Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 81


Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 81

Chương 81
Mọi người nín thở theo dõi. Vừa nãy hội trường còn huyên náo, lúc này đã im bặt không còn tiếng động. Khống khí này thật kỳ diệu. Khoảnh khắc nắm lấy tay anh, nhớ đến những niềm vui khi ở bên nhau, tôi chỉ muốn cười. Cảm giác được yêu quá hạnh phúc! Thật muốn rơi nước mắt quá. Rồi mai đây khi trưởng thành hơn và có thể chịu trách nhiệm với tình yêu, lúc đó tôi muốn gả cho anh. Tôi tuyệt đói sẽ không nhường anh cho kẻ khác. Phải, tôi là một con quỷ tham lam! 
Phựt… 
Ối! Kỳ quá. Sao lại có cảm giác phần cổ lỏng lẻo ra thế này. Không phải chứ, chẳng lẽ… tôi đã thắt chặt quá. 
“A? Tuấn Hỷ, đợi một chút! Đằng sau hình như hơi kỳ kỳ…” 
Chẳng lẽ… con ranh đó đã nới lỏng dây ra? Khốn nạn! “Đợi đến lễ Nữ thần mà xem” chính là ý này sao? Tôi nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét đang cười giễu cợt tôi của Y Giang Yên. Con nhỏ chết tiệt! Ôi!! Bây giờ cũng chẳng thể đến giết nó ngay được. Làm sao đây? Còn phải diễn thêm một đoạn nữa, làm sao giờ? Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Làm thế nào đây, chẳng nghĩ nổi gì cả, sắp điên mất thôi. Rút lui cũng sẽ phá hoại hình tượng Nữ thần; tôi phải tiếp tục thôi nhưng sẽ khiến tôi xấu hổ mất. Chỉ một khoảnh khắc mà mọi thứ đều nghĩ đến cả. Chụp lấy áo phía trên sắp tuột xuống đẻ chạy vào chăng? Hay là tạm lui vào trước? Bao nhiêu người ở đây có ai biết nỗi khổ của tôi bây giờ không? 
Phựt — 
Tôi mặc kệ đó! Oái! Đáng ghét quá! 
Nhưng mà… nhưng… nhưng… nhưng… chuyện vốn không nghĩ đến lại đang xảy ra. Cẩm Thánh sao anh ấy lại biết được? Anh nhanh chóng bước đén truwocs mặt tôi che lại. 
“Giữ chặt áo lại.” 
Cũng may là có Cẩm Thánh đứng phía trước mà vẻ mặt thất thần hoảng loạn của tôi không bị ai phát hiện. Trông cảnh này, mọi người đều nghĩ là chúng tôi đang biểu diễn, thế nên đã vô cùng phấn khích. 
“Ha ra!” 
“Tuyệt quá!” 
“Hai người này diễn như thật ấy!” 

