Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 38
Có một thứ cảm xúc không thể nào gọi tên dâng lên mãnh liệt. Quá khứ?
Đau! Trái tim hắn đột nhiên đau đớn như bị ai cứa vào. Lồng ngực thật khó thở. Không tiếp tục trần trừ, hắn liền nhắn trả lại: “Rất tốt.”… Sau giây lát, màn hình hiện lên dòng chữ:”Tin nhắn đã được gửi”…. Lòng hắn quặn thắt.
Thật ra, hắn có thể trả lời lại một cách “lịch sự” hơn, kiểu như “Ai thế?” để biết chủ nhân tin nhắn này là ai. Hoặc không nhất thiết phải trả lời, bởi vì tin nhắn này… có thể chỉ là nhầm lẫn. Nhưng hắn đã đáp lại, hơn nữa còn rất lạnh lùng, một câu “Rất tốt.”. Như thể trái tim hắn đã linh cảm được người đó là ai vậy. Hành động này, hoàn toàn là theo bản năng….
Là cô ấy sao? Có khi nào là cô ấy? Nếu là An, thì tại sao tự dưng cô lại hỏi thăm hắn? Hành động này là quan tâm sao? Là quan tâm hắn, sau một thời gian mất tích, mặc cho hắn khổ sở tìm kiếm ư? Nếu thật vậy, hành động quan tâm này đích thực là như thế nào? Cô là muốn từ tình yêu sang tình bạn ư? Hay là cần giúp đỡ? Nhớ hắn? Có thể hay không “Gương vỡ lại lành”? Nếu thật là cô muốn quay lại, vậy thì cô ấy…. quá tàn nhẫn rồi, cho hắn hạnh phúc… tổn thương hắn, làm cho hắn đau muốn chết đi sống lại, rồi khi hắn có đủ tự tin để quên đi… đột nhiên kéo hắn quay trở lại. Như vậy chẳng phải quá ích kỉ và tàn nhẫn sao? Hắn thật sự muốn quên cô, cái gì đó khiến hắn dần quên cô nhưng chỉ vì tin nhắn “từ trên trời rơi xuống này làm hắn lại nhớ cô mãnh liệt… Thực ra, trong thâm tâm hắn vẫn luôn hy vọng, bởi vì…. chưa thể quên… Làm thế nào đây? Nếu thật sự là cô thì hắn phải làm thế nào bây giờ?
Lại nghĩ, tại sao hắn trả lời tin nhắn lạnh lùng như thế? Có lẽ bởi vì trái tim nghĩ người đó là cô. Là muốn cho cô biết hắn vẫn tốt, rất tốt kể cả khi không có cô ấy. Cái này là giận đó sao? Là trái tim đang giận kể cả khi lý trí còn không biết là ai?
…
Đợi 15 phút, không có hồi âm. Lý trí hắn tự nhủ rằng kia chỉ là nhầm số. Cũng khá lâu rồi hắn bỏ cuộc không gọi cho cô, nhưng số máy ấy…. hắn còn nhớ rõ. Rốt cục, cũng quá mệt mà chấm dứt cuộc giằng xé nội tâm này. Miên mang đi vào giấc ngủ… Trong mơ hồ, hắn tựa như còn thấy gương mặt của hai người con gái.
…
Trong căn phòng nhỏ hẹp của một bệnh viện lớn, được bao phủ bởi một màu trắng lạnh lẽo. Người con gái sắc mặt tiều tụy ngồi trên giường. Trên tay cầm lỏng điện thoại, đèn màn hình đã tắt nhưng bàn tay cô lại chạm nhẹ để nó một lần nữa sáng lên, lặp lại nhiều lần như thế… chỉ vì muốn đọc đi đọc lại tin nhắn đã đến lúc lâu – hai chữ “Rất tốt.” ấy.
Càng xem càng thấy đau, càng nhìn càng thấy nhớ. Cô nhớ ai đó vô cùng. Giá như mà An được nhìn thấy người ấy một lần, vào ngay lúc này, khi mà cô đang cô đơn biết bao…
Ngoài kia, màn đêm lạnh lẽo, vừa sấm lại mưa to làm An không sao chợp mắt nổi, gió cũng vậy, theo khe cửa sổ ùa vào trong phòng khiến An run lên. Chợt cô thấy cô đơn hơn bao giờ hết, liền nhớ đến hắn. Thế nhưng cư nhiên bị hắn “cự tuyệt” thế này. Nói thế nào đây? An cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi người kia vẫn sống tốt. Nhưng mà… là anh ta đã quên cô thật rồi sao? Anh ta vẫn sống tốt khi không có cô, như thể An chỉ là một cơn gió lướt qua cuộc sống của người ấy… Điều này làm An đau đớn.
Nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, ướt đầm cả khuôn mặt cô… Tin nhắn kia sao mà lạnh lùng. Cứ như thể hắn đã biết cô là ai, cư nhiên cự tuyệt cô… Chắc hắn phải hận An lắm. Giá mà An có thể nói cho hắn biết giờ cô sống như thế nào và đích thực nguyên nhân cô chia tay hắn… Nhưng An không làm được. Cũng chỉ là “giá như” mà thôi. Buông tay, là cách duy nhất, cũng là con đường duy nhất mà cô có thể chọn bất kể trước đây hay lúc này… Hắn đã ổn rồi, cô cũng nên quên đi. Trước… đã chọn con đường này, sau… sẽ bước đi mãi mãi. Đã bước ra khỏi đời hắn, sau này….sẽ không quay lại nữa. Thời gian để có thể quên hắn nhất định là rất dài. Cũng không biết An có đủ thời gian không…
Thật sự quá khổ sở. An gào khóc. Tiếng khóc của, bóng dáng cô độc của cô hoà vào tiếng mưa, cư nhiên… lại không có một ai nghe thấy mà thương hại cô… Không một ai.