Bạn đang đọc Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy – Chương 36
Chương 36
“Anh, đến nhà anh đi, em sẽ nói với nhà em sau, chứ bộ dạng này mà về nhà thì chắc chắn bố mẹ sẽ hốt hoảng lắm, bị thương nặng thế mà. Tuấn Hỷ trước giờ chưa từng về nhà trong bộ dạng này, nếu giờ mà về thẳng nhà thì náo loạn lên mất.”
“Biết rồi, mọi người mau về lớp học đi.”
Cẩm Thánh lặng lẽ cõng tôi về, “Giờ học của anh thì sao?”, “Tay anh bị sao rồi?”… dù tôi hỏi thế nào, anh cũng không trả lời.
“Đừng thế nữa… em mệt lắm…”
Vẫn không trả lời. Khương Cẩm Thánh… tại sao chúng ta không thể qua lại tốt đẹp với nhau được? Tại sao chúng ta phải thế này… tại sao… tại sao…
Tôi không rõ tại sao mình lại đột nhiên cảm thấy thương hại lẫn căm ghét Y Giang Yến thế này. Tất cả những gì cô ta làm cũng chẳng qua vì quá yêu thích Cẩm Thánh mà thôi.
Trước kia chẳng phải tôi cũng yêu mến một người như Y Giang Yến sao? Dân Hữu… đúng, là Dân Hữu, tôi rất muốn gặp Dân Hữu. Cứ nghĩ đến chuyện Giang Yến nói không thích Dân Hữu, tim tôi lại thấy đau nhói, vậy Dân Hữu… Dân Hữu thế nào đây? Tại sao mọi chuyện lúc nào cũng không suôn sẻ thế này?
Chúng tôi đã về đến nhà Cẩm Thánh. Anh không nói tiếng nào, cứ thế này thì thà nổi giận một trận còn hơn, như thế tôi cũng sẽ làm loạn một phen. Tại sao anh lại qua lại với Y Giang Yến chứ? Tại sao? Em đặc biệt căm ghét cái sự thực anh và cô ta từng qua lại với nhau… Tại sao cứ phải là cô ta?… Tôi rất muốn hỏi anh những điều đó, nhưng anh cứ mãi im lặng.
Anh mang áo pull và quần short đến cho tôi thay, sau đó lặng lẽ ra ngoài ban công. Mệt quá, toàn thân tôi rã rời đau nhức, a~ Bị đánh nặng thế này, sao tôi có thể chịu đựng được đây?
Tôi thay quần áo xong nằm xuống giường, nước mắt không ngừng trào ra. Phác Tuấn Hỷ vốn rất mạnh mẽ mà… thật là… sao nước mắt cứ tuôn mãi thế này? Tôi lấy tay che mắt mình lại… khóc một trận đã đời…