Các bạn có biết không, lúc này tôi và Cẩm Thánh muốn phát điên lên rồi. 
“Nếu anh không kịp thấy, chắc em đã xảy ra chuyện lớn rồi.” 
Trong đám người đông đúc thế này, hình như chỉ còn tôi và anh tồn tại. Dưới ánh nắng nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ, Cẩm Thánh y như bạch mã hoàng tử. Trong tích tắc, sự căng thẳng, lo lắng, hồi hộp, sợ hãi của tôi đều biến mất sạch vì tôi đã có anh ở bên… Chúng tôi là một… Y Giang Yên, lần này tôi lại thắng rồi! Xin lỗi cậu nhé! 
Cẩm Thánh cởi áo khoác ngoài của anh ra đưa cho tôi. 
“A ~ không chịu nổi nữa. ~ Anh Cẩm Thánh tuyệt quá!” 
“Siêu tuyệt vời! ~” 
“Năm nay biểu diễn đẹp nhất đó. ~” 
Trong hội trường cuộn lên bàu không khí phấn khích chưa từng có,. Mọi người đâu biết đây là màn kịch Cẩm Thánh vừa nghĩ ra tức thì, họ chỉ nghĩ là có sẵn trong kịch bản! Tốt thì tốt nhưng cứ thế mà đi thì không hề tự nhiên chút nào. Sao Cẩm Thánh lại đưa áo khoác ngoài cho tôi chứ? Tóm lại chắc là vì sợ tôi sẽ bị hở ra đây mà. 
Nhưng Khương Cẩm Thánh, anh đúng là người tuyệt nhất, oai nhất trên thế gian này. Anh bế bổng tôi lên, mãi mãi tôi cũng không thể quên được khoảnh khắc này… Thật đó, dù thế nào đi nữa… tôi cũng sẽ không rời xa anh, nếu không tôi sẽ không sống nổi. Tất cả học sinh và thầy cô đều vỗ tay nhiệt liệt. Tôi nhìn thấy những anh chị đã cực khổ vì màn biểu diễn này của chúng tôi, chị Mẫn Trân và chị Mỹ Doanh đang cười rất rạng rỡ, đám bạn tốt đang phấn khích reo hồ cổ vũ… Cảm động quá! 
“Anh chẳng đã nói sẽ không đểt em lo lắng đó sao.” 
“Ừ, em sẽ không lo gì đâu.” 
“Em nghĩ anh không bảo vệ nổi em sao?” 
“Ngốc ơi… đừng làm em khóc nữa.” 

Thật sự, mười tám năm ngắn ngủi của tôi, bây giờ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất! 
Biểu diễn kết thúc, chúng tôi trở về phòng thay đồ. Tôi cứ nghĩ rằng họ sẽ thắc mắc… nhưng… 
Bốp bốp bốp bốp bốp! 
“Quả thật là tuyệt vời!!! Tuyệt quá chừng!” 
“Hai người đúng là một cặp tình nhân trong mơ!” 
“Tôi đã thưởng thức lễ Nữ thần mười năm rồi, đây là lần đầu tiên hay đến vậy. Các em vất vả rồi!” 
Tôi sắp khóc mất thôi. Hình như đang mơ, nghe những lời chúc mừng thành công mà hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi nước mắt. 
Trái tim tôi đang đập dữ dội. 
“A!! Hội trưởng!! Hội trưởng đâu rồi? Tại sao lại lấy cái áo rách này để người ta suýt bị lộ hết thế này hả? A!! Hội trưởng!! Hội trưởng đi đâu rồi?” 
Cẩm Thánh muốn tìm chị Mẫn Trân để tính sổ vụ quần áo của tôi nên đã làm náo loạn một phen. Chẳng sao cả, Cẩm Thánh, có anh rồi thì còn xảy ra việc gì được nữa. 
Lễ Nữ thần kết thúc thành công, chúng tôi cùng chụp hình kỷ niệm với các thầy cô. Các thầy cô đều biết Cẩm Thánh là học sinh trường Công Cao nên tỏ ra rất hài lòng. Chúng tôi nhận được vòng hoa trân trọng nhất từ phía học sinh và rất nhiều hoa đẹp từ đám học sinh lớp dưới, lời chúc phúc nồng nhiệt từ bọn họ khiến tôi vô cùng hài lòng và vui sướng. 
Tôi dã tìm con nhỏ đáng ghét Y Giang Yên nhưng không biết cô ta trốn đâu mà không thể tìm ra. 

