ Vương Ấn do người đã gây dựng nên đất Bắc Kỳ – Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất chế tạo ra, tượng trưng cho quyền lợi và vinh quang cao nhất của đất Bắc Kỳ (Hết hạn).
“Shhhh!”
Thấy giới thiệu của Bắc Kỳ Vương Ấn, hai người đều khiếp sợ.
“Nhưng sao lại là hết hạn rồi?” Tôn Khởi khó hiểu.
“Chắc là lâu quá rồi nên không xài được nữa.” Cổ Ngữ lắc đầu.
“Bây giờ đã tin chưa?” Ông lão tóc bạc đắc ý nói.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại đi đến bên giường rồi ngồi xuống, nhìn ông lão tóc bạc chờ câu chuyện của ông ta.
Thấy hai người ngồi xuống, ông lão tóc bạc thở dài: “Nói ra thì dài lắm!”
“Nói ngắn gọn thôi!” Hai người đồng thanh kêu lên.
Ông lão tóc bạc trợn trắng mắt: “Tổ tiên của ta đã từng là người gây dựng nên đất Bắc Kỳ, thống trị Bắc Kỳ khoảng chừng mấy trăm ngàn năm. Vách núi Tuyệt Cảnh này chính là nơi chôn cất của ngài ấy, cũng là nơi mà ngài ấy đã bảo vệ suốt đời.”
“Yêu quái mà các cậu thấy trên bức tranh là những cấp dưới đã từng canh giữ lăng mộ cho ngài ấy, cũng quán triệt ý chí của ngài ấy sau khi mất, trông chừng Ác Thần lớn nhất đất Bắc Kỳ này!”
“Ác Thần lớn nhất đó là gì? Lợi hại lắm à?” Cổ Ngữ tò mò hỏi.
“Vách núi Tuyệt Cảnh này chính là một cái sừng duy nhất trên đầu Ác Thần đó, các cậu nói xem có lợi hại không?” Có vẻ như ông lão tóc bạc rất bất mãn Cổ Ngữ vì đã chen ngang câu chuyện của mình.
“Shhh!” Cổ Ngữ và Tôn Khởi nghe vậy, không khỏi run lên.
Phải biết rằng, độ cao của vách núi Tuyệt Cảnh này có thể nói là chọc trời cơ, nếu đây chỉ là một cái sừng duy nhất trên đầu hắn ta thì họ không thể tưởng tượng được rằng, chân thân của tên Ác Thần này lớn tới mức nào nữa. Quả thực có thể hình dung bằng câu che trời lấp biển ấy chứ.
“Nói vậy, tổ tiên của ông đã đánh bại Ác Thần này rồi phong ấn nó ở đây, sau đó bảo hậu duệ các ông từng đời đều canh giữ ở đây?”
“Sao có thể chứ! Mười tổ tiên cũng chẳng đánh thắng Ác Thần này được!” Ông lão tóc bạc trợn trắng mắt.
“Ác Thần bị phong ấn ở đây vì lý do cụ thể nào thì ta cũng không rõ nữa. Nhưng tuy rằng Ác Thần đã bị phong ấn, song hắn ta cũng không chịu yên thân, thường xuyên có ác niệm bay ra ngoài. Ngày xưa tổ tiên của ta đã từng đánh nhau với phân thân ác niệm của Ác Thần, dùng hết lực lượng cuối cùng để chém giết ác niệm, tu vi của bản thân cũng vì thế mà tổn hại rất nhiều. Không chịu đựng được hơn trăm năm thì đã vũ hóa trên đỉnh vách núi Tuyệt Cảnh này rồi!
“Nhưng việc này thì có liên quan gì tới chuyện leo lên đỉnh núi rất khó chứ?” Cổ Ngữ tò mò hỏi.
“Không phải là rất khó, mà là không thể!” Lần này, vẻ mặt của ông lão trở nên vô cùng trịnh trọng.
“Tại sao?”
“Ta sợ các cậu leo lên đỉnh núi thì sẽ bị ác niệm của Ác Thần ăn mòn, bị cướp mất thân thể, trở thành phân thân mới của Ác Thần.”
“Yêu quái trên bức tranh này chính là do tổ tiên của ta đã phái ra để ngăn cản bất cứ ai leo lên núi!”
“Huyền ảo thế cơ à?”
Cổ Ngữ và Tôn Khởi đưa mắt nhìn nhau, thực tế ngọn lửa tìm chết trong lòng đã bốc cháy hừng hực rồi.
“Ta cảnh cáo hai người các cậu đấy, nhất định không được lên núi đâu. Không thì lỡ thân thể bị cướp mất chỉ là chuyện nhỏ, nếu trở thành phân thân của Ác Thần thì sẽ gây hại cho cả đất Bắc Kỳ đấy!”
Đối mặt với lời cảnh cáo trịnh trọng của ông lão, Cổ Ngữ và Tôn Khởi lại nhìn nhau, nói bằng giọng nghiêm túc: “Cụ cứ yên tâm đi, vì sự an nguy của Bắc Kỳ, bọn tôi sẽ không lên núi nữa đâu!”