Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 37
Chương 37
Sáng sớm. Ôi, toàn thân đau nhức. -_-;; Quả thực còn đau hơn hôm qua, cứ như bị đâm vài ngàn nhát dao vậy… Đánh tao ra nông nỗi này, bọn mày chết chắc rồi. Ôi chao, người tôi… T_T
“Dậy rồi hả?”
“Ừ. Sao anh dậy sớm thế?”
“Ăn cơm thôi.”
Cẩm Thánh bế tôi cẩn thận như bế một đứa bé sơ sinh vào phòng ăn, rồi lại dè dặt đặt tôi ngồi lên ghế, làm tôi cảm thấy cứ kỳ kỳ thế nào í… *-_-*
“Anh không đi học hả?”
“Không.”
“Còn em?”
“Em cũng không được đi.”
“Tại sao? – -;;”
“Bảo em đừng đi mà.”
“Tại sao? – -;;”
Cẩm Thánh tự tay nấu thức ăn cho tôi. Tên này hóa ra còn biết nấu cả cháo… mà tay nghề còn rất khá nữa cơ chứ. +_+
“Anh… tay không sao chứ?”
“Không sao.”
“… Sau này em chỉ tin mỗi anh thôi.”
Tôi khó khăn lắm mới nói ra câu này. Vì tôi đã nhìn thấy anh suốt đêm túc trực bên giường tôi nên quyết định như thế. Nghe câu trả lời này của tôi, anh mới lộ ra nụ cười. Được, sau này em sẽ chỉ tin mỗi anh thôi, được chưa hả?
Tôi và Cẩm Thánh rúc ở trong nhà cả ngày. Vết thương cũng đã khá hơn, không còn đau nhiều nữa. May thật. Không bõ công chăm sóc của anh.
Trong sự chăm sóc cẩn thận chu đáo của Cẩm Thánh, tôi bắt taxi trở về nhà, anh tận mắt nhìn thấy tôi vào phòng, cho đến khi tôi bật đèn anh mới chịu về. Tuyệt quá.
“Được rồi, anh về đi.”
“Ngủ ngon nhé… chỉ được nghĩ đến chuyện vui, biết chưa?”
“Ừ, em biết rồi.”
“Trước khi ngủ nhớ uống thuốc, bôi thuốc.”
“Ừ, nhớ rồi mà. Yên tâm đi.”
“Lát nữa anh về nhà rồi sẽ gọi điện cho em.”
“Được, anh về cẩn thận nhé.”
“Không, nếu em muốn ngủ thì nhắn tin cho anh, nhận được tin anh sẽ không gọi cho em nữa.”
“Không, gọi đi. Em chờ điện thoại của anh.”
“Em chờ anh gọi?”
“Ừ.”
“Anh biết rồi, vậy em nằm cho yên lành nhé, đợi điện thoại của anh, anh sẽ cố gắng về nhà thật nhanh để gọi cho em.”
“Ừ. Tạm biệt.”
“Nhớ đóng cửa, gió vào đó. Anh đi đây.”
“Ừ.”
Tại sao chứ… tự nhiên muốn khóc quá! Tôi vội vã đóng cửa lại. Nước mắt lại rơi ra. Sao anh lại tuyệt như thế? -_-;; Sự quan tâm chăm sóc vô bờ của anh khiến tôi cảm động đến mức nước mắt cứ chảy mãi không ngừng. Thế gian này còn ai tốt hơn anh nữa không? Không, không có, chắc chắn là thế. Nếu em thật lòng yêu anh rồi thì phải làm sao đây? Thật đó, nếu không có anh, em sẽ chẳng còn ai để đùa giỡn, để đánh nữa rồi. Cẩm Thánh à. ^^;;
Tôi nằm trên giường… chắc khoảng 20 sau, di động réo vang. Màn hình di động hiện ra mặt anh và tên: “Tên đẹp trai”. Tốc độ về nhà của anh nhanh thật, tóm lại là đi xe kiểu nào mà về đến nhà sớm thế nhỉ? Đúng là thần kỳ.
“Alo.”
[Anh về nhà rồi. Em mau ngủ đi.]
“Em biết rồi, anh cũng ngủ đi nhé.”
[Tuấn Hỷ…]
“Hử?”
[… Ngủ ngon nhé.]
“… Ờ…”
Chết tiệt, cứ tưởng sẽ được nghe câu “anh yêu em” chứ. Từ lúc bắt đầu tới giờ anh chưa hề nói với tôi 3 chữ này, thậm chí là chưa nghe cả nói thích tôi. Ghét quá, tên đáng chết này. Tôi quả thực muốn nghe anh nói 3 chữ đó quá, muốn nghe lắm lắm. Ôi~ -_-;; Ngày mai lại phải đi học, ghét quá đi… -_-^ Haizzz…