Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 70: Vách núi Tuyệt Cảnh


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 70: Vách núi Tuyệt Cảnh

Translator: Nguyetmai

Ngày thứ ba Nguyên Đán, ngày hồi máu của Lục Vô cuối cùng cũng tới.

Đúng như ông ta mong chờ, đối với việc hiếm khi giảm giá tất cả sản phẩm như thế này, rất nhiều người chơi do dự cũng đều quyết tâm đổi trang bị cho mình, hoặc là mua vật phẩm cần thiết.

Số lượng hồn tệ của Lục Vô lại hồi máu.

Sự kiện Nguyên Đán lần này có thể nói là khiến những người chơi vô cùng thỏa thích, nhận được phản hồi cũng rất cao.

Nhưng suy xét tới khát vọng nạp tiền của những người chơi, cuối cùng Lục Vô cũng đáp lại sự mong chờ của họ, chuẩn bị mở cổng nạp tiền.

[Thông báo trước về cập nhật, đợt cập nhật lần này sẽ mở cổng nạp tiền, tỷ lệ nạp là 1 RMB = 1 long tệ, tất cả long tệ sẽ được dùng để mua sắm trang phục hoa lệ khi diễn ra sự kiện bán đấu giá thời trang!]

Bán đấu giá thời trang: Mỗi tuần lễ sẽ có ba bộ trang phục được bán bằng phương thức bán đấu giá, sử dụng long tệ, mỗi lần bán đấu giá, một mẫu trang phục sẽ được giới hạn trong 1000 bộ.

Tịch Mịch Vô Địch: Tươi cười dần dần cứng đờ… Long tệ là quần què gì? Hồn tệ của tôi đâu?

Diệp Tuyết Nhi Đáng Yêu Nhất: Báo địa chỉ đi! Hãy chuẩn bị chịu chết đi, nhân viên nghiên cứu!

Shin Cậu Bé Bút Chì: Vui vẻ nhất là nhìn bọn đại gia muốn có mà lại không chiếm được. (Cười ha ha)

Tín Điều Của Sát Thủ: Tôi muốn hồn tệ, ứ chịu đâu, tôi chỉ muốn hồn tệ thôi!

Tuyết Lê Mạnh Nhất: Mặc cho các người kêu ẳng ẳng, ta vẫn vững như Thái Sơn, một bàn tay trấn áp tất cả, lũ phàm nhân chúng mày dám khiêu chiến GM bọn ta ư? Thấy con Đào Ngột đang lặn dưới nước kia chưa? Ta ấn phím cái là nó sẽ chết ngắc đấy tin không?


Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Tuyết Lê Mạnh Nhất: Quả thực!

Lục Vô cũng hiểu được tâm lý oán giận của người chơi đối với việc nạp tiền, nhưng hắn nào có nhiều hồn tệ đến thế để cho những người chơi tiêu xài đâu.

Nếu thật sự mở cổng nạp thì hắn thậm chí nghi ngờ rằng chưa đầy mười giây, hồn tệ của mình sẽ bị những người chơi mua hết sạch luôn rồi.

Lục Vô cũng đã chứng kiến đại gia của game này rồi. Ví dụ như Tịch Mịch Vô Địch, Diệp Tuyết Nhi, Làm Quy Hoạch Lưu Sách vân vân… Cả đám đều là đại gia cả.

Cho nên trước khi hắn phát tài thì hắn sẽ không mở cổng nạp tiền để bán hồn tệ đâu.

Huống chi, đối với Lục Vô mà nói thì hồn tệ cũng có rất nhiều tác dụng. Xây dựng trong game cái nào cũng cần tiêu tốn hồn tệ. Đương nhiên, hắn chi số tiền này cũng vì có thể kiếm được nhiều hồn tệ hơn, đồng thời muốn bồi dưỡng thế lực người chơi.

Lúc này, Lục Vô không khỏi hoài niệm trận chiến giữa quân đoàn Sát Na và người chơi. Sự hủy diệt của quân đoàn Sát Na trong trận chiến ấy có thể nói là khiến hắn tha hồ kiếm hồn tệ.

Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đây chính là cách trưởng thành tốt nhất của người chơi và Lục Vô. Lục Vô đã dời mục tiêu về phía các khu vực chung quanh Minh Phủ, chuẩn bị lại tuyên bố nhiệm vụ thăm dò.

Sự kiện Nguyên Đán kết thúc, những người chơi lại bước lên con đường tăng thực lực.

Nhưng so với trước kia thì lần này, người chơi đã có nhiều sự lựa chọn hơn.

Phát triển trên biển, mở rộng thực lực trên lục địa, tìm báu vật trong phó bản vân vân… Tính đa dạng và tính thú vị của game đang được tăng dần theo mỗi lần cập nhật.


Lúc này, khu vực vách núi Tuyệt Cảnh.

Cổ Ngữ (Tịch Mịch Vô Địch) và Tôn Khởi, một người một chó đang chuẩn bị leo lên đỉnh cao nhất của nơi này.

Lần leo núi tuyết trước đó khiến Cổ Ngữ đã hoàn toàn yêu thích cảm giác khiêu chiến thiên nhiên này, sau khi thành công sẽ có cảm giác vô cùng tự hào, cho nên lần này anh ta muốn thử chinh phục vách núi Tuyệt Cảnh càng hiểm trở hơn.

Còn việc tại sao lại dẫn Tôn Khởi theo thì đương nhiên là vì Tôn Khởi có khả năng hồi máu. Lúc gặp quái vật hoang dã thì có thể hỗ trợ rất nhiều.

Đối với đề nghị của Cổ Ngữ, vốn Tôn Khởi rất là không muốn.

Cuộc sống còn chưa đủ cực khổ hay sao mà còn muốn tự tìm cực khổ nữa chứ? Trong mắt Tôn Khởi, đây hoàn toàn là mấy thằng giàu ăn no rửng mỡ nên muốn chịu khổ tí cho sướng thân.

Nhưng thái độ kiên quyết của anh ta đã thay đổi sau khi Cổ Ngữ bỏ một xấp tiền mặt ra. Anh ta lập tức tỏ vẻ muốn đi, thật ra anh ta cũng thích leo núi lắm!

Thế là một người một chó cứ thế đi tới vách núi Tuyệt Cảnh.

Lần leo núi này khác với trước kia. Trên dãy núi vách đá Tuyệt Cảnh có rất nhiều yêu thú, là một phiền toái lớn trên đường lên núi.

Nhưng mỗi lần Cổ Ngữ bị thương thì Tôn Khởi đều sẽ hiến tí máu để giúp Cổ Ngữ hồi phục với vẻ mặt như ăn phải mướp đắng.

Hai người leo khoảng ba giờ, ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi cao ngất vẫn bị mây mù bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy đâu mới là điểm cuối cùng.


Vốn dĩ hai người còn muốn trèo lên tiếp, nhưng lúc này Tôn Khởi bỗng khịt mũi rồi nói: “Đại ca, ở đây có mùi rượu!”

Chức năng nói chuyện của Tôn Khởi đương nhiên là Lục Vô giúp anh ta mở ra, bởi vì tên này lúc nào cũng oán giận trên diễn đàn rằng mình không thể nói chuyện, khiến Lục Vô dở khóc dở cười, thế mới bảo Bắc Ly sửa thiết lập giúp anh ta để anh ta có thể nói chuyện bình thường.

Cổ Ngữ nghe vậy bèn đứng thẳng dậy, bắt đầu quan sát chung quanh.

“Đi theo tôi!” Tôn Khởi hếch mũi, sau đó chạy đến một nơi bằng phẳng trên sườn núi.

Cổ Ngữ thấy vậy cũng đi theo.

Đi nửa vòng trên sườn núi, hai người nhanh chóng dừng chân, bởi vì họ phát hiện ở cách đó không xa lại có một ngôi nhà gỗ, bên trong còn thấp thoáng ánh sáng bếp lò bập bùng.

Một người một chó đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau đi về phía nhà gỗ.

