Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 75
Chương 75
Tôi cảm thấy vừa đột ngột lại kỳ lạ. Tuy rất vui khi bạn trai tôi được yêu mến đến thế, nhưng một mặt cũng lo anh như thế thì sau này khó tránh khỏi chuyện đào hoa. Tên đẹp trai mà các chị nói lại là anh… A, khó chịu quá!
“Mẹ ơi… đây không phải là Khương Cẩm Thánh sao?”
“A ~ tập luyện với Cẩm Thánh đến lễ Nữ thần ư?”
“Ôi, Tuấn Hỷ, ngưỡng mộ chết được. Ặc.”
Xì xào, rì rầm. Nhưng tai tôi thính quá, nghe hết rõ mồn một. Tự nhiên tôi hy vọng anh không chịu làm.
“Cẩm Thánh, hài lòng chứ?”
“Được. Hội trưởng, quả thực quá hài lòng! Hì!”
“Thế à? Còn bạn gái thì sao đây?”
“Không sao. Ngược lại tôi còn phải cảm ơn Hội trưởng ấy chứ.”
“Tốt thế kia à?”
“Để tôi được nhìn thấy cô ấy mỗi ngày, he he…”
“Hả? Lời gì thế này?”
“Gì chứ, cái gì mà lời gì, chính là lời của Khương Cẩm Thánh.”
“Ai da, ai chẳng biết là lời cậu nói”
“Úi trời, sao chị lại làm Hội trưởng thế? Sao mà chậm hiểu quá vậy?”
Không chỉ chị Hội trưởng mà những người khác cũng không hiểu. Đương nhiên, tên Cẩm Thánh này nói mơ hồ như thế, tôi muốn thẳng thắn nói ra luôn anh là bạn trai tôi… nhưng lại sợ đám kia đánh ột trận… nên nhịn thôi…
“Tuấn Hỷ, sao làm Nữ thần mà không nói câu nào thế? Biết là em thì anh đâu có lãng phí thời gian mà đã tới sớm rồi.”
“À, chuyện đó…”
Nhìn thấy dáng điệu thân thiết của Cẩm Thánh, đám kia đều mở to mắt nhìn tôi! tên này đúng là bó tay thật.
“Cẩm Thánh… cậu nói bạn gái cậu chắc không phải là…”
“Ừ, là Tuấn Hỷ, Tuấn Hỷ, hello! w~”
Sau câu anh nói là một loạt ánh nhìn đáng sợ mà tôi phải chịu đựng. Ánh mắt đó nói lên điều gì? Thật là quái lạ. Không hợp, quá lãng phí… chăng? Ghét thật!! Tôi cảm thấy rồi. Cái tên phản ứng chậm chạp này. Dù gì thì Cẩm Thánh xuất hiện đã khiến tôi gặp nhiều rắc rối.
Sau đó bắt đầu tập luyện. Năm người một tôe học cách đi. Nhưng anh không muốn tôi tiếp xúc với sáu tên nam sinh kia nên cứ đi theo tôi bén gót. Vì thế mà tôi lại phải chịu đựng mấy cái liếc sắc lẻm của bọn con gái.
“Này, anh ra đằng kia đi.”
“Không thể được.”
“Ôi chao! ~ Không thấy ánh mắt bọn kia liếc em à?”
“Rồi chứ sao? Nếu ngưỡng mộ thì cũng tìm bạn trai đi.”
“Không phải ý đó đâu.”
“Này, sao em đi kém thế nhỉ?”
“Xì! Em là người mẫu chắc? Làm sao đi đẹp được? Lần đầu học thì tất nhiên là kém rồi.”
“Này, thế mấy đứa kia thì sao? Sao họ lại đi đẹp thế?”
“Không biết, chắc kiếp trước là người mẫu.”
“Kiếp trước có người mẫu hả?”
“Anh thật là! Này!! Anh thử xem sao!!! Xem anh đẹp tới cỡ nào, cho em thưởng thức một chút!!”
“Không được, bây giờ không thể thể hiện bản lĩnh thực sự được”
Xì, tên này nhìn thì chắc đi đẹp lắm? Xì!!! Phải rồi, cái gì tôi cũng không xong cả. Thưởng thức xem anh có khá gì hơn. Hư đốn. Xì! Đã mất mặt rồi mà còn không an ủi tôi thì thôi, nỡ nào buộc đá ném xuống giếng.
“Cẩm Thánh cậu cũng đi vài bước xem.”
Cuối cùng, Hội trưởng đã bắt anh phải đi dáng người mẫu rồi. Chị ơi, hay lắm!! Mạnh thêm chút nữa đo.
“Không đi.”
“Này, cậy cũng phải tập đó. Làm gì mà không chịu?”
“Không tập, bản thân tôi là người nhiều kinh nghiệm thực chiến, hôm đó biểu diễn luôn là được rồi.”
“Gì nữa ~ không nghe lời Hội trưởng hả?”
“Không nghe!”
“Mau tập! Không chịu? Thật à? Thật à?”
Chị Mẫn Trân tay cầm cây chọc chọc vào anh, ha ha, đáng đời lắm. Còn giở thói ương bướng lười biếng nữa hả, giống y như đứa trẻ bị mẹ bắt đi rửa tay vậy.
“Biết rôi, biết rồi, tôi làm là được chứ gì! Tôi làm mà! Đau chết đi! Sao lại chọc tôi!!”
“Mau đi xem nào!”
Cuối cùng cũng chịu đi rồi đấy. Oái! Trời ơi, đột nhiên toàn thân tôi vã cả mồ hôi, sau đó không nhịn được cười lớn, ôm bụng bò lăn ra cười, cười đến chảy cả nước mắt. Tên này có phải đồ ngốc không vậy? Dường như Khương Cẩm Thánh không thèm quan tâm, cứ tiếp tục đi dáng người mẫu nhưng những người đang ở đó cũng nhìn đến ngẩn người, thực sự là dở khóc dở cười.
Tên này…. bước đi bình thường đã ngoạc thành hình chữ bát! Nhìn thì cũng giống như đang quay phim võ thuật, bộ mặt gian ác, dáng người cao to, đôi vai rộng, hai tay đút vào túi, bước đi chữ bát mang theo sát khí, lúc đi tới đi lui, hai hàng lông mày nhướn lên kỳ cục!!! Đúng là đáng để xem mà.