Vì cô ta mà suýt nữa tôi lộ hàng. Cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi nổi giận run người! 
Cuối cùng, tổ nhiếp ảnh chụp cho tôi và Cẩm Thánh rất nhiều hình, nói là muốn chọn ra một tấm đẹp nhất để giữ lại làm kỷ niệm lễ Nữ thần lần thứ mười một. 
Tuy lễ Nữ thần đã kết thúc nhưng nó sẽ mãi lưu lại trong ký ức của tôi. 
“Này!!” 
Chúng tôi tập trung ở nhà Lý Vân Quân, mọi người đều nói lúc cuối cùng rất xúc động. Về sau còn nghe nói những người bình chọn và chị Mẫn Trân vì quá xúc động, suýt nữa đã chạy đến bên Cẩm Thánh. Cẩm Thánh là ai mà họ dám chạy đến chứ? Anh là bạn trai của tôi mà!! Thật là!! 
“Này! Mười năm sau chúng ta kết hôn đi!” 
Lời Thái Dân nói khiến cả đám trợn tròn mắt. 
“Tự nhiên lại nói cái này?” 
“Chẳng phải là kết hôn tập thể đó sao?” 
Kết hôn tập thể? Ý là tất cả chúng tôi cùng kết hôn một lúc đó hả? Hình như Thái Dân hơi điên thì phải? Sao tự nhiên là nói chuyện kết hôn thế này? Đúng là không thể hiểu nổi. 
“Được, được! OK!” 
Nói OK gì vậy trời? Hôm nay, Cẩm Thánh đặc biệt vui sướng. 
“Rất tiết kiệm tiền.” 
Không hổ là lời nói của Phác Tuấn Anh. 
“Mười năm sau? Hi hi, lúc đó chúng ta sẽ thế nào nhỉ?” 

Hình như Tiểu Mẫn đang nghĩ đến hình ảnh chúng tôi mười năm sau nên cười rất sung sướng. 
“Tất cả phải ghi nhớ kỹ đó, biết chưa hả? Chắc chắn!! Mười năm sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ tập thể! Nhất định nhé. Muộn cũng không được. Sớm cũng không được!” 
“Này! Đến lúc đó nhỡ chưa có bạn gái thì sao?” 
Câu này của Chí Hồi làm chúng tôi nhín thinh trong chốc lát. Cũng đúng, đến lúc đó mà không có bạn gái thì sao? Người khác thì không sao nhưng Vân Quân đúng là khiến người ta phải lo lắng. Lại một phát ngôn y như Phác Tuấn Anh.
“Bắt anh ấy phải chịu phí tổn du lịch của các cặp mới cưới!” 
“Không hổ là lời người nói.” 
Tôi vỗ tay khen Tuấn Anh, người mà không nỡ bỏ tiền đi xe buýt thì phải thế thôi. 
“Í cha ~ đúng là một cách rất hay, he he.” 
Khương Cẩm Thánh phấn chấn cực kỳ, sau đó là Lý Vân Quân hết sức phẫn nộ. 
“Không làm, không làm!! Sao lại thế được! Thế thì phải tổn rất nhiều tiền còn gì!” 
“Này! Ai cần cậu bỏ tiền! Không muốn chi thì mau tìm bạn gái đi!” 
Vân Quân nghe lời Thái Dân nói xong liền mở to mắt hứng chí như thằng ngốc. 
“He he, ~ OK ~ ngày mai tớ sẽ làm việc đó!” 
“Các em, đúng mười năm sau nhé!” 
Và thế là chúng tôi đã quyết định đám cưới tập thể sau mười năm. Mười năm sau chúng tôi sẽ thay đổi thế nào nhỉ? Có thể kết hôn được như lời Thái Dân nói hay không, hay là chia tay rồi mạng ai nấy cưới? Thắc mắc quá. Nếu kết hôn tập thể, người không thể cưới là ai nhỉ? Không biết là ai nhưng chắn chắn người đó phải bỏ ra rất nhiều tiền. He he ~ chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ của tôi thôi, lúc đó hy vọng sẽ chẳng ai phải chịu phí du lịch cả. Mười năm sau mọi người đều hạnh phúc là được. Tôi không biết được rằng mười năm sau anh ấy còn ở bên tôi nữa không, đến lúc đó tôi vẫn là tất cả của anh chứ? Mong là mười năm kể từ hôm nay sẽ trôi qua nhanh…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.