Đọc truyện Tôi Là Ô Sin – Chương 37
Vô vị? Vô vị sao? Sao có thể vô vị?… Ha! Cũng phải thôi. Một người vô vị như hắn, ăn cái gì mà không thấy vô vị chứ? Thế nên, nó không thèm chấp. Liếc xéo hắn rồi quay sang một bên mân mê với cây nến đặt trên bàn… Nó có thái độ này, hắn cũng không tiện mà đôi co. Đành lẳng lặng ngồi quan sát từng hành động của nó. Khoé miệng khẽ cong lên…
…
Lửa cháy đến đâu, sáp nến liền hóa lỏng chảy xuống theo dòng… Nó đưa ngón tay đón lấy chất lỏng đó, hơi giật mình vì nhiệt độ khiến nó thoáng bỏng… Sau vài giây ngắn ngủi, thứ sáp đọng lại trên tay nó liền như đất xét, thật thích khi vo vo thứ này trên tay…
Không hiểu sao không gian này lại gợi nó nhớ đến một số cảnh tượng trong những phim Hàn lãng mạn: Trong căn phòng tối tăm được chiếu sáng bằng thứ ánh sáng mờ ảo phát ra từ những ngọn nến. Chàng trai nhìn cô gái say đắm, ánh mắt dịu dàng xen lẫn yêu thương, rồi đứng dậy, tiến tới phía cô gái, thì thầm: “Tôi yêu em!”, “Anh thích em” hay đại loại kiểu như “Lấy anh nhé chẳng hạn. Chao… Thật lãng mạn làm sao! Hưm… Nó rất hâm mộ nha!
Nó cứ vậy mơ mộng cho đến khi tình cờ bắt gặp ánh mắt khó hiểu của hắn thì ngộ ra vừa rồi mới là nó quá “Hâm” đi! Sao có thể nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này khi mà đang đối diện với hắn chứ? Thật xấu hổ quá! Hắn ta mà biết sẽ cười đến hộc máu. Nghĩ vậy, mặt nó đã thoáng ửng hồng. Chợt…
– Này….- giọng nói trầm trầm khẽ vang lên.
Thôi rồi! Không phải chứ? Không lẽ nào lại nhanh như vậy?
– A… Hả?- ngước mắt lên, lúc này không còn là ửng hồng mà mặt nó đã nóng đến dạng bấm ra máu… Không lẽ nào điều nó vừa tưởng tượng lại xảy ra nhanh như vậy?
– Làm vậy, nến sẽ tan chảy nhanh hơn.- hắn hếch mặt về phía cây nến trên bàn- trong nhà còn có hai cây nến thôi đó.
Ra là ý này. Vậy mà làm nó hết hồn. Hừ… Tất cả cũng tại nhỏ Vy. Đều là do con nhỏ chết bầm ban cho. Hại nó rơi vào tình thế nực cười thế này.
– Thì sao chứ? Dù sao thì…- nó cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay…ừm 10h 14!- cũng nên đi ngủ rồi.
Thu dọn đống bừa bộn hồi nãy xong. Thế là nó “cướp” luôn cây nến trên bàn, đi nhanh về phòng.
…
Cơn mưa đầu mùa dữ tợn. Như một sự giận dữ được kìm nén bấy lâu đến nay mới bùng phát.
Vào giờ này của những ngày khác, thành phố luôn tấp nập nhưng hôm nay bỗng ngập bởi một mà yên tĩnh.Trên đường cũng hiếm gặp xe cộ qua lại…
Bên đường, một nhóm người trông có vẻ tri thức đứng trú mưa dưới hiên nhà rộng lớn.
– Haizz… Mưa to nha, không biết bao giờ mới tạnh đây?- một cậu thanh niên trong số họ thở dài.
– Theo Trung tâm Dự báo thời tiết thì cơn mưa này sẽ kéo dài đến hết đêm nay.- một cô gái tiếp lời rồi nghiêng người sang phía những người kia – Mọi người vế thế nào đây?
Sau câu hỏi này, không khí trở nên “rầm rộ” hơn. Có người nói gọi Taxi, có người nói người thân sẽ đón, còn có… Gọi xe ôm.
– Ha ha! Xe ôm? Gọi xe ôm giờ này hả? Làm ơn đi, hiện , đến tìm một bóng ma cũng khó chứ đừng nói đến xe ôm. Cho dù cậu gọi được xe ôm, thì nhất định phải là “Xê ôm đặc biệt đi!- cô gái nói nhiều nhất chêu chọc.
Cái gì “xe ôm đặc biệt” chứ? “Ha ha!!” tất cả đồng loạt cười lớn, phá tan sự tĩnh mịch vừa rồi.
– Này Vy, còn cậu? Nãy giờ im lặng thế?- Vẫn cô gái này, hướng phía người trật tự nhất hỏi.
– Tớ chưa biết nữa.
– Nếu cậu không ngại cứ đến nhà tớ đi. Tớ gọi Taxi rồi.
Nhỏ Vy có hơi trần trừ nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Trong lòng nghĩ dù sao thì giờ này, chắc nó cũng đã ngủ rồi, không tiện làm phiền.
– Ừ. Để tớ nhắn tin thông báo một tiếng đã.
Lời mời được đáp trả. Cô gái khẽ mỉm cười tươi rồi hoà mình cùng những người còn lại nói chuyện phiếm.
…
Hắn nằm trên giường, nhớ đến “trò nghịch” của nó lúc vừa rồi khoé miệng lại không tự chủ cong lên. Chính hắn cũng không biết rằng mình đang vô thức cười một cách kì qoái nữa. Lại nghĩ đến tình trạng hai người “Trai chưa vợ, gái chưa chồng” cùng ở trong một căn nhà, tự nhiên hắn thấy lo lắng xen lẫn chút ngại ngùng. Chỉ sợ… Không! Không thể phát sinh cái gì được. Tuyệt đối không thể! Bất quá, cũng chỉ là quan hệ cậu chủ – người làm…
Đang miên man, đột nhiên có chuông báo tin nhắn từ điện thoại.
Cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Mở ra xem, là một số điện thoại lạ, không hề có tên trong danh bạ của hắn. “Anh khoẻ không?” nội dung hết sức ngắn gọn nhưng thế nào hắn lại cảm thấy hàm nghĩa trong câu hỏi đơn thuần này to lớn quá.