Hai người quan sát bên ngoài nhà gỗ một lát, sau khi xác định không có nguy hiểm, Cổ Ngữ mới nâng tay lên gõ lên cửa gỗ.

“Có ai ở nhà không?”

Nhưng bên trong vẫn không có người đáp lại. Điều này khiến Cổ Ngữ hơi tò mò, đang định mở cửa vào thì cửa gỗ chợt mở ra.

Một ông lão râu ria xồm xoàm, tóc bạc phơ đang híp mắt thò đầu ra: “Có việc gì?”

“Ờm… Tôi có thể hỏi ông một chút về vách núi Tuyệt Cảnh không?” Cổ Ngữ ngẫm nghĩ rồi nói, đồng thời không khỏi tò mò tại sao ông cụ này lại định cư ở đây.

“Hỏi đi.” Ông lão tóc bạc thản nhiên nói.

“Ông không mời tôi vào nhà ngồi à?”

Tôn Khởi bỗng lên tiếng khiến ông lão tóc bạc giật nảy cả mình: “Trời đất, chó biết nói chuyện hả? Chẳng lẽ là yêu quái?”


Cổ Ngữ và Tôn Khởi đều nghẹn họng.

Cổ Ngữ lặng lẽ đè Tôn Khởi đang định nhảy lên cắn người xuống, sau đó nói: “Cụ à, tôi rất tò mò tại sao cụ lại sống ở đây. Còn nữa, rốt cuộc vách núi Tuyệt Cảnh cao cỡ nào? Tôi muốn leo lên đỉnh núi xem thử.”

“Leo lên đỉnh? Chỉ bằng thân thể gầy còm của cậu, còn dẫn theo một con chó mà muốn leo lên đỉnh ư? Đừng nằm mơ!” Ông lão tóc bạc không hề khách sáo đả kích họ.

Ông lão tóc bạc nói năng độc địa khiến Cổ Ngữ suýt nữa muốn đánh nhau. Nếu không phải Tôn Khởi ra sức kéo anh ta lại thì dù gì đi nữa anh ta cũng phải dạy cho ông già tóc bạc này cách làm người mới được.

Cổ Ngữ đang định nói nữa thì ông lão tóc bạc lại nghiêng người, ra hiệu hai người có thể đi vào.

Điều này khiến hai người hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng họ vẫn vào nhà.

Bên trong nhà gỗ được trang trí rất đơn giản, một chiếc bàn gỗ và một cái giường, bàn gỗ và bốn góc phòng ở đều đặt đèn dầu hỏa, trên mặt đất còn rải rác rất nhiều đồ sắt đã bị rỉ sét, trong phòng đầy mùi cồn.

Bởi vì trong nhà chỉ có một chiếc ghế nên ông lão tóc bạc ra hiệu cho hai người ngồi lên chiếc giường gỗ. Sau đó xoay người vào phòng bên cạnh rồi bưng hai ly rượu trái cây thơm phức ra.

Hai người nhận lấy rượu trái cây, Cổ Ngữ nói: “Tại sao ông lại nói chúng tôi không thể leo lên đỉnh núi Tuyệt Cảnh được? Có phải là có nguy hiểm nào đó không?”

Ông lão tóc bạc nghe vậy, vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Cổ Ngữ tưởng rằng ông lão này sắp kể cho anh ta nghe về truyền thuyết của vách núi Tuyệt Cảnh nên biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Mợ nó, con chó của cậu uống rượu giống hệt người thế…”

Cổ Ngữ nín lặng.

Anh ta ngay đầu nhìn thì thấy Tôn Khởi đã bưng rượu trái cây uống từng ngụm từng ngụm một, vẻ mặt đỏ ửng vì say mê. Nhưng nghe ông lão tóc bạc nói thế, vẻ mặt của Tôn Khởi lập tức trở nên tức giận.

Cổ Ngữ lại lặng lẽ đè Tôn Khởi đang nhe răng trợn mắt muốn nhào lên xuống, nhức đầu nói: “Ông có thể cho chúng tôi ít tin tức có ích được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.