Tôi Là Trùm Sau Màn

Chương 30: Thần phục


Đọc truyện Tôi Là Trùm Sau Màn – Chương 30: Thần phục

Translator: Nguyetmai

Nhìn sứ giả độ hồn quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, Lục Vô suy nghĩ rồi lại trầm giọng hỏi: “Chết ư? Đã phản bội ta, thế mà ngươi còn muốn được giải thoát dễ dàng như vậy sao?”

Nghe vậy, thân thể sứ giả độ hồn run lên, hồn hỏa trong đầu lâu dao động kịch liệt, cúi đầu càng thấp: “Khẩn cầu vua khoan dung cho ta. Độ Duyên sẵn lòng chuộc tội vì sự phản bội của mình.”

Bắc Ly cũng thấy cảnh này, không khỏi trợn mắt há mồm. Cô bé không thể ngờ được rằng Lục Vô lại chơi chiêu này, mà sứ giả độ hồn còn thật sự dễ lừa đến thế, mới đó mà đã đầu hàng rồi.

Vốn Lục Vô định cho sứ giả độ hồn trực tiếp tự sát, nhưng nghĩ tới việc gã đang phục vụ cho Quỷ Tướng Sát Na khu Lưu Ly, trong lòng Lục Vô lại nảy sinh kế hoạch khác.

“Chuộc tội ư? Ngươi muốn chuộc tội thế nào?” Lục Vô lại trầm giọng nói.

Lúc nói chuyện, âm khí trên trời vẫn quay cuồng liên tục, phụ trợ bóng người mà Lục Vô ngưng kết ra càng có khí thế hơn.

“Thuộc hạ nguyện giúp đỡ vua đoạt lại lãnh địa đã mất, tái hiện sự huy hoàng của vua!”

Nghe vậy, Lục Vô không khỏi vui vẻ. Không ngờ mình còn chưa nói gì thì sứ giả độ hồn đã tự giác như thế rồi.

Lục Vô ra vẻ im lặng suy nghĩ một lát, sau đó ung dung nói: “Ngươi muốn làm thế nào?”

Lục Vô vừa dứt lời, sứ giả độ hồn chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: “Ngươi không phải là Vua Bắc Kỳ. Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Sao lại nói thế?”


Lúc này Lục Vô rất buồn bực, không biết mình sai chỗ nào mà lại bị phát hiện nữa.

“Nếu ngươi là Vua Bắc Kỳ thì cho dù ta có giá trị lợi dụng lớn đến đâu đi nữa, ngươi cũng sẽ không tha cho ta. Ta đi theo ông ta đã mấy nghìn năm, đã quá quen thuộc với ông ta rồi. Hơn nữa, ta tận mắt chứng kiến cái chết của Vua Bắc Kỳ, hồn lực còn tan biến ngay tại chỗ, sao có thể là giả được? Rốt cuộc ngươi là ai?”

Câu trả lời của sứ giả độ hồn khiến Lục Vô không khỏi đau đầu. Quả nhiên mình vẫn còn quá non.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Sao có thể sửa chữa Minh Phủ? Lại vì sao mà đến đây? Ta nghĩ cái chết của Quỷ Tam cũng là do ngươi, cùng với những sinh vật bỗng dưng xuất hiện ở ngoài kia!”

Sứ giả độ hồn đứng dậy, giọng nói khàn khàn vang vọng trong Minh Phủ.

“Chính xác, gã thống lĩnh quỷ đốc kia đã bị người của ta giết chết. Tiếp đó chính là Sát Na!”

Nếu đã bị phát hiện thì Lục Vô cũng không giả vờ nữa mà thừa nhận một cách thản nhiên.

Nghi hoặc được giải đáp, hồn hỏa trong đầu lâu của sứ giả độ hồn nhất thời bùng lên. Gã chậm rãi vươn hai tay ra, hai ngọn lửa màu đen bốc cháy trên tay gã.

“Ngươi thật to gan, kẻ đến từ bên ngoài, Bắc Kỳ không phải là nơi mà ngươi có thể giương oai!”

Ngay tại lúc cuộc chiến sắp bùng nổ thì Lục Vô lại nói: “Hừ, không có Vua Bắc Kỳ, ngươi cảm thấy Bắc Kỳ vẫn còn hoàn chỉnh sao?”

“Vậy thì cũng không tới lượt kẻ đến từ bên ngoài như ngươi nhúng tay vào!” Sứ giả độ hồn vung tay lên, hai ngọn lửa màu đen chợt bay vụt tới.

“Bùm!”

Ngọn lửa hừng hực bốc cháy bao trùm lấy Lục Vô, muốn thiêu cháy hắn.

Sương đen tan ra, Lục Vô lại thao túng thần khí, ngưng tụ ở một nơi khác.

“Ngươi không giết chết ta được đâu, Độ Duyên!”

Độ Duyên không tin, lại thao túng lửa đen liên tục đuổi theo Lục Vô, đánh tan hắn hết lần này tới lần khác. Sau khoảng mấy chục lần, Độ Duyên ý thức được rằng mình thật sự không thể làm gì được hắn, thế mới thu tay lại.

Lục Vô lại ngưng tụ hình người, đang định nói gì đó thì lúc này, Bắc Ly ngồi bên cạnh quan sát bỗng lên tiếng: “Vô, anh trao quyền điều khiển thần khí cho tôi đi. Để tôi nói!”

Lục Vô sửng sốt trong chốc lát, nhưng vẫn gật đầu, giao quyền hạn cho Bắc Ly.

Dưới sự điều khiển của Bắc Ly, bóng người kia dần ngưng tụ thành thật, biến thành một người trẻ tuổi.

Người này trông giống Lục Vô đến 50%, mặc trường bào Chúc Long màu tím, đôi mắt đen như mặc ngọc có ánh sáng màu tím lưu chuyển, khí thế nhàn nhạt trên người cứ như thể từ khi sinh ra đã có rồi vậy.

Khí tức kiêu ngạo, khí phách, nhìn xuống chúng sinh bằng ánh mắt khinh thường như phả vào mặt. Cảm giác quen thuộc này khiến sứ giả độ hồn lại suýt nữa quỳ xuống. Nhưng nghĩ rằng người này căn bản không phải là Vua Bắc Kỳ nên gã lại đứng thẳng lưng.


“Đừng vờ vịt nữa! Ngươi không phải là ông ta! Ngươi không dọa ta được đâu!”

“Độ Duyên, đích xác ta không phải là Vua Bắc Kỳ, nhưng trong cơ thể ta có huyết thống của ông ấy. Vùng đất Bắc Kỳ này phải để ta kế thừa!”

Sứ giả độ hồn đang định trào phúng tiếp, lại thấy bóng người đó vung tay lên, một giọt máu xuất hiện trong không trung.

Thấy giọt máu này, Lục Vô lại cảm thấy đau hết cả người.

Vừa rồi Bắc Ly bỗng đến gần, cầm tay hắn lên cắn thật mạnh một phát, khiến hắn đau chết đi được.

Sứ giả độ hồn nâng tay nhận giọt máu đó, nghi hoặc nhìn bóng dáng Vua Bắc Kỳ, sau đó vẫn lựa chọn nuốt nó vào miệng.

Cứ thế đứng đó một lúc, sứ giả độ hồn bỗng ngẩng đầu, hoảng sợ nói: “Ngươi quả nhiên là hậu duệ của Vua Bắc Kỳ sao?”

“Ta nghĩ trong lòng ngươi đã có đáp án rồi, cần gì phải hỏi nhiều nữa.”

Trong lòng sứ giả độ hồn vô cùng phức tạp. Vừa rồi gã đã tiến hành kiểm nghiệm giọt máu này, phát hiện bên trong thật sự có huyết thống của Vua Bắc Kỳ. Tuy rằng rất loãng, nhưng đã có thể chứng minh thân phận của người này rồi.

“Tại sao mấy nghìn năm qua, ta chưa bao giờ gặp ngươi, mà tại sao bây giờ ngươi lại trở về?” Sứ giả độ hồn gằn giọng hỏi.

Nghe vậy, Lục Vô nhận quyền điều khiển mà Bắc Ly trả lại, nói: “Bắc Kỳ là địa bản của dòng dõi nhà họ Lục chúng ta. Cho dù lão tổ đã qua đời, nhưng nó vẫn phải họ Lục!”

“Ha ha ha, thằng nhóc, ta nghĩ ngươi đã điên rồi. Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đấu với Quỷ Vương, Quỷ Tướng sao? Ngươi đủ tư cách sao?” Tiếng cười khàn khàn của sứ giả độ hồn nghe có vẻ càng chói tai hơn.

“Có đủ tư cách hay không không phải do ngươi quyết định. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, thần phục ta!”

“Dựa vào đâu chứ?” Trên mặt sứ giả độ hồn xuất hiện một nụ cười xấu xí.

“Ngươi cũng đã thấy những sinh vật tự nhận là người chơi kia rồi, cũng đã từng giết họ đúng không?” Lục Vô cũng cười.


“Đã gặp! Đã giết!” Sứ giả độ hồn lơ đễnh nói.

Vừa thốt ra lời này, hồn hỏa trong đầu lâu của sứ giả độ hồn bỗng bốc lên một cách kịch liệt.

“Không thể nào! Ý ngươi là hồn vía của những sinh vật đó biến mất, hồn lực không tản ra là vì ngươi sao?”

“Ngươi đã nắm giữ quy tắc luân hồi của âm phủ rồi!!!”

Sứ giả độ hồn tự suy đoán rồi tự dọa cho mình sợ hết hồn. Phải biết rằng cho dù là Vua Bắc Kỳ thì cũng chưa từng nắm giữ lực lượng tối cao là quy tắc luân hồi của âm phủ. Nếu người đàn ông trước mắt này thật sự nắm giữ nó…

Sứ giả độ hồn lại cảm nhận được sự sợ hãi.

“Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thần phục ta. Nếu không thì hãy chờ ngày cùng bị tiêu diệt với Sát Na đi. Quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi.” Giọng điệu của Lục Vô cũng trở nên cương quyết.

“Sao ta có thể tin tưởng ngươi được? Ý nghĩ muốn thu hồi cả vùng đất Bắc Kỳ của ngươi quá điên rồ rồi. Ta sợ sẽ không thể quay đầu được nữa!”

Lần này, sứ giả độ hồn vẫn chưa từ chối mà nhìn chằm chằm vào Lục Vô rồi hỏi.

“Ngươi thấy ta giống kẻ điên không?” Lục Vô bật cười.

“Không.” Sau một lúc im lặng, sứ giả độ hồn đáp.

Sau đó, thân thể gã dần thấp xuống, quỳ rạp trên mặt đất: “Bái kiến vua